webnovel

C41

C41

"Ta muốn đi ngủ." Y Nguyệt nói, giọng cô lạnh nhạt, như muốn tách mình ra khỏi sự phiền toái này.

"Ta ngủ cùng với tỷ." Triệu Tú

"Cút!" Y Nguyệt quay lưng lại, không muốn nhìn thấy cậu ta.

"Hoàng tỷ..." Triệu Tú thở dài, ánh mắt cậu ta chứa đầy sự buồn bã.

Cậu ta bế cô lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Y Nguyệt như hôm trước. Y Nguyệt giãy giụa, mắt cô trừng trừng nhìn cậu ta, tay chân đánh vào lồng ngực cậu ta như muốn tách cậu ta ra khỏi mình. Cậu ta nhíu mày, ôm siết chặt cứng đến muốn nghẹn thở. Y Nguyệt cảm thấy lòng mình như bị ai đó bóp nghẹt, cô muốn hét lên, muốn chạy, nhưng cơ thể cô lại bị cậu ta giữ chặt.

"Hoàng tỷ, lúc tỷ rời khỏi đây đến vùng quê hẻo lánh kia ở đã có ngày nào nhớ đến ta không? Ta thì ở đây mỗi giờ, mỗi một giây lúc nào cũng nhớ đến Hoàng tỷ hết." Giọng Triệu Tú âm u như muốn thấm vào tâm trí Y Nguyệt, như muốn khiến cô rung động.

"Để rồi giờ thứ ta nhận lại là ánh mắt của Hoàng tỷ bây giờ sao?"

Nghe được câu này Y Nguyệt cũng chỉ đành thở dài, cô cảm thấy lòng mình có chút dao động, day dứt. Không được, cô phải tỉnh táo lại!

"Ta chỉ luôn coi ngươi như là em trai thôi." Cô nói rõ ràng, khẳng định lại sự thật trong lòng mình.

Cô và Triệu Tú không có cùng chung suy nghĩ với nhau, căn bản nói ra những lời này cũng thật vô nghĩa.

Cậu ta đột nhiên vươn tay lên xé toạc y phục cô ra, rách 1 đường dài từ vai xuống lưng áo. Y Nguyệt giật mình, giơ tay đánh 1 chưởng vào đầu cậu ta. Triệu Tú lắc đầu, cười nhạt, như muốn nói rằng cô không thể làm gì được cậu ta.

"Ngươi..cút về phòng đi!!" Y Nguyệt nói, giọng nói cô run rẩy, như muốn khóc.

"Nhưng ta muốn ở đây ngủ cùng tỷ." Triệu Tú

"Ngươi thì có cái ** mà ngủ, cút về, ta muốn nghỉ ngơi!!!" Y Nguyệt hét lên, đuổi cậu ta đi.

Triệu Tú lại tiếp tục mạnh tay xé toạc hết cả y phục, lúc này cả bộ váy rách tả tơi rồi còn gì để che. Cô thẹn đến mức nghẹn lấy tay che ngực, ôm người lại trừng trừng nhìn cậu ta. Không muốn loay hoay ở đây nữa, lăn xuống giường.

Triệu Tú thấy Y Nguyệt định chạy, nhưng tốc độ của cô làm sao nhanh bằng cậu ta, chẳng mấy chốc đã bị nắm tay giật lại kéo đè xuống giường. Bàn tay xoa nhẹ lên má Y Nguyệt, nhìn gương mặt hoảng loạn kích động của cô mà cảm thấy đầy phấn khích.

Triệu Tú cúi gần mặt xuống, Y Nguyệt vội lấy tay ra chặn trước môi cậu ta, dùng lực đẩy ra.

"Đừng có áp sát vào mặt ta như vậy. Còn lâu ta mới cho ngươi hôn ta lần nữa."

