webnovel

Chương 231: Tiến vào Minh giới.

Chương 231: Tiến vào Minh giới.

"Nghĩa...mẫu...?"

Triệu Minh Anh ngốc trệ trong giây lát sau đó gương mặt liền đỏ rần lên.

"Tiểu tử, nha đầu này là ai vậy?"

Mạnh Bà rít một hơi thuốc, hỏi.

"Nàng ấy là sư tỷ của nhi tử ở Minh Vô Thần tông...và cũng là người mà nhi tử thích..."

Lăng Tiểu Mạc gãi gãi đầu đáp.

"Ồ!"

Mạnh Bà gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó liền nhìn chằm chằm Triệu Minh Anh từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, khiến Triệu Minh Anh ngượng ngùng mà cúi mặt.

"Hóa ra lần này tiểu tử ngươi đến Minh giới là để dẫn con dâu về ra mắt ta sao?!!

Ha ha ha!

Tiểu tử nha ngươi cũng có mắt nhìn thật đấy!

Tốt!

Tốt a!"

Mạnh Bà cười lớn, thái độ trở nên vui vẻ.

Triệu Minh Anh thì gương mặt càng lúc càng đỏ rần lên.

"Thực ra thì... nhi tử còn có chuyện khác... nên mới đến Minh giới..."

Lăng Tiểu Mạc thái độ bỗng trở nên âm trầm.

"Chuyện khác...?

Tiểu tử, ngươi là đang nói đến phong ấn của Thiên Ma Hoàng, ta nói đúng không?"

Mạnh Bà khẽ nhíu mày.

Lăng Tiểu Mạc gật đầu.

"Vậy ra, tiểu tử nhà ngươi cũng đã cảm nhận được phong ấn kia đã xuất hiện vết nứt..."

Mạnh Bà tay nâng cằm nói.

"Đúng là như vậy!

Vì thế nhi tử mới trở lại Minh giới!"

Bành!

Lăng Tiểu Mạc vừa dứt lời lại ăn thêm cái tát vào đầu.

"Tiểu tử nhà ngươi hay quá nhỉ?!!

Ra là ngươi trở lại Minh giới là để giải quyết chuyện của tên Thiên Ma Hoàng chết tiệt kia, chứ không phải là để thăm ta!!!"

Mạnh Bà quát lớn.

Triệu Minh Anh khoé miệng giật giật nhìn tình huống xảy ra trước mắt.

Ai mà ngờ được Viêm Ân Đế, kẻ đứng đầu Thập Đại Đế lại hết lần này đến lần khác bị đánh mà không thể phản kháng cơ chứ!

"Nghĩa mẫu, người đừng có đánh vào đầu có được không?"

Lăng Tiểu Mạc ngồi dậy, tay ôm đầu khổ sở nói.

"Ta cứ đánh vào đầu đấy!

Ngươi có ý kiến gì?!!"

Mạnh Bà hậm hực.

"Được rồi, được rồi!

Là nhi tử sai!

Đáng lẽ ra nhi tử phải đến thăm nghĩa mẫu thường xuyên..."

Lăng Tiểu Mạc nhún nhường.

"Hừ...

Xem như tiểu tử ngươi biết điều!"

Mạnh Bà hừ lạnh một cái, sau đó rít một hơi thuốc, lại hỏi.

"Ngươi đến Minh giới lần này là để giải quyết chuyện của Thiên Ma Hoàng, vậy chắc hẳn là ngươi có cách tái tạo lại phong ấn đó đúng không?"

"Chuyện này..."

Lăng Tiểu Mạc ngập ngừng.

"Hửm?"

Mạnh Bà nghiêng đầu ngốc trệ trước thái độ ngập ngừng của Lăng Tiểu Mạc.

"Đừng nói là tiểu tử nhà ngươi không có cách nha?"

"Mạnh Bà đại nhân, muốn tái tạo lại phong ấn của Thiên Ma Hoàng thì cần phải tìm được người sở hữu Tiên Thiên chi thể có đúng không?"

Triệu Minh Anh lúc này liền lên tiếng hỏi.

"Nha đầu, ngươi vừa gọi ta là gì?!!"

Mạnh Bà quăng tới Triệu Minh Anh ánh mắt sắc lẹm khiến nàng khẽ giật mình.

"Mạnh Bà...đại nhân..."

Nàng ấp úng.

"Cái gì mà Mạnh Bà đại nhân hả?!!

