webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasía
Sin suficientes valoraciones
698 Chs

Chương 24: Thầy dạy cuộc sống

Editor: Nguyetmai

Sau khi đã ký vào bản hợp đồng mà Goodman cùng Daniel thống nhất soạn ra, Tống Á lại cùng Daniel nói chuyện với nhau một lúc. Lần nói chuyện này đã giúp cho hắn hiểu ra được nhiều điều.

Đối với riêng cá nhân hắn mà nói, cuộc đàm phán lần này không chỉ đơn giản là cuộc nói chuyện thông thường. Mà nó là cả một quá trình bị phá vỡ, sau đó thì được định hình lại từ đầu. Từ sau khi cảm nhận được "thiên khải", hắn đều tập trung tinh thần vào việc học tập để đạt được kết quả tốt hơn, khiêm tốn mà trưởng thành, đợi số tiền có từ sự giúp sức của "thiên khải" chuyển vào tài khoản, sau đó xuất đầu lộ diện một cách ung dung tự tại, hưởng thụ một cuộc sống phong lưu.

Daniel đã nói cho hắn biết sự thật về những ngôi sao người da đen khi tham gia ngành giải trí. Trong những ngôi sao người da đen của ngành giải trí, rất ít người thành công mà không phải trải qua hoàn cảnh bị chèn ép quá mức hoặc bị ruồng bỏ. Những người vượt qua được những thử thách đó thì tất nhiên sẽ đứng trên đỉnh cao của danh vọng, tiền tài. Tuy nhiên, không phải ai cũng có sự kiên trì và may mắn để vượt qua những thử thách đó. Những người gục ngã trước "ngưỡng cửa thiên đường" trở nên phóng túng, lao đầu vào rượu và gái, còn có nhiều thanh niên mất sớm do sử dụng quá nhiều ma túy cùng các chất gây nghiện.

Ví dụ như một lúc nào đó cậu say rượu, người đại diện của cậu đưa tài liệu tới, cậu liền thuận tay ký lên. Sau đó, cậu sẽ không thể giải thích được việc bất động sản của mình tại sao bị thiếu đi, hay tại sao cậu lại có thêm một đống nợ nần chồng chất.

Một tên háo sắc đang sống rất bình thường, nhưng tự nhiên lại bị kiện lên toà án. Đối mặt với cáo trạng được bịa đặt ra về việc cưỡng hiếp phụ nữ, khi đó hoặc là kẻ này lén lút bỏ ra một số tiền để không mang tiếng xấu suốt cả một đời, hoặc là phải tiêu nhiều tiền hơn mời luật sư để đòi lại danh dự, sau đó, sẽ xảy ra vô số những cuộc chiến trên tòa án cùng với việc bị truyền thông xua đuổi khiến cho tâm trạng bị sụp đổ. Cũng có khả năng người phụ nữ đưa anh ta ra tòa cố tình làm ra những chuyện như vậy, để được hưởng thụ phí bồi thường kếch xù nếu anh ta thua kiện hoặc là sự uy hiếp cả đời nếu anh ta chấp nhận thỏa hiệp bằng tiền để không muốn vướng vào scandal. Không chỉ như thế anh ta có thể dính phải các bệnh lây qua đường tình dục. Kết quả trong vài năm ngắn ngủi, anh ta sẽ đi đời nhà ma.

Mối quan hệ mờ ám với xã hội đen cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn của các ngôi sao người da đen. Một mặt, do họ trưởng thành trong điều kiện ở khu vực phía Nam thành phố nên sẽ không thể né tránh được việc vướng vào các mối quan hệ cùng với xã hội đen. Mặt khác, với hoàn cảnh sống xung quanh như vậy sẽ khiến cho bọn họ trở thành đối tượng được các bang phái xã hội đen để mắt tới một cách đặc biệt. Sau khi trở nên nổi tiếng rồi, nếu phạm phải một lỗi nhỏ thì bọn họ có thể dùng tiền để giải trừ tai họa, còn nếu phạm phải một lỗi nặng thì đi ăn cơm tù luôn.

