Thế giới này thật thú vị, đảo lộn vận mệnh, giam giữ, trói buộc những vị khách vô tình ghé thăm, cuốn họ vào cơn sóng ngầm dữ dội triều Đại Nguyên.
Đại Nguyên năm thứ 51, dưới sự trợ giúp của gia tộc Mộ Dung hoàng hậu, Tiêu Hạm Đạm thuận lợi lên ngôi Hoàng đế, hiệu là Càn Cương Đế. Phong Tiêu Tích Tố là Yến Vương gia, nhận đất phong tại Lãm Hưng, xa kinh đô Lạc An vạn dặm. Đông Kinh Công chúa sống tại phủ công chúa cùng gia thất tại kinh đô. Cẩn Vương gia Tiêu Ý Khoát không lập gia thất, cả đời tự do phiêu bạt khắp chốn, tinh thông y thuật. Mộ Dung gia tộc tức Sở quốc công, quyền cao vọng trọng, vị trí của Hoàng hậu trong cung ngày càng vững vàng. Đại hoàng tử, đại công chúa đều là con của Hoàng hậu. Đại hoàng tử Tiêu Tinh Húc phong làm thái tử, hiệu là Hiến Tông, trưởng công chúa Tiêu Giai Di ban tên Huệ Đàm. Đại Nguyên năm 53, Cố phi Cố An Nhiên hạ sinh nhị hoàng tử Tiêu Thừa Đức sau đó được tấn phong làm Quý phi. Cuối năm đó, Vệ Giai Nghiên hạ sinh nhị công chúa Tiêu Hòa An, tấn phong Thục phi.
Trong cung vinh sủng bậc nhất phải nhắc tới Hà phi Hà Kỳ Tuệ. Tuy nhiên Hà phi từ lúc vẫn còn ở phủ thái tử đến khi Càn Cương Đế lên ngôi, sủng ái không suy nhưng Hà phi vẫn chưa một lần có hỷ mạch. Điều này khiến cho bao người đau đầu, cũng không ít người mừng thầm trong bụng. Thái y đến khám bệnh khám không ra bệnh, đều nói con cái là do trời ban, thân thể Hà phi điều dưỡng rất tốt, chỉ là mãi không thấy có chuyện vui mà thôi. Hà phi vốn là con nhà tướng, đích nữ Hà gia, thân thể từ nhỏ tới lớn đều vô cùng khỏe mạnh, không giống như tiểu thư khuê các khác, Hà phi có được tình yêu cùng vinh sủng của Hoàng đế là do trong cốt cách của Hà phi mang nét cứng cỏi, hào sảng của con nhà võ, lại không mất đi nét dịu dàng vốn có của người phụ nữ. Hà phi là một người thú vị, không bị cuốn vào tranh sủng hậu cung, lại được hưởng tình yêu của Hoàng đế.
Đông chí, Đại Nguyên năm 54, người đứng đầu Tư Thiên giám, Doãn đại nhân nửa đêm vội vã cầu kiến Hoàng đế. Hoàng đế đang ngủ bị thức tỉnh, tuy nhiên không hề tức giận mà cho truyền Doãn đại nhân vào.
"Vi thần tham kiến Hoàng thượng"
"Bình thân. Doãn ái khanh có chuyện gì gấp gáp mà nửa đêm lại cầu kiến Trẫm?"
"Bẩm Hoàng thượng, thần mang đến một tin tức cực kỳ tốt, Đại Nguyên ta sẽ ngày càng thịnh vượng ấm no!"
"Ái khanh mau nói"
"Vừa nãy vi thần đang quan sát trời đất, phát hiện Tử vi tinh giáng xuống phía nam Hoàng cung. Vi thần mạo muội hỏi một câu, không biết vị nương nương nào đang mang long thai?"
Càn Cương đế vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ
"Hỉ Phát"
"Có nô tài" vị công công đứng im lặng bên giường cất lời đáp lại
"Phía nam hậu cung có những vị nương nương nào?"
"Bẩm Hoàng thượng, phía nam có Khánh Hòa điện, Nam Bình điện và Nam Tây viện, Khánh Hòa điện là nơi ở của Hà phi nương nương, Nam Bình điện là nơi ở của Hoa phi nương nương và Thẩm tiệp dư, Nam Tây viện là nơi ở của Giang tiệp dư, Vu mỹ nhân và Dương mỹ nhân"
"Gần đây có vị nương nương nào truyền thái y không?"
"Bẩm, là không ạ."
