webnovel

Chương 5: Ai Cắm Sừng Ai?

----------------

Họ không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Nhan Uyển và Nguyễn Vi nhìn tiếp. Khi cô và Nguyễn Vi đang ôm ôm ấp ấp bảo bối của mình thì có bóng dáng đi về phía cô nói to:

"Nhan Uyển!??"

Nghe thấy có người gọi tên mình cô ngước mắt lên nhìn thì thấy bóng dáng của một người đàn ông, bên cạnh hắn là một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đang ôm cánh tay hắn.

Uyển Nhi: "Anh là ai vậy?"

Người đàn ông kia sững sờ nhìn cô rồi rống lên.

"Cô vậy mà dám cắm sừng tôi!"

 Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng hét của người đàn ông kia thì đều quay qua hóng hớt. Nhan Uyển nghe vậy liền nghĩ mình gặp phải thằng điên rồi chửi "Đồ điên" rồi coi hắn như không khí mà quay qua chống cằm ngắm tiểu Phong. Thấy cô không để ý đến mình hắn ta liền bực bội nói:

"Cô đừng có giả bộ thanh cao ở đây, đừng nói là chột dạ rồi đấy chứ"

Nguyễn Vi ngồi bên cạnh vì uống quá nhiều nên không hiểu cái mô tê gì đang xảy ra, chỉ chăm chú nhìn gương mặt người đàn ông kia rồi kinh ngạc thốt lên:

"Ồ đây phải phải tên cẩu nam nhân Trạch Hàn mới bị Uyển Uyển đá hôm qua sao?"

Dứt lời Nguyễn Vi liền nhìn hắn khinh bỉ. Nhan Uyển nghe thấy cái tên 'Trạch Hàn' thì chợt nhớ ra cẩu nam nhân bị nguyên chủ đá hôm qua. Cô khẽ liếc người phụ nữ đang khoác tay hắn rồi nhếch môi nhìn hắn nói:

"Cái gì mà tôi cắm sừng anh, đáng nhẽ ra tôi mới là người phải hỏi câu đấy chứ nhỉ 'Anh vậy mà dám cắm sừng tôi' ?"

Trạch Hàn: "Cô..."

Nhan Uyển cắt ngang nói: "À mà không phải hôm qua anh làm chuyện xấu sau lưng tôi rồi bị tôi bắt tại trân nên tôi với anh đã đường ai nấy đi rồi sao? Hôm nay là tôi tiệc độc thân của tôi anh có muốn tham gia không?"

Nhan Uyển vừa nói vừa bắt chéo chân dựa lưng vào ghế khinh bỉ nhìn anh ta. Cô thầm nhủ nhất định phải trả thù cho nguyên chủ mới được.

 Nguyễn Vi nghe cô nói thế thì ha hả cười nói

"Anh đúng là cái đồ óc lợn, vậy mà dám lớn tiếng kêu Uyển Uyển cắm sừng anh. Sao không tự nhìn lại bản thân mình xem bẩn đến mức nào rồi"

Nhan Uyển: "Ồ hôm nay không bám váy các phú bà xin tiền nữa à?"

Nguyễn Vi: "Chắc bám đít phú bà lấy được nhiều tiền rồi nên hôm nay bày đặt làm sang đi bao gái"

Trạch Hàn nghe thấy thế thì nghiến răng ken két lôi ả đàn bà kia rời đi, trước khi đi thì chửi một câu:

"Tiện nhân! Mày cứ chờ xem"

Nguyễn Vi nghe vậy cười tươi giơ tay vẫy vẫy tạm biệt với Trạch Hàn:

"Bye bye cẩu nam nhân, chúc ngươi vừa bước ra cửa liền gặp vận xui"

Vừa dứt lời thấy ả đàn bà kia bị hắn kéo đi nhanh quá liền ngã chẹo chân, do quán tính nên trước khi ngã ả tiện tay túm vật gần nhất ngã theo. Ai ngờ thứ ả ta túm là cái đít quần của gã, vì lực ngã khá lớn do không có vật cản khiến cho đít quần của gã bị rách một mảng lớn lộ ra chiếc quần short hoa hòe màu đỏ hắn đang mặc. Chiếc quần short đấy là do ký chủ thấy nó dễ thương nên mua tặng hắn khi cô đi du lịch Tây Ban Nha vào năm trước với Nguyễn Vi. Lúc tặng thì gã còn chê các thứ nhưng khi biết chiếc quần làm bằng vải Shahtoosh thì liền coi như báu vật. Thấy vậy cô cùng Nguyễn Vi với mọi người xung quanh cười ha hả.