Cậu ta cười híp mắt lại, nổi lên thích thú, gạt tay Y Nguyệt ra gặm lấy môi cô, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, Y Nguyệt xoay đầu ra chỗ khác tránh nụ hôn kéo dài hơn thì bị cậu ta véo lấy cằm Y Nguyệt về, hôn sâu hơn. Tay nắm chặt lấy cổ tay cô như sợ Y Nguyệt chạy mất.

Triệu Tú vừa buông môi thì Y Nguyệt dùng chân đá mạnh vào bụng cậu ta, luồn người xuống dưới cánh tay cậu ta tính thoát ra. Mà sao thoát được, cậu ta tiếp tục nắm lấy eo cô kéo về lại tiếp tục bị đè xuống dưới thân. Lại tiếp tục bị hôn siết, Y Nguyệt bị hôn không thở được, dùng răng cắn mạnh vào lưỡi cậu ta.

Triệu Tú giật mình buông môi ra, dòng nước bọt từ miệng 2 người rớt ra mang theo cả chút máu, thấy máu chảy trong miệng, cậu ta khẽ liếm liếm môi

"Hoàng tỷ, ta chảy máu rồi." Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta tràn đầy sự thỏa mãn.

Y Nguyệt thở hỗn hễn, nhăn mặt khó chịu:

"Ngươi đừng chạm vào ta!"

Triệu Tú nghe vậy cũng chỉ cười, một nụ cười quỷ dị đến rợn người. Ánh mắt cậu ta đỏ rực , răng cười trắng bóng như muốn xé nát cơ thể Y Nguyệt. Cậu ta như một con quái vật ẩn nấp trong lớp da người, đang tận hưởng sự khổ sở của cô. Tay cậu ta lại tiếp tục sờ soạng chạm đến phía dưới cô, Y Nguyệt giật nảy lên. Ngón tay cậu ta linh hoạt chậm rãi tiến vào, chả mấy chốc nhấp nhả đã trở nên ẩm ướt nhớp nháp mang theo 1 dòng dịch trắng đọng lại trên đầu các ngón tay cậu. Ban đầu Y Nguyệt còn cảm thấy khó chịu nhưng xong dần dần lại có 1 cảm giác kích thích đến lạ lẫm, cô cảm thấy ghét cơ thể của mình vì không thể tự kiểm soát được.

Cứ bàn tay Triệu Tú lướt qua nơi nào trên cơ thể cô cũng cảm thấy buồn buồn nhột nhột dễ chịu. Không tự chủ được mà phát lên tiếng kêu rên trong khoái lạc. Y Nguyệt cảm thấy ghê tởm và kinh khủng, cô muốn dừng lại, nhưng cơ thể cô lại bị cậu ta giữ chặt. Bên tai cô vẫn nghe những lời nói ám muội Triệu Tú thỏ thẻ từng lời ngon ngọt, Y Nguyệt lúc này muốn mắng chửi cũng không nổi.

Cậu ta nhìn biểu cảm gương mặt cô, ý cười càng thêm đậm. Cậu từ từ nhe 2 cái răng nanh ra, giọng nói có phần ma mị:

"Hoàng tỷ đang rên lên, giống như tỷ đang tận hưởng nó vậy."

"Im miệng đi!" Y Nguyệt dơ tay lên định tát thì cánh tay bị nắm chặt lại.

Cậu nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô đưa lên gần miệng, liếm dọc từ cổ tay lên lòng bàn tay, sau đó ngậm mút lấy đầu ngón tay. Ánh mắt 1 lần cũng không rời khỏi gương mặt Y Nguyệt. Chiếc răng nanh ghim vào da thịt cô. Máu đỏ từ vết cắn chảy xuống, thấm từng giọt xuống giường:

"Hoàng tỷ ghét ta vậy sao?"