Ngươi phải gọi là nghĩa mẫu!

Là nghĩa mẫu có hiểu không hả?!!

Ngươi trước sau gì cũng sẽ trở thành con dâu của ta, gọi một tiếng nghĩa mẫu không được hay sao?!!"

Mạnh Bà quát lớn.

Triệu Minh Anh gương mặt hiện lên đặc sắc.

"Gọi thử một tiếng ta nghe xem!"

Mạnh Bà ra lệnh.

"Nghĩa... nghĩa mẫu..."

Triệu Minh Anh ngập ngừng gọi, gương mặt nàng đỏ rần lên.

"Tốt a!

Phải như vậy mới được a!"

Mạnh Bà tỏ vẻ hài lòng.

"Theo những gì ta biết, thì đúng là phải cần có một người sở hữu Tiên Thiên chi thể thì mới có thể tái tạo lại phong ấn của Thiên Ma Hoàng!"

"Theo như lời Thái Hoàng Thái Thượng trưởng lão thì... tiểu nữ chính là người sở hữu Tiên Thiên chi thể..."

Triệu Minh Anh ngập ngừng nói.

Mạnh Bà nghe xong lời của Triệu Minh Anh liền trong khoảnh khắc trở nên ngốc trệ, hết nhìn Triệu Minh Anh sau đó lại nhìn sang Lăng Tiểu Mạc.

Bây giờ thì Mạnh Bà rốt cuộc đã hiểu tại sao Lăng Tiểu Mạc lại có thái độ ngập ngừng do dự như vừa rồi.

"Này, tiểu tử, ngươi có biết việc tái tạo lại phong ấn là rất nguy hiểm hay không?

Có thể sẽ mất mạng đấy!

Ngươi chẳng phải nói rằng nha đầu này là người ngươi thích hay sao?

Ngươi có thể dửng dưng đứng nhìn nha đầu này bước vào chỗ nguy hiểm hay sao?"

Mạnh Bà nhíu mày hỏi.

"....."

Lăng Tiểu Mạc im lặng không trả lời, hắn không thể cũng không biết phải trả lời như thế nào cả.

"Nghĩa...mẫu...

Đây là quyết định của tiểu nữ!"

Triệu Minh Anh liền lên tiếng.

"Nha đầu, ngươi có biết một khi ngươi bước qua cánh cổng này thì sẽ không thể nào có thể trở lại được nữa không?"

"Tiểu nữ biết..."

"Vậy ngươi không sợ hay sao?"

"Tiểu nữ...sợ...đương nhiên là sợ... nhưng mà..."

"Vậy hắn thì sao?"

Mạnh Bà không để Triệu Minh Anh nói hết câu ngón tay liền chỉ thẳng vào Lăng Tiểu Mạc hỏi.

"Ngươi có thấy bộ dáng hắn bây giờ không?

Chuyện đau đớn nhất của một người chính là phải nhìn thấy người mà hắn yêu phải gặp nguy hiểm mà lại không thể làm được gì...

Ngươi nỡ lòng để hắn phải chịu dằn vặt, phải đau khổ hay sao?"

Triệu Minh Anh lặng người sau lời nói của Mạnh Bà, nàng chầm chậm bước tới chỗ Lăng Tiểu Mạc, ngồi xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, giọng nàng trở nên buồn, đáp lại câu hỏi của Mạnh Bà.

"Nam nhân này là người tiểu nữ yêu...đó là sự thật... nhưng mà...ông trời đã sắp đặt cho tiểu nữ phải gánh lấy trọng trách này tiểu nữ làm sao có thể thoái thác...

Nếu như Thiên Ma Hoàng thoát ra khỏi phong ấn, một lần nữa trở lại, thì Tam giới sẽ phải chịu cảnh lầm than, tất cả sinh linh trong Tam giới sẽ phải chịu cảnh sinh ly tử biệt, đau khổ ai oán...

Giữa một bên là tình cảm nam nữ cá nhân, một bên là an nguy của Tam giới, tiểu nữ sao lại có thể vì bản thân mà không màng đến đại cục...?

Nam nhân trước mặt tiểu nữ đây, chàng ấy..."

Triệu Minh Anh giọt lệ rơi xuống, nghẹn ngào.

"...chàng ấy, thân là một Đại Đế, còn tiểu nữ chỉ là một đệ tử tầm thường của một Tứ lưu tông môn... duyên phận đã cho tiểu nữ gặp và yêu chàng ấy, nhưng mà chỉ trách...chỉ trách tiểu nữ không có phước phần được ở cạnh chàng ấy..."