"Được, Trẫm đã biết" Càn Cương đế ngả lưng lên chiếc gối tựa thêu rồng bằng chỉ vàng, chầm chậm vuốt râu, nhắm mắt ngẫm nghĩ, sau đó Hoàng đế mở mắt, trong mắt ánh lên một tia ánh sáng nhỏ, rất nhanh đã thu liễm lại "Chuyện Tử vi tinh giáng thế này Doãn ái khanh đã nói cho những kẻ nào?"
"Bẩm, vi thần vừa phát hiện đã vội vã đến báo Hoàng thượng, chưa nói cho ai khác"
"Tốt, chuyện này ái khanh không được truyền ra ngoài, nếu có người dò la thì khanh tự nghĩ cách trả lời"
"Thần tuân chỉ" Doãn đại nhân mặc dù thắc mắc trong lòng nhưng vẫn quy củ cúi đầu tuân lệnh
"Khanh lui đi"
"Vi thần cáo lui"
Sau khi Doãn đại nhân đi, Càn Cương đế bước xuống long sàng, chầm chậm tiến về cửa sổ phía nam nhìn vào màn đêm đen thẳm. Hỉ Phát công công nhìn đồng hồ cát
"Hoàng thượng, bây giờ là đầu giờ sửu, người đi ngủ đi thôi"
Càn Cương đế gật gật đầu, bật cười rồi lại lắc đầu, quay trở về long sàng, nằm xuống.
"Xem duyên ý trời đất"
Hỉ Phát công công không dám nói gì, thổi tắt nến, cả căn phòng thoang thoảng mùi trầm hương lại chìm vào trong bóng tối.
Tết Nguyên tiêu, hoàng cung nô nức treo lồng đèn đỏ, không khí rộn ràng khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày. Như mọi năm, Hoàng thượng cùng các vị nương nương, quan lớn đi lễ Phật về sẽ mở tiệc chiêu đãi quân thần. Trong bữa tiệc, Hà phi ngồi một chỗ yên lặng thưởng thức bỗng nhiên nhăn mày, có chút thất thố lấy khăn che miệng.
"Hà phi, nàng không khỏe?" Hoàng thượng vẫn luôn vô tình hữu ý nhìn về phía Hà phi thấy vậy liền hỏi
"Muội muội cảm thấy đồ ăn khó nuốt sao?" Hoàng hậu ngồi cạnh nâng lên ly rượu nhấp môi, nhìn về phía Hà phi cười như không cười.
"Khiến Hoàng thượng và Hoàng hậu mất hứng rồi" Hà phi vội chắp tay cúi đầu "Thần thiếp chỉ là cảm thấy có chút không khỏe, còn đồ ăn rất ngon miệng"
"Trông nàng không khỏe lắm, truyền Thái ngự y"
Nghe thấy Càn Cương đế truyền ngự y, Hoàng hậu khuôn miệng vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn hoàn mỹ, nhìn không ra cảm xúc. Thái ngự y nhanh chóng tiếng vào trong điện, bắt mạch cho Hà phi. Tất cả người trong đại điện đều đổ dồn sự chú ý về phía Hà phi, Thái ngự y bắt mạch xong, quỳ xuống trước mặt Càn Cương đế chắp tay mừng rỡ nói
"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng hậu, Hà phi nương nương đã hoài long thai hai tháng rồi"
Cả đại điện im lặng bỗng chốc òa lên rộn ràng. Càn Cương đế cười lớn, ban thưởng cho Thái ngự y, Hoàng hậu vui vẻ chúc mừng, dưới tay áo là bàn tay đang siết chặt khăn tay kiềm chế cảm xúc. Hà phi hoài long thai liền được tấn phong làm Hiền phi. Hiền phi không cao cũng không thấp, lưng chừng giữa tứ phi. Nhưng nàng ta đáng gờm ở chỗ, vị trí của Hiền phi Hà Kỳ Tuệ trong lòng Hoàng đế không hề nhạt nhòa như những vị phi tần khác, không tương kính như tân giống như Hoàng hậu, mà là chân thành đối đãi. Có được một chút chân thành từ Hoàng đế trân quý đến thế nào, cả hậu cung này điên cuồng tranh sủng, ríu ra ríu rít nhưng chỉ duy nhất Hà Kỳ Tuệ mới được nhận tình yêu của đế vương. Từ lúc còn ở phủ thái tử cho đến khi Càn Cương đế lên ngôi, 8 năm dài dằng dẵng, không hề hoài thai nhưng vẫn chiếm nhiều ân sủng. Trước kia nhiều kẻ thở phào nhẹ nhõm, nàng ta có ân sủng thì sao chứ? Chẳng phải không có con sao? Không có con thì mọi ân sủng của nàng ta cũng chỉ như mây thoảng gió bay mà thôi, nhưng đột