webnovel

Đáng sợ

-CỨU,CỨU VỚI,...

-MIMI,AI VẬY?!!

-NÓ PHÁT RA TỪ HƯỚNG KIA,CÓ NGƯỜI ĐANG KÊU CỨU!!!

-TA CHẠY QUA ĐÓ XEM SAO!

Tôi cùng MiMi chạy ra chỗ có tiếng kêu cứu, xa xa ,sau tán cây, tôi thấy có bóng người đang hớt hải chạy như đang có ai rượt đuổi.

-KIA RỒI,NGƯỜI ĐÓ ĐANG LẠI GẦN.

MiMi chỉ vào cái bóng đó.

Tôi chưa kịp định thần,cứ liên tục nhìn nó chạy lại gần.

Càng gần,càng gần,cái bóng đó càng lộ rõ hình dáng của một anh thanh niên cao khoảng 1.8m,mái tóc đen óng rối tơi bời,đôi mắt màu tím cùng bộ đồ rách tơi tả như đã bị hành hạ mấy tuần.

"BỊCH"

-Oái!

MiMi giật mình khi thấy anh ta do chạy quá sức nên bị ngã giữa chừng.Biết đó là con người,nó nhanh chóng trở lại thành mèo .

Chúng tôi đi lại gần,thấy miệng anh ta vẫn lẩm bẩm "C-chạy đ-đi…" trông rất kiệt sức.

Tôi đỡ anh ấy ngồi dậy, lấy tay phủi đi đống đất cát bị dính trên áo.Vẫn không đỡ hốt hoảng,anh ta cầm hai cánh tay của tôi,nói:

-Đi thôi,lẹ mau,không còn thời gian để làm vậy đâu!!!

-Mà có chuyện gì?

-Chạy trước đã,khi an toàn,tôi sẽ kể cho cô nghe.

Đứng dậy,đôi mắt vẫn không ngừng nhìn lại đằng sau,anh ta hối tôi.

-MiMi,đi thôi,còn anh cầm hộ tôi tấm bạc.

Tôi đi lại,lấy túi đựng tấm bạc lên,bảo anh ta và MiMi chạy.

-Bây giờ anh muốn đi đâu?

-Tìm chỗ trốn trước đã.

Không nói gì thêm,chúng tôi dốc sức chạy thật nhanh.

Chạy liên tục nửa giờ đồng hồ, may mắn khi đến gốc cổ thụ to, một trong 3 người chúng tôi thấy ẩn nấp phía sau bụi rậm đằng kia là một cái hang, đó là MiMi.Cô bé dẫn đường cho tôi và anh ta.

-Một cái hang!Thật may mắn!Hãy vào đó rồi nhổ mấy bụi cỏ che lại!

Anh ta chỉ vào cái hang đen ngòm kia.

—-------

Chỉ mới đi vào cái hang,anh ta kiệt sức ngồi xuống.MiMi thấy vậy,lấy trong túi 1 chai nước,ngậm trong miệng rồi lại gần bỏ lên đùi anh ấy.Còn tôi thì nhổ vài bụi cỏ nhỏ bằng con dao rồi lấp miệng hang lại,thật may là nó đủ nhỏ để không bị để ý và dễ lấp.

Cầm chai nước rồi uống ngấu nghiến như sắp chết khát,anh ta xoa đầu MiMi một cách trìu mến.

-Cảm ơn mày.

-Được rồi,bây giờ hãy cho tôi biết anh là ai và tại sao lại hốt hoảng như vậy?

Cất con dao vào túi quần rồi đi vào trong,tôi ngồi xuống trước mặt anh rồi hỏi,gương mặt vô cảm cũng nhìn thẳng về anh.