"Minh Anh..."

Lăng Tiểu Mạc gương mặt hiện lên khổ sở, ngón tay gạt đi giọt nước mắt lăn trên má Triệu Minh Anh.

Haiz...

Mạnh Bà nhìn đôi tình nhân khổ sở trước mặt thở dài một cái, sau đó từ không gian giới chỉ lấy ra một viên đá hình tròn ánh lên màu ngọc bích.

"Nha đầu, cầm lấy!"

Mạnh Bà quăng viên đá cho Triệu Minh Anh.

Triệu Minh Anh hai tay đón lấy viên đá, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

"Nghĩa mẫu...đây là...?"

Nhưng bất chợt Triệu Minh Anh bỗng chốc giật mình, gương mặt hiện lên sợ hãi.

"Đó...đó là gì...?!!"

Ánh mắt nàng dán chặt vào khung cảnh phía sau lưng Mạnh Bà.

Lúc đầu khi đứng trước cánh cổng đá nhìn vào bên trong, nàng không hề nhìn thấy một bóng người nào, chỉ có cảnh vật, nhưng khi tay vừa chạm vào viên đá mà Mạnh Bà đưa cho, khung cảnh Minh giới hoàn toàn thay đổi.

Hiển hiện ra trước mắt Triệu Minh Anh lúc này là những oan hồn với đủ mọi kích thước, đủ loại trạng thái, giận dữ có, buồn bã có, ai oán cũng có, bọn chúng nối đuôi nhau thành những hàng dài hút tầm mắt, chậm chạp bước từng bước nặng nề hướng về phía cây cầu đá to lớn dẫn sâu vào bên trong Minh giới.

"Bọn chúng là những vong hồn kẻ đã chết!

Viên đá mà ngươi cầm trên tay tên là Vọng hồn thạch, nó có thể giúp ngươi nhìn thấy vong hồn, cũng có thể bảo vệ ngươi không bị vong hồn nhập thân!"

Mạnh Bà giải thích.

"Vong hồn nhập thân...?"

Triệu Minh Anh khoé miệng vi rút.

"Tất cả sinh linh trong Tam giới đều có linh hồn, khi bọn chúng chết đi, linh hồn sẽ thoát xác trở thành vong hồn và được âm binh của Minh giới dẫn dắt.

Những vong hồn bọn chúng, khát khao được sống mãnh liệt hơn kẻ sống gấp mấy lần, vì thế, chỉ cần xuất hiện một thân xác phù hợp bọn chúng lập tức sẽ chiếm lấy thân xác đó, để một lần nữa có thể được sống, nhưng chuyện này cũng sẽ làm đảo lộn đi trật tự của luân hồi.

Minh giới từ xưa đến nay nghiêm cấm không cho người sống bước vào cũng là bởi vì chuyện này!"

"Thì ra là vậy..."

Triệu Minh Anh gật đầu thông suốt.

"Mà thôi, không nói dong nói dài nữa!

Nếu như vì chuyện của Thiên Ma Hoàng mà đến đây, nếu như cả hai người các ngươi đều đã quyết, thì hãy mau theo ta!"

Mạnh Bà quay người lại, rít một hơi thuốc, liền sau đó xuất hiện hai vong hồn tỳ nữ bên cạnh, trên tay mỗi tỳ nữ cầm một cái đèn lồng.

"Chỉ cần không rời xa ta quá ba thước thì sẽ không có chuyện gì!

Đi thôi!"

Mạnh Bà chậm rãi bước đi, theo sau là hai vong hồn tỳ nữ bay là đà.

"Sư đệ..."

Triệu Minh Anh ánh mắt đượm buồn nhìn Lăng Tiểu Mạc.

"Đệ không sao!

Chúng ta mau đi thôi!"

Lăng Tiểu Mạc mỉm cười với Triệu Minh Anh, liền đứng dậy, nắm lấy tay nàng.

"Ừm..."

Triệu Minh Anh khẽ gật đầu theo Lăng Tiểu Mạc bước qua cổng đá tiến vào Minh giới.

Lăng Tiểu Mạc, hắn, miệng tuy nói là không sao, nhưng trong lòng thì đau thắt từng cơn.

Mỗi bước hắn bước đi lúc này cảm giác như nặng trịch, cảm giác như có dao đâm vào tim.

Đau nhói.