Hội trường thi đấu.
Vòng đấu thứ sáu.
Chỉ số chờ mong của mọi người không cao.
Bởi vì, nếu như không có gì bất ngờ thì cuộc chiến chỉ là Thường Lượng tung một chiêu Lóa sáng, Lục Minh tung một chiêu Nguyệt Luân là xong.
Nhưng mà, khi đội thi đấu vòng thứ sáu lên sân đấu, đến cả trọng tài cũng thấy hoang mang, nguyên nhân là vì những người đứng đối diện với Lục Minh đều đeo kính.
Chống ánh sáng xanh, chống tia phóng xạ, chống lóa mắt.
"Như vậy cũng được sao?"
Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười.
"Bọn họ còn tốt chán."
Lưu Viện cũng rất buồn bực, nói: "Bọn họ dù gì cũng là tuyển thủ, chỉ dám đeo kính đa tròng giả làm kính cận, khán giả mới là quá đáng."
Lục Minh: "..."
Ở phía xa.
Trên khán đài, có rất nhiều khán giả đều đã đeo kính râm, dáng vẻ nghiêm nghị, biểu cảm nghiêm túc như đang tham gia một buổi lễ tưởng niệm long trọng vậy...
Hình ảnh đó đúng là có hơi đáng sợ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com