nhiên nàng ta lại....hoài thai rồi. Hoàng hậu khẽ liếc mắt nhìn Càn Cương đế, khóe môi vẫn mỉm cười chúc mừng, trong lòng lại bắt đầu có chút lo lắng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Hiền phi hoài thai đã được mười tháng bụng mới bắt đầu chuyển dạ, Càn Cương đế sau khi bãi triều liền đến Khánh Hòa điện. Bên trong cung điện không khí vô cùng khẩn trương, cung nhân ra vào liên tục, một cung nữ đang đỡ Hiền phi đi từng bước chậm rãi. Càn Cương đế dừng chân tại đình nhỏ tránh nắng trong sân, trầm mặc nhìn về hướng điện Khánh Hòa, Hoàng hậu và các vị nương nương khác nghe tin cũng vội vã chạy đến cùng chờ đợi. Cứ như thế cho đến nửa đêm, tiếng gà gáy canh tý vang lên, các vị nương nương khác đã được phép lui từ sớm, chỉ còn Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi chờ. Bỗng nhiên tiếng trẻ con khóc vang lên đánh thức toàn bộ những người có mặt ở đó. Càn Cương đế vội vã tiến đến, một bà mụ từ bên trong bế ra một đứa trẻ nhỏ xíu bụ bẫm
"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng nương nương, là một hoàng tử"
Hoàng thượng cười lớn, ban thưởng hậu hĩnh, đích thân đưa tay bế lấy đứa trẻ, Hoàng hậu bên cạnh cũng chúc mừng không ngớt lời, trong lòng lại xoay chuyển vô vàn suy nghĩ. Đứa trẻ này sẽ uy hiếp đến vị trí của thái tử hiện tại không? Nếu như đứa trẻ này xuất sắc lại thêm có cả tình yêu của hoàng đế, yêu mẹ sẽ thương cả con. Hoàng hậu âm thầm vò khăn tay, nếu là công chúa thì bỏ đi, nhưng lại là hoàng tử... thái tử năm nay 8 tuổi, con trai nàng thông minh sáng dạ, lại ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể để tam hoàng tử có cơ hội đoạt đích!
Tam hoàng tử, sinh giờ Tý ngày 18 tháng 9 âm lịch, vừa sinh ra đã được Hoàng đế ưu ái đặt tên cho, họ Tiêu, tên chỉ một chữ Kỳ, thậm chí vượt qua mọi ngăn cản của triều thần, Hoàng đế ban tên tự Tiêu Hàn Du cho vị hoàng tử vẫn còn nhỏ tuổi này. Quả nhiên là ân sủng tận trời. Tam hoàng tử cũng không phụ kỳ vọng của Hoàng đế, ba tuổi đã biết đọc sách, tập võ không ngại khó khăn. Tính cách cứng cỏi lại cố chấp như Hoàng đế, vô cùng được yêu thích. Hoàng hậu càng ngày càng cảm thấy bị uy hiếp.
Đại Nguyên năm 57, tứ hoàng tử Tiêu Cảnh Trí ra đời, Diêu phi Diêu Ái Mỹ được tấn phong làm Đức phi, tứ phi đầy đủ. Đại Nguyên năm 60, Hoàng hậu cảm thấy mối uy hiếp ngày càng lớn mạnh, không yên lặng đứng nhìn nữa. Trong tiệc thưởng cúc rằm tháng tám, Hiền phi và tam hoàng tử đồng thời bị hạ độc thập tử nhất sinh. Long nhan giận dữ bắt nhốt toàn bộ hậu cung tra khảo, cuối cùng tra ra cung nữ vì trộm ngọc bị trách mắng mà sinh hận, hạ độc Hiền phi cùng hoàng tử, cung nữ sợ tội tự sát. Hiền phi hôn mê một tuần, may mắn hôm đó thân thể không khỏe nên ăn rất ít. Tam hoàng tử lại không may mắn như vậy, độc tố cho vào món ăn tam hoàng tử vô cùng thích, lúc ngự y đến tam hoàng tử chỉ còn một hơi thở tàn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Sau khi Hiền phi tỉnh lại biết nhi tử vẫn còn nguy hiểm tính mạng liền ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Hoàng đế đau lòng không nguôi. Tam hoàng tử hôn mê hai tháng mới tỉnh lại, tỉnh lại phát hiện ra hai mắt không còn nhìn được nữa. Để cứu mạng tam hoàng tử, ngự y đã lấy độc trị độc, để lại tác dụng phụ làm mù mắt. Hiền phi biết tin tam hoàng tử tỉnh lại mới vui vẻ không được bao lâu liền lập tức ngất đi.