Nhan Uyển: "Ơ! Chẳng phải anh kêu với tôi rằng anh vứt cái quần đấy đi rồi cơ mà, hóa ra vẫn coi như báu vật nhỉ?"

Nguyễn Vi sau khi nghe xong liền thêm mắm dặm muối nói: "Haiz chắc giữ lại mặc để bao giờ lên giường với gái còn có thể khoe khoang chiếc quần này làm bằng vải Shahtoosh"

Nghe vậy gã mặt đen như đít nồi nhấc chân đạp vào tay của người phụ nữ kia khiến cô ta la 'oai oái' rồi gã tóm phần bị rách của quần chạy ra ngoài. Thấy người gặp chuyện là Trạch Hàn khiến cô và Nguyễn Vi vui vẻ vô cùng. Nhưng hai người không biết mình đã trở thành con mồi trong mắt của hai người đàn ông trong góc quán bar.

Quách Kính Minh cười quyến rũ chỉ vào Nhan Uyển nói:

"Tư Phong người phụ nữ này cho cậu..."

Ngừng một chút thì hắn chỉ chảo Nguyễn Vi ngồi bên cạnh rồi chậm rãi lên tiếng;

 "Còn đây là của mình!".

Hàn Tư Phong nghe Quách Kính Minh nói vậy thì quay mặt qua nhìn hắn nói:

"Chốt"

Nhan Uyển cùng Nguyễn Vi đang chơi vui vẻ thì điện thoại Nhan Uyển rung lên. Cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là Nhan phu nhân gọi điện đến liền giật mình tỉnh vài phần rượu. Trong quán, tiếng nhạc ồn ào cùng tiếng nói của nhiều người, cô nhìn nhó xung quanh rồi quay ra hỏi tiểu Phong nhà vệ sinh ở đâu. Sau khi tiểu Phong chỉ cho cô xong thì cô nhanh chóng chạy vụt ra đấy. Mắt thấy nơi đây không ồn ào lắm nên cô nhanh chóng bắt máy của Nhan phu nhân. Vừa kết nối, giọng nói của Nhan phu nhân liền vâng lên:

"Uyển nhi, con với Vi Vi vẫn đang tổ chức tiệc sao?"

Nhan Uyển: "Vâng ạ, có việc gì không mẹ"

Nhan phu nhân bĩu môi nói: "Phải có việc mẹ mới được gọi cho con chắc!"

Nhan Uyển nghe vậy đùa nói: "Dạ nương nương nói chí phải ạ!"

Nhan phu nhân: "Mẹ ở nhà chán quá con đang ở đâu đấy mẹ đến chơi cùng con nhá" giọng nói của Nhan phu nhân mang chút kích động.

Nhan Uyển sửng sốt rồi nói: "Không được!!! Ba con đâu?"

Nhan phu nhân: "Cái lão già thối đấy đúng là tức chết mẹ mà!!!'

Nhan Uyển: "Sao vậy mẹ?"

Nhan phu nhân: "Ba con kêu công ty có việc gấp nhưng vậy mà lại dám lén lút đi dự tiệc nhà họ Thiên một mình, đã thế còn trù mẹ bệnh liệt giường!!"

Nhan phu nhân bực bội khi nhìn thấy tin nhắn của Thiên phu nhân nhắn hỏi bà 'Bà có sao không? Tôi thấy chông bà nói rằng bà bị bệnh mấy hôm nay nên không đi dự tiệc được'

Nhan Uyển nghe vậy dở khóc dở cười nói: "Thôi 10h30 rồi mẹ mau mau nguôi giận rồi đi ngủ sớm đi không sẽ già nhanh đấy"

Nhan phu nhân nghe vậy liền giật mình đưa tay lên sờ mặt mình rồi chạy ra gương nhìn xem mình đã xuất hiện nếp nhăn chưa. Vì Nhan phu nhân luôn chăm sóc da mặt của mình rất tốt nên dù ngoài 40 rồi nhưng da bà vẫn vô cùng đẹp và không xuất hiện nếp nhăn mấy. Nhan phu nhân nhìn mình trong gương rồi bĩu môi nói:

"Tại cái lão già chết tiệt kia làm mẹ suýt quên mất việc chăm sóc da mặt. Thôi con và Vi Vi cứ chơi đi nhưng nhớ về sớm và giữ an toàn cho mình đấy đấy."

Nhan Uyển: "Vâng mẹ mau ngủ sớm đi"

Tắt điện thoại Nhan phu nhân liền nhanh chóng chạy đi lấy mặt nạ ra đắp lên mặt...

----------------

Lời nhắn của tác giả: huhu mắt của bổn cô nương sắp biến thành gấu trúc rồi 😭