Những kẻ bà con và bạn thơ ấu tham lam; những tay giang hồ giỏi luồn lách; những tên lừa đảo phố Wall đông nghịt như kiến; những cú đâm sau lưng của người đại diện, người quản lý, luật sư, các kế toán viên… những khẩu súng và thuốc phiện do các tùy tùng mang vào xe hơi; những khoản thuế vô tình tính nhầm; những lời vô tình nói nhầm…

Đại khái, có vô số thứ cũng có thể cho hắn một cú đâm chí mạng. Vì vậy, Tống Á bắt buộc phải vượt xa những người xung quanh, thậm chí vượt xa những người da trắng cùng đẳng cấp cả về tinh lực, sự tự chủ, khả năng phân biệt và tính cảnh giác.

Trên con đường phía trước, các mối nguy hiểm luôn thường trực ở khắp mọi nơi. Đồng thời, Daniel cũng nói cho hắn biết, ở cái thời đại mà những chính trị gia muốn dùng quyền bình đẳng để lôi kéo lá phiếu bầu cử thì Tống Á cũng có thể thông qua màu da của bản thân mình mà giành được vô số quyền lợi mà hắn mong muốn. Mà muốn thu được những lợi ích này thì điều kiện đầu tiên, chính là phải có sự hiểu biết thấu đáo về phương thức hoạt động chính trị của nước Mỹ, các mối quan hệ xã hội và cả năng lực ngoại giao của bản thân.

Sau cuộc nói chuyện, Tống Á đã được Daniel "khai sáng". Liệu việc hắn chỉ muốn làm "kẻ vô hình" để cố gắng học tập thật tốt thì sẽ thành công sao? Không thể nào, học tập sẽ chỉ khiến hắn trở thành một con mọt sách, trở thành đối tượng bị người khác bắt nạt. Chỉ khi hắn học cách trở thành người đứng đầu thì mới xứng đáng đạt được sự thành công.

Ví dụ như vụ lần này, việc xin trở thành hội viên của BMI.

"Muốn khiến cho BMI tăng tốc độ làm việc để tiến hành kế hoạch theo đúng như dự định cậu muốn, thì phải tạo thêm áp lực cho phía bọn họ. Mà chiêu bài chủng tộc là một thủ đoạn rất tốt để tạo áp lực cho bọn chúng. Cậu nhất định phải hiểu cách tạo áp lực cho bọn họ thông qua chính trị và dư luận."

"Ngoại trừ tiền ra, người dân Mỹ còn yêu thích một thứ, loại này giống như thẻ tích điểm của siêu thị. Khi đã tích đủ điểm có thể đổi điểm lấy tiền, đổi lấy quyền lực, đổi lấy tình hữu nghị, đổi lấy sự chú ý, đổi lấy những thăng hoa trong cuộc sống và sự thỏa mãn."

"Ví dụ như có một người giàu có sẵn sàng tổ chức một bữa tiệc từ thiện với giá một trăm nghìn đô ở New York, sau đó lại chi thêm một số tiền lớn nữa đi tới châu Phi rồi lại quay về, chỉ vì muốn đưa cho người dân địa phương ở đấy một chiếc túi sách bằng nhựa trị giá mấy nghìn đô. Tại sao bọn họ không trực tiếp mua luôn một trăm nghìn cái túi sách rồi gửi qua đó? Vì điểm tích lũy. Đem cặp sách trao trực tiếp cho những người bạn nhỏ sau đó chụp lại một tấm ảnh làm kỷ niệm, người giàu dùng việc đó để đổi lấy sự hài lòng về đạo đức và danh tiếng của chính bản thân họ. Người nổi tiếng lấy điểm tích lũy đó đi đổi lấy cái nhìn tốt về mình trong giới truyền thông và quần chúng, học sinh cấp 3 sẽ lấy điểm này để đăng ký vào trường đại học tốt, có được lý lịch tốt vì tham gia các hoạt động xã hội…"

"Điểm tích luỹ có thể dùng được vào vô vàn việc khác nhau, cách để có được điểm tích luỹ cũng nhiều vô kể. Nhưng cậu phải nhớ lấy, chỉ có khi trở thành một nhà cung cấp điểm thật sự cho người khác thì lúc đó mới là một người không có ngã rẽ nào mà không thể đạt được thành công."