Lại nữa, nó lại tới nữa rồi! Cậu ta lại tiếp tục tiến vào sâu trong Y Nguyệt. Lại là cái cảm giác ghê tởm quen thuộc này lại đến, Y Nguyệt đã từng bị 1 lần rồi không còn gì bất ngờ, nhưng mà nó vẫn quá đau và khó chịu. Y Nguyệt muốn hét lên, muốn chửi rủa, nhưng cô lại không thể làm gì được. Lý do lần này Y Nguyệt không ra sức đẩy chống cự nữa vì cô biết mọi chuyện đã đến nước này có làm gì cũng vô ích. Đầu óc Y Nguyệt căng thẳng như điên.

"Ngươi muốn làm nhục ta đúng không?? Đã vậy ta sẽ cho ngươi liệt dư*ng luôn!"

Cả cơ thể cô tê dại nóng rát, cậu ta nghe xong những lời này càng cười ma quái hơn, lập tức đinh vào càng thêm mạnh hơn. Cô cong người lên, che mặt ôm miệng ngăn tiếng rên phát ra. Nhưng cậu ta nào để cô như ý, tiếp tục nắm chặt 2 cánh tay cô dơ qua đầu, chỉ 1 tay của Triệu Tú mà đã giữ chặt được 2 tay Y Nguyệt như gọng kìm.

"Cho ta nhìn mặt của Hoàng tỷ đi." Triệu Tú nói, giọng nói cậu ta tràn đầy sự thỏa mãn.

"Hah..hah.." Y Nguyệt nhắm chặt mắt, thở hỗn hễn, như muốn khóc.

Y Nguyệt không giữ nổi tiếng nữa, lưỡi cô thè ra, gương mặt ửng hồng, đôi mắt còn ẩm vài giọt sương. Tay cậu ta nâng 2 chân cô lên đâm vào sâu tận cùng. Càng lúc phía dưới càng lên xuống nhanh hơn và mạnh hơn, Y Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy không ổn. Cơ thể cô run lên bần bật, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, tan chảy trong sự đau đớn và khó chịu.

"Hoàng tỷ hãy vì ta mà sinh đứa bé đi, như vậy chúng ta có thể cùng ở bên nhau mãi mãi"

"Hoàng tỷ hãy thử tưởng tượng, chúng ta sẽ có một đứa con đẹp như hoa, nụ cười của nó sẽ giống Hoàng tỷ, ánh mắt nó sẽ giống ta. Chúng ta sẽ cùng nuôi dưỡng nó, cùng chơi với nó, cùng nhìn nó lớn lên. Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, không ai có thể phân chia chúng ta."

"Ngươi muốn ta sinh con cho ngươi sao? Không chịu đâu, ta không muốn có thai!"

1 cú thúc mạnh đến tận cùng, Y Nguyệt run lên bần bật, 1 cỗ dịch nhiệt nóng bỏng tuôn trào khắp nơi trong bụng. Cô giãy giụa lại tiếp tục bị ôm cứng ngắt, không thể nhúc nhích. Cậu ta cúi xuống, liếm nhẹ giọt nước mắt lăn trên khóe mắt cô, như muốn gột rửa đi tất cả nỗi đau và sự khổ sở của cô.Y Nguyệt tức giận, đầy mạnh Triệu Tú ra nhưng cậu ta dày mặt ôm chặt cắn răng nanh vào vai cô. Y Nguyệt mệt mỏi không còn sức chống cự lại nữa, đành dừng lại nằm đó nửa tỉnh nửa mê nghe cậu ta nói năng khùng điên:

"Hoàng tỷ, tỷ nghĩ tên Y Tú hay Nguyệt Tú thì hay hơn? Không sao, dù thế nào ta cũng sẽ để tên của Hoàng tỷ lên trước"

Cô sậm mặt, bàn tay chặn lại mặt cậu ta, gằn từng chữ:

"Tốt hơn hết thì đứa trẻ đó không nên có mặt trên đời này, bởi ta với ngươi là chị em. Không biết nếu nó chui ra sẽ ra hình thù kỳ quái gì"

Siguiente capítulo