Vùng đất ngã xuống.
An Minh Đông đứng trong màu máu tựa như pho tượng.
"Lão An."
"Sao vậy?"
Mông Thạch Tán khó hiểu nhìn An Minh Đông.
"Năng lượng..."
An Minh Đông tức đến run rẩy cả người: "Năng lượng hết rồi!"
"Sao có thể?"
Mông Thạch Tán im lặng, năng lượng nơi này hùng hậu đến mức khiến cho người tức lộn ruột, dựa theo lẽ thường mà nói, ngần ấy đủ cho mọi người tu luyện nhiều lần, sao lại hết được...
Nói xong, lúc anh ta đi qua chợt sửng sốt...
Đậu má.
Năng lượng đâu?!
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe nói năng lượng cạn kiệt, từng kiếm tu một chạy tới đây, đều rất phẫn nộ. Bọn họ còn nghĩ năng lượng nơi này vẫn có thể giúp bọn họ tăng lên một lần nữa mà, sao lại tự dưng hết được!
"Không có khả năng."
Mông Thạch Tán hoang mang: "Vừa rồi lúc tôi tu luyện rõ ràng vẫn còn vô số năng lượng, lão An, anh đã làm gì hả?"
???
Mặt An Minh Đông đầy dấu chấm hỏi.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com