Dưới sự chỉ bảo ân cần của Daniel, Tống Á lập lại kế hoạch về cuộc sống của bản thân thêm một lần nữa. Hắn quay trở về trường học, trước tiên hắn đi tìm cô giáo dạy âm nhạc.

"Wow, Alexander, hóa ra em chính là APLUS người viết ra bài hát 'Thrift Shop'. Em đã làm được một điều đáng được ca ngợi đó, chúc mừng em! Chúng tôi đều bị em giấu cho đến tận bây giờ đấy."

Vừa mới gặp mặt, đây là câu đầu tiên mà cô giáo Âm nhạc nói với hắn.

Tống Á nói: "Em xin chân thành cảm ơn cô, tất cả các kiến thức âm nhạc của em có được đều do một tay cô dạy. Em chưa từng nghĩ tới bài hát này có thể thành công đến thế. Lowry Bé là bạn của anh trai em, bọn em thường xuyên ở cùng với nhau. Sau đó, em chỉ nhất thời cao hứng viết ra cho anh ấy một bài hát… Có đôi khi chuyện tốt đẹp cứ bất thình lình xảy ra, giống như đang nằm mơ vậy. Em vẫn chưa chuẩn bị gì để đón nhận mọi thứ. Từ trong giấc mộng tỉnh lại, trong lòng em có xuất hiện một tiếng nói muốn em đi cảm ơn Thượng đế, cảm ơn rất nhiều người. Trong trường học này, người đầu tiên mà em nghĩ tới chính là cô, nếu như không có sự giúp đỡ cùng với sự nghiêm khắc của cô thì sẽ không có em của ngày hôm nay."

Cô giáo Âm nhạc mỉm cười, nói: "Không có gì, phương pháp dạy của tôi cho tất cả các em đều giống nhau, mà duy nhất chỉ có em làm ra được điều khác biệt, chủ yếu vẫn là do thiên phú của cá nhân em nữa."

"Cô quá khen rồi." Tống Á khiêm nhường một chút: "Thực ra, ban đầu em định cảm ơn cô ở một dịp trọng đại hơn. Bởi vì bài hát kia của em đã được BMI, cũng chính là Hiệp hội Phát sóng Âm nhạc nước Mỹ cho phép em gia nhập. Bọn họ dự tính sẽ thực hiện một nghi lễ nho nhỏ để trao tặng cho hội viên. Chính là ở chỗ sân vận động bày ra một ít ghế, sau đó, cô biết đấy, nó rất đơn giản thôi. Nhưng đáng tiếc là…"

Hắn cẩn thận điều chỉnh cơ trên khuôn mặt mình, để nở một nụ cười khổ sở.

"Ồ?" Cô giáo âm nhạc hứng thú: "Vì sao không thể tổ chức đúng thời gian chứ?"

"Em… khó nói, hình như là có khâu nào đấy bị mắc kẹt, thực ra em có chút cảm giác bị phân biệt chủng tộc…" Tống Á trả lời.

"Phân biệt chủng tộc." Cô giáo dạy âm nhạc trợn to hai mắt.

"Chỉ là... có khả năng, cô biết đấy, ở phương diện này người da màu chúng em rất nhạy cảm. Có thể cảm nhận được một chút…" Tống Á nhún nhún vai: "Em vốn định đi thưa chuyện này với thầy hiệu trưởng…"

"Nhất định phải đi." Cô giáo kéo hắn đi: "Đối với kỳ thị chủng tộc như thế thì không cần gì phải do dự nữa, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ! Đi nào!"

Tống Á bị cô giáo kéo tới trước phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.

Hiệu trường là một ông già người da đen đầu hói, rất kiên nhẫn ngồi nghe Tống Á đem mọi chuyện giải thích một lượt.

"Bọn họ dự tính làm một lễ kết nạp nho nhỏ, nhưng có người cố ý ngăn cản đúng không?"