Trong đại điện Chính Long, Càn Cương đế ngồi trên ngai vàng, mặt rồng thâm trầm nhìn ngự y đứng trước mặt, từ ngoài điện một bóng dáng lao nhanh vào.
"Nương nương, nương nương" cung nữ thái giám vội vàng ngăn cản
"Để nàng vào, các ngươi lui hết đi"
Hoàng đế nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang thở không ra hơi của Hiền phi, trong lòng chua xót. Ngự y cùng cung nữ thái giám nhìn nhau rồi lặng lẽ cáo lui. Đại điện rộng lớn chỉ còn hai người đứng đối diện nhau
"Kỳ Tuệ"
"Tiêu Hạm Đạm!" Hiền phi ngắt lời, nước mắt lại tuôn ra "Chàng nói sẽ bảo vệ mẹ con ta an toàn cơ mà? Chàng đã hứa với ta những gì? Con trai của ta bây giờ hai mắt đều mù rồi, ta không bảo vệ được, chàng cũng bảo vệ không nổi sao? Vậy ngai vàng kia chàng ngồi lên làm gì nữa hả?"
"Hà Kỳ Tuệ!"
"Rõ ràng chàng biết là ai làm, rõ ràng chàng biết là ai làm, nhưng nàng ta vẫn nhởn nhơ như vậy! Chàng chẳng làm gì cả...ngay cả con trai của chàng bị hãm hại như vậy, chàng cũng chẳng làm gì cả?"
"Hà Kỳ Tuệ, nàng nghe ta nói..."
Trong Phượng Minh điện, Hoàng hậu thản nhiên cắt từng cành thừa trên chậu cây cảnh nghe lời truyền lại của cung nữ
"Nương nương, người làm vậy nguy hiểm lắm, nhỡ may Hoàng thượng ngài ấy..." đại cung nữ Uyển Uyển đứng bê khay đựng vụn cành cây lo lắng
"Ngươi sợ cái gì" Hoàng hậu cười ưu nhã, tỉ mỉ tỉa lá "Tiêu Hạm Đạm ấy à, Mộ Dung gia tộc, Sở quốc công còn đó, hắn có giận dữ cũng chẳng làm gì được ta. Mạng thật lớn, hai tháng hôn mê mới tỉnh lại, tiếc là chỉ bị mù hai mắt"
"Nếu như ngài ấy bị Hiền phi làm lung lay..."
"Sủng ái, phủng trong lòng bàn tay thì sao, có Hà Kỳ Tuệ rồi sẽ có Lâm Kỳ Tuệ, Mai Kỳ Tuệ. Tình yêu là thứ không đáng giá nhất " Hoàng hậu cười rộ lên "Hắn yêu nhất là chiếc ngai vàng kia, yêu nhất là danh tiếng của bản thân hắn, hắn tuyệt đối không đối đầu với ta vì một đứa con trai đã bị mù hai mắt, tuyệt đối quần thần không cho phép một kẻ mù lên ngôi xưng đế. Hắn còn ba đứa con trai nữa đâu, thái tử Hiến Tông không mắc lầm lỗi, không có cớ để phế truất, Nhị hoàng tử Hiến Tổ nghịch ngợm không chịu học hành, tứ hoàng tử Khả Thế mới ba tuổi ngây ngô. Tiêu Hạm Đạm có tức hộc máu cũng phải nuốt ngược lại."
Những lời đại nghịch bất đạo thốt ra từ Hoàng hậu, cung nữ quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu lên cũng không dám tiếp lời. Hoàng hậu không để ý lắm, ưu nhã, thản nhiên cắt tỉa lá cây. Đúng vậy, Sở quốc công như mặt trời ban trưa, quan hệ, lợi ích bó buộc, Càn Cương đế chưa đủ mạnh để có thể tự mình che trời. Tình yêu đứng trước quyền lực không đáng giá một xu.
Những ngày tháng sau đó Hiền phi ngày ngày làm loạn, bệnh mù mắt của tam hoàng tử không hề thuyên giảm. Hoàng đế mệt mỏi bắt đầu trốn tránh Hiền phi. Cuối cùng, không thể chịu được nữa, Hoàng đế giận dữ ném cốc trà xuống nền, toàn bộ cung nữ thái giám trong đại điện quỳ rạp xuống lặng thinh, chỉ còn Hiền phi đứng hiên hang đối mắt với Hoàng đế
"Được, nàng giỏi lắm! Không phép không tắc, vậy hãy đi đến Ôn Tuyền tự ngẫm lại! Hai mẹ con nàng! Chưa được Trẫm cho phép tuyệt đối không được quay về Hoàng cung!"