Cần mẫn vặn nắp chai nước, anh ta trả lời tôi,khuôn mặt rõ đậm buồn:

-Tôi là An Khải,19 tuổi,xin lỗi vì đã làm cô hoảng sợ.Tôi là cư dân của vương quốc Eden,vì muốn đòi lại sự công bằng cho nước mình nên đã một mình lặn lội qua đây.Ánh Sáng đáng sợ hơn tôi nghĩ, khi đang mò mẫm lối ra trong rừng,một đám người bặm trợn,mỗi người cưỡi một con ngựa,nhưng con đi đầu lại chở phía sau là thùng đựng như cái chuồng,tôi sốc khi thấy bên trong đó là…con người.

-Và rồi,...anh bị họ bắt?

Tôi ực nước bọt vào cuống họng.

-Đúng,họ cướp hết tài sản rồi tống tôi lên xe với những người kia.Nghe cuộc trò chuyện của chúng,tôi biết được họ sẽ bán tôi qua biên giới cho những kẻ chuyên đi buôn người ở Barracort.Trong một lần giằng co khi chúng đang nghỉ ngơi,tôi đã thoát được,chạy trốn trong suốt 2 ngày tôi mới thấy cô,tôi nghĩ bây giờ bọn chúng đang cố đuổi tôi vì đã làm một trong số kia bị trọng thương.

-Ừm…

-Cảm ơn đã cứu mạng.

Anh ấy cười với tôi.

-Ưm…Nếu là người của Eden thì tại sao anh không dùng phép thuật để trừng phạt họ?

-Phép thuật của tôi bị hạn chế ở Ánh Sáng.Ban đầu tôi cũng không biết nên khi qua đây mới phát hiện.Lạ thật,lúc tôi du lịch qua Veruni thì phép thuật vẫn bình thường vậy mà qua đây ngay cả phép cơ bản cũng không tài nào làm được.

-Thôi anh nghỉ ngơi đi,tôi nghĩ ở đây không ai biết đâu.

Tôi đứng dậy,đi lại chỗ MiMi đang ngủ rồi thò tay vào túi lấy ra hộp thức ăn của Nhất Cử,đem một chút lương khô đưa cho Khải để mau hồi sức.

-Anh ăn đi.

-Có phiền cô quá không?

-Không đâu,tôi còn nhiều thịt mà.

Chần chừ một hồi rồi anh ấy cũng nhận đồ ăn từ tôi,ăn một cách ngại ngùng.

-Cô đi đâu mà vô đây?

-Đến Barracort, tôi không còn lý do gì ở Ánh Sáng nữa.

-Hay là…cô cho tôi đi theo được không?Vương quốc này quả nhiên là rất nguy hiểm như lời đồn.

-Không đâu,đúng là ông vua và số người thâm độc ở đây rất nhiều,nhưng vẫn còn tồn tại một thị trấn thiện lành,chuyên đi giúp người mà…

-Vậy sao…Thế cô có đồng ý không?

-Cũng được thôi,dù gì có thêm người cũng đảm bảo.

Anh ấy vui mừng lắm,liên tục cúi đầu cảm ơn tôi.

Vậy là từ lúc đó,nhóm 2 người chúng tôi lại có thêm bạn đồng hành,tôi cũng không để ý lắm vì việc bây giờ tôi muốn làm là đi tìm những mảnh ghép cảm xúc chắc chắn đang rơi vãi đâu đó ở ngoài kia,trong cái thế giới tiểu thuyết này.

Vẫn chẳng thể tin nổi rằng tôi là người may mắn được xuyên không vào đây,gặp được MiMi,người dân Lâm Tự,Nhất Cử và cả An Khải nữa,không biết là do xui xẻo hay may rủi,nhưng tôi biết rằng mọi cuộc gặp gỡ chưa bao giờ là ngẫu nhiên và tôi lại được vinh hạnh được làm nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết nhàm chán "Hoa Mặt Trăng".

Mong sao tôi sẽ làm nên một kỳ tích nào đó,có thể xoay chuyển cả cốt truyện.

Siguiente capítulo