webnovel

C20

CHƯƠNG 20

Hoàng cung chìm trong biển lửa, tiếng gầm rú của chiến tranh như xé toạc bầu trời. Máu nhuộm đỏ từng ngõ ngách, xác chết chất thành đống, không khí ngột ngạt bởi mùi máu tanh và khói lửa. Giữa khung cảnh địa ngục ấy, Triệu Tú bước đi như một bóng ma, gương mặt cậu cứng ngắt, không còn một giọt máu. Cậu không sợ hãi, mà là hoang mang tột độ. Y Nguyệt, người vừa đi bên cạnh cậu, bỗng nhiên biến mất.

Kỳ Anh và Ân Hoà vẫn đứng trong Hoàng thành, tay cầm kiếm, thân hình nhuốm máu. Họ vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, giết chết vô số quân địch. Cả hai đều cảm nhận được có người đến, nhanh chóng chĩa kiếm về phía tiếng bước chân.

"Triệu Tú!!" Kỳ Anh hét lên, giọng đầy lo lắng.

"Đệ đã đi đâu?" Ân Hoà hỏi, ánh mắt đầy lo âu.

Triệu Tú bước tới, sắc mặt không đổi, hỏi: "Hoàng tỷ..đâu?"

Ân Hoà: "Hoàng tỷ vừa đi tìm đệ mà? Tỷ ấy không đi cùng với đệ sao?"

Triệu Tú: "Tỷ ấy có đến gặp ta, nhưng trên đường về Hoàng cung thì không thấy nữa.."

Cả ba người đều sững sờ, hoảng hốt lo lắng. Y Nguyệt đâu rồi? Cô ấy đã biến mất trong biển người hỗn loạn này.

 ***

Trong nhà giam của Y Nguyệt, ánh sáng le lói như muốn tắt ngấm. Y Nguyệt mở mắt, cơn đau nhức như muốn xé toạc cơ thể cô. Ngày hôm qua, cô đã bị Phong Đình tra tấn dã man, thân thể đầy vết thương, bụng đói meo, cơ thể vẫn còn run rẩy vì lạnh.

Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể quá yếu ớt. Y Nguyệt nhìn quanh, căn phòng tối tăm, không có lối thoát. Cô đã bị nhốt trong địa ngục này.

'Phải trốn thoát khỏi đây!' Y Nguyệt tự nhủ, cô không thể chết ở đây. Phong Đình sẽ giết cô, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Đột nhiên, Y Nguyệt nhìn thấy một bóng người đang tiến về phía mình. Cô nheo mắt, vóc dáng quen thuộc... Là cung nữ Mai Lan!

"Công chúa Y Nguyệt, đã lâu không gặp." Mai Lan quan sát từ trên xuống dưới Y Nguyệt, nở nụ cười mỉa mai"Nhìn trông ngươi thật thê thảm"

"Ngươi làm gì ở đây?" Y Nguyệt kiệt sức, giọng nhỏ hỏi.

Y Nguyệt nhớ lại tấm bản đồ các Hoàng đệ cô đã tìm thấy trong phòng Mai Lan, cô ta bị nghi ngờ và bị giam giữ trong nhà giam Hoàng cung. Nhưng giờ đây, cô ta lại xuất hiện ở đây, cùng với Phong Đình...

"Đến tận bây giờ ngươi mới chịu nhận ra sao? Ngươi làm ta thất vọng đấy Y Nguyệt" Mai Lan cười khẩy.

Y Nguyệt: "Ngươi làm sao mà có thể trốn thoát khỏi nhà giam?"

Mai Lan: "Đơn giản thôi, vì ca ca ta là chiến binh kiếm hiệp giỏi nhất trong Hoàng cung mà"

Giỏi nhất... trong Hoàng cung..??

Y Nguyệt cứng đờ cả mặt, ra là Phong Đình đến cứu cô ta, hai người họ là huynh muội. Bây giờ mọi lỗ hổng thắc mắc trong cô như đã được giải đáp. Hóa ra từ bấy lâu nay cô nuôi rắn độc ngay cạnh mình mà ko hề hay biết, để giờ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay...

Nhưng...vẫn còn một uẩn khúc.. Nếu như Phong Đình là ca ca của Mai Lan, vậy thì tại sao đêm đó cô ta còn hét lên làm gì. Sao không để hắn đâm cô cho rồi?

Mai Lan ngồi xuống ghế đá bên ngoài khung sắt, cô ta tựa tay vào cái bàn cạnh đó.

Mai Lan: "Lúc ca ca ta phát hiện ra chân tướng sự thật về cái chết của mẹ, ca ca ta lập tức lên kế hoạch trả thù. Tuy nhiên bọn lính có thể nhận ra gương mặt của Phong Đình nên a ấy đã nghĩ ra cách cử ta vào Hoàng cung giả làm cung tần phi nữ tiếp cận Công chúa. Vì ta lúc đó còn quá nhỏ nên quân lính Hoàng gia sẽ không thể nhận ra gương mặt của ta bây giờ. Và kế hoạch, phư phư.., có lẽ đã thành công rồi nhỉ?"

