webnovel

第24章 Anh câm miệng được rồi

Editor: Nguyetmai

"Nếu biến thành phân sói, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!" Ngạo nghễ bỏ lại một câu, Hoắc Vi Vũ đi thẳng ra ngoài.

Trung tá Thượng hơi mỉm cười.

Hoắc Vi Vũ thấy anh ta cười trộm bèn cau mày hỏi: "Anh cười cái gì đấy?"

"Một cọng cỏ lính cắm trên bãi phân sói thì chắc chắn là rất dễ chịu." Trung tá Thượng vừa cười vừa đáp.

Sắc mặt Hoắc Vi Vũ lúc thì tái mét, lúc lại đỏ bừng.

Tên Trung tá Thượng này còn khó đối phó hơn cậu phụ tá trước kia nhiều!

Đến cửa thang máy, Hoắc Vi Vũ ấn nút đi xuống rồi khoanh tay trước ngực đứng chờ, che cả bảng hiển thị số tầng trên thang máy.

Trung tá Thượng đưa tay ấn nút đi lên.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày liếc xéo anh ta: "Anh cố ý chống đối tôi phải không? Ấn chiều lên làm gì? Lên trời chắc?"

"Không dám chống đối Phu nhân, đúng là chúng ta phải bay lên trời, máy bay đã chờ sẵn ở trên mái nhà rồi." Trung tá Thượng nghiêm túc đáp.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô bất đắc dĩ đi lên mái nhà.

Trực thăng cá nhân đã khởi động, tiếng động cơ ù ù suýt làm điếc tai cô.

Trung tá Thượng đưa bịt tai giảm chấn động cho Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ uể oải nhận lấy đeo vào, dựa lưng vào thành ghế, chân gác lên chiếc ghế trước mặt mình.

Trung tá Thượng cúi đầu cười rồi ngồi xuống bên cô.

Hoắc Vi Vũ nhìn anh ta với vẻ khó hiểu: "Anh lại cười gì thế?"

"Phu nhân với Tư lệnh đẹp đôi quá." Trung tá Thượng nói đầy thâm ý.

Cô với Cố Hạo Đình đẹp đôi á?

Hoắc Vi Vũ rùng mình, cợt nhả: "Đẹp đôi chỗ nào? Giới tính hợp nhau à?"

***

Hơn nửa tiếng sau.

Trực thăng từ từ hạ xuống.

Bên ngoài cửa sổ là một cánh rừng rậm rạp tối tăm vô cùng đáng sợ, Hoắc Vi Vũ phát hoảng trong lòng. Đừng bảo là Cố Hạo Đình sẽ ném cô ở khu rừng này thật nhé?

Hoắc Vi Vũ nhìn sang Trung tá Thượng, đánh giá sắc mặt của anh ta.

"Bây giờ Phu nhân xin lỗi vẫn còn kịp đấy." Trung tá Thượng nói với giọng ôn hòa.

Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, hất tung mái tóc dài: "Tôi không biết hai chữ đó."

"Phu nhân thông minh là thế, học một tí là biết thôi." Trung tá Thượng lại khuyên.

Hoắc Vi Vũ không thèm để ý tới anh ta mà chỉ nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

Sau khi trực thăng hạ cánh, cô lại được đưa lên một chiếc Hummer màu đen.

"Tư lệnh bảo phải che mắt Phu nhân lại." Trung tá Thượng lấy ra một chiếc khăn lụa màu đen.

Hoắc Vi Vũ thoải mái nhận lấy rồi bịt kín mắt lại.

"Hú... hú... hú... u..."

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sói tru.

Hoắc Vi Vũ cau mày, thế mà lại có sói thật!

"Anh không có gì muốn nói với tôi sao?" Hoắc Vi Vũ nắm chặt lấy dây an toàn để làm giảm bớt căng thẳng.

"Sói đi săn theo đàn, sau khi dồn con mồi vào vòng vây, con đầu đàn sẽ cắn vào động mạch chủ của cô cho đến khi cô tắt thở mới chịu nhả ra. Có điều chúng nó không ăn xương, cho nên sẽ không biến thành phân sói hết đâu." Trung tá Thượng cố ý nói.

"Thế thì đúng là phải đội ơn chúng nó." Hoắc Vi Vũ bực mình.

"Sói ở đây đều là sói hoang, không ai cho ăn đâu..."

"Anh câm miệng được rồi đấy." Hoắc Vi Vũ ngắt lời Trung tá Thượng: "Cố Hạo Đình định vứt tôi ở cái chỗ quỷ tha ma bắt này mấy ngày?"

"Không ai dám phỏng đoán tính tình của Tư lệnh, nhưng tôi nghĩ chắc là đến khi cô chịu nói xin lỗi và cầu xin ngài ấy tha thứ thôi. Tôi cho Phu nhân một lời khuyên này, đừng chọc giận Tư lệnh, hãy nghe lời ngài ấy, làm ngài ấy thoải mái đi, biết đâu lại có thu hoạch khó tin đấy." Trung tá Thượng cung kính nói.

"Thế thì anh ta xuống Địa Ngục đi là vừa!" Hoắc Vi Vũ chán ngán đáp.

Xe dừng lại, tiếng sói tru xung quanh càng thêm rõ ràng.

Hoắc Vi Vũ kéo chiếc khăn bịt mắt xuống, vừa thấy cảnh tượng trước mắt đã sợ chết khiếp...