Thầy hiệu trưởng nhấc máy điện thoại lên và nói: "Loại chuyện như thế này không được phép nhân nhượng, tôi hiểu rồi, có một số người da trắng…" Ông liếc nhìn về phái cô giáo người da trắng dạy âm nhạc, thay đổi cách nói khác, "Một tổ chức lâu đời như BMI, thường sẽ còn lưu cữu rất nhiều những suy nghĩ cổ hủ về chủ nghĩa dân tộc…"

Không biết ông đã gọi điện cho ai. Sau khi vừa gọi xong thì ông quay ra cười với Tống Á rồi nói: "Hoá ra tác giả viết bài hát 'Thirft Shop' lại ở ngay trong trường chúng ta, ha ha… Em học lớp mấy rồi? Năm nay bao nhiêu tuổi... 15 tuổi đã trở thành hội viên của BMI, tuyệt vời, chính xác là cần phải làm một nghi thức. Em còn cần sự trợ giúp gì, cứ việc nói."

"Chuyện là như này." Tống Á trả lời: "Người đại diện của em đề nghị em hỏi thầy một chút là thầy có thể liên hệ với thành viên nghị viện nhờ giúp đỡ một tay không? Anh ta còn bảo em thử viết một lá thư gửi cho tổ chức đấu tranh vì quyền bình đẳng Chicago nữa."

"Một ý kiến rất hay, thầy sẽ gọi cho Nghị viên Underwood, ông ấy chắc chắn sẽ bằng lòng giúp đỡ một tay, còn về tổ chức quyền bình đẳng… Đúng rồi, hay là em tự liên hệ với bọn họ, người đại diện của em thực sự không tồi. Thầy sẽ đưa cho em địa chỉ tổ chức về quyền bình đẳng và số điện thoại của họ. Bọn họ có một văn phòng làm việc ở bên đại học Chicago…"

Có sự giúp đỡ của giáo viên âm nhạc và thầy hiệu trưởng, Tống Á đã thực hiện chủ ý của Daniel một cách rất hoàn hảo.

"Có lẽ là đã hoàn hảo quá mức cần thiết, chơi lớn như vậy, sau này BMI sẽ căm thù mình chết mất? Dù gì đi nữa bọn họ cũng chẳng làm gì…" Trong lòng hắn âm thầm lo lắng.

Đi ra khỏi văn phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, tạm biệt giáo viên dạy Âm nhạc. Tống Á đang đi trên hành lang không ngờ lại bị mấy thành phần chậm tiến chặn đường.

"Yo! APLUS!..." Một thằng nhóc có dáng vẻ lưu manh tiến sát lại: "Bài hát mà Lowry Bé hát chính là do mày viết sao?"

"Ừ." Sau khi đã được "khai sáng", Tống Á không hề hoảng sợ chuyện này một chút nào.

"Chúng ta thương lượng một chút, mày có thể sáng tác một bài cho bạn của tao chứ." Hắn chỉ chỉ về phía một thằng du côn khác rồi nói: "Tài nghệ hát rap của nó cũng không tồi đâu."

Tống Á trực tiếp đẩy cậu ta một cái: "Mày thực sự nghiêm túc sao?" Hắn chủ động tiến lên trán kề trán với đối phương nhìn thẳng trực diện vào mắt của kẻ đối diện: "Mày biết tao viết cho Lowry Bé mà mày lại không hỏi xem ông chủ của tao là ai à? Mày đã nghe đến băng đảng Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn bao giờ chưa? Mày dám cản đường của tao?"

Thằng nhóc kia từng bước từng bước lùi lại về phía sau, bị hắn ép lùi dựa vào bức tường: "Là mày muốn tao viết một bài hát sao? Tài nghệ hát rap của mày tốt lắm sao?" Tống Á thay đổi mục tiêu và tiếp tục tiến tới…

Hai thằng nhóc kia hoảng sợ tháo chạy.

Ngay lúc đó Tống Á liền muốn chống tay lên hông cười thật to.

Thật không ngờ vui quá hóa buồn, ngoảnh đầu qua chỗ khác đã thấy nữ thần ở nhóm cổ động viên nữ đi về phía mình, rất nhanh chóng, hắn lại thấy phía cuối hành lang bên kia có một đội bóng bầu dục đang bẻ tay xoa nắm đấm.

"F*CK!"

Cái khó ló cái khôn, hắn đi mấy bước vọt tới chỗ đám nữ sinh bên đường, chọn lấy một cô gái nhìn hợp mắt nhất, hắn nói: "Này, tôi có thể làm quen bạn được không?" Để không phải chịu đòn, hắn nhất định phải liều cái mạng này.