Y Nguyệt: "Vậy sao đêm đó chính ngươi lại hét lên?"

Mai Lan nhíu mày, gương mặt nhăn lại khó chịu.

"Vì muội của ta còn nhân tính, lúc thấy ta ra tay đột nhiên nó nảy sinh lòng trắc ẩn mới hét lên. Nó cũng biết rõ ta sẽ trốn thoát được nên mới dám hét. Nhưng..ngu ngốc, ngược lại muội đã nhận được gì? Bị tra tấn ép khai dã man rồi bị đem nhốt, nếu hôm đó ta không đến cứu xem muội còn sống được đến bây giờ không?" Phong Đình lời nói nghe có vẻ nặng nề, nhưng vẫn mang theo sự yêu chiều đến e gái.

Mai Lan: "Muội sai rồi.."

Phong Đình: "Thôi, dù sao chúng ta cũng đã bắt được cô ta rồi!" Hắn trừng mắt nhìn Y Nguyệt, rút kiếm bên hông ra chĩa thẳng vào cô. Y Nguyệt liền rúc vào góc tường, cố ngăn người run rẩy nhưng răng không ngừng va đập vào nhau.

Phong Đình: "Hôm đó ta đã đâm vào một bên vai ngươi.....ừm... Là vai bên trái nhỉ? Bây giờ đâm nốt vào vai bên phải cho cân xứng nhé?"

...

Thôi!!! Thôi khỏi đi!!!

Ko cần đâu!!

1 bên vai thôi là đã đủ chết lắm rồi!!

Y Nguyệt ôm chặt vai, trừng mắt nhìn hắn, cô không kìm nổi cơn ớn lạnh. Phong Đình rút kiếm, cây kiếm sắc nhọn hoắt đó dơ lên, ánh sáng len lỏi đẹp mắt đến rùng mình.

Phong Đình chĩa kiếm chém xuống thẳng vào vai Y Nguyệt.

Cơn đau lan truyền khắp bả vai, rồi xuống xương cốt đang dần lan tỏa khắp cơ thể. Cây kiếm lạnh băng xuyên qua vai cô.

Mà mẹ nó, hắn vẫn đâm đúng vào bên vai bị thương của cô chứ có đâm vào vai bên kia đâu. Vết thương vẫn còn hở chưa lành thì lại nhận thêm một nhát chém mới.

Tay hắn rút mạnh kiếm ra, máu theo kiếm văng ra thành một đường cong mỹ lệ chói mắt.

Cơn đau này chưa hết thì cơn đau tiếp lại tới. Phong Đình tiếp tục đưa một chưởng đánh vào bụng Y Nguyệt.

Y Nguyệt vừa mở miệng máu đã hộc ra ngoài, đau đớn vô cùng. Cô gục đầu xuống ôm bụng, cố nuốt máu xuống bụng. Sắc mặt Y Nguyệt tái nhợt, đôi mắt mờ mờ ảo ảo choáng váng. Cô hít thở đầy khó khăn.

Phong Đình hung tợn đánh mắng Y Nguyệt liên tục để xả giận. Nhưng giờ lời lẽ trong mồm hắn nói gì Y Nguyệt đều nghe không rõ, chỉ thấy tai mình ù ù. Đầu cô đau như muốn nứt ra, ngụm máu Y Nguyệt nhịn nãy giờ cũng trào ra.

Hắn túm tóc cô nhấc lên, nhìn vào gương mặt xinh đẹp chảy đầy máu ở mũi, ở miệng, mắt híp vào nháy nháy. Phong Đình nắm tay thành nắm đấm, đấm thẳng vào mặt Y Nguyệt. Cô ngã ngược xuống sàn, đầu va chạm mạnh nghe tiếng "Cốp" âm ỉ.

Y Nguyệt hé mắt, nhìn người đàn ông trước mắt như sinh vật đáng sợ, cô nức nở nói: "Ngươi giết ta luôn đi! Giết ta luôn đi!!"

Thà nãy hắn đâm một nhát vào cổ cho cô chết luôn, cơ thể cô như tới giới hạn, không thể chịu đựng thêm nổi sự đau đớn nào nữa.

Phong Đình: "Muốn chết đến vậy à? Ta cũng muốn giết ngươi lắm..nhưng ngươi vẫn còn giá trị, với lại.. nếu để ngươi chết nhanh vậy thì lại chán quá"

Y Nguyệt kinh ngạc: "Ta bây giờ còn có giá trị gì?"

"Ngươi hẳn cũng biết Bramble và Labyrinth đang xảy ra chiến tranh với nhau nhỉ?"

Siguiente capítulo