Chương 347: Hạ giới.
Thương Sơn phái, canh hai.
Khi tất cả đệ tử Thương Sơn phái đang yên giấc thì một mình Âu Dương Kiệt vẫn còn bận rộn tập luyện trong phòng huấn luyện.
Hắn sau khi tỉnh dậy biết được tin tức rằng Lục Thiên Cầm đã bị hồ ly tinh bắt đi mất, biết được rằng nàng đã lựa chọn hy sinh bản thân để đổi lấy đường sống cho đám sư đệ sư muội, lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn tự trách bản thân mình vô dụng, tự trách bản thân yếu đuối.
Nếu như lúc đó hắn mạnh hơn thì có thể tình hình đã khác.
Hắn có thể cùng Lục Thiên Cầm bảo vệ cho các sư tỷ sư huynh.
Không thể bảo vệ được người mình yêu không có gì đau đớn bằng.
Âu Dương Kiệt liền cả ngày thời gian cắm đầu vào phòng huấn luyện, hắn điên cuồng tập luyện một cách thiếu suy nghĩ, hắn tự ngược đãi bản thân hắn.
Đau đớn xác thịt, hắn không hề cảm thấy vào lúc này.
Cái hắn muốn là sức mạnh, hắn phải mạnh lên thật nhanh chóng để có thể cứu Lục Thiên Cầm.
Hắn cảm thấy hai loại tố tạo phòng, cảm thấy tụ khí trận vẫn là chưa đủ với hắn.
"Không ngủ được sao?"
Vương Nhất Tự chậm rãi tiến đến sau lưng Âu Dương Kiệt, nói.
Đang ngồi bên trong tụ khí trận, Âu Dương Kiệt giật mình quay lại.
"Chưởng môn...người không ngủ sao...?"
"Bản tọa cũng giống như ngươi, cũng là không thể ngủ được..."
Vương Nhất Tự ngồi xổm xuống trước mặt Âu Dương Kiệt.
"Trong tụ khí trận nếu như ngươi không tập trung thì không thể nào hấp thụ thiên địa linh khí được đâu..."
Âu Dương Kiệt liền thay đổi tư thế, từ ngồi thiền sang quỳ bằng hai đầu gối.
Hắn hành lễ, đầu dập xuống đất trước mặt Vương Nhất Tự, khổ sở nói.
"Chưởng môn, là đệ tử vô dụng!
Đệ tử đã phụ lại kỳ vọng của chưởng môn!
Đệ tử không thể nào bảo vệ mọi người!
Nếu như... nếu như...đệ tử mạnh hơn... nếu như đệ tử...mạnh hơn..đệ tử đã...có thể bảo...bảo vệ cho...sư tỷ...
Nếu như đệ tử...mạnh hơn...thì đã...không..."
Âu Dương Kiệt giọng nói hiện lên đau đớn, nước mắt hắn che mất cả gương mặt.
"Không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần phải tự trách!
Là do bản tọa đã tính sai một bước.
Là do bản tọa đã quá vội vàng nên mới để các ngươi đi đến U Linh cốc.
Ai mà ngờ được U Linh cốc lại xuất hiện Hồ tộc cơ chứ..."
Âu Dương Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, còn Vương Nhất Tự lại đứng lên quay lưng về phía hắn.
"A Kiệt, ngươi có phải là nam nhân hay không?"
Âu Dương Kiệt ngu ngơ ngước mặt lên nhìn vào bóng lưng Vương Nhất Tự.
"Chưởng môn...?"
"Trả lời bản tọa, phải hay là không?"
"Đệ tử...là nam nhân!"
Âu Dương Kiệt khẳng định.
"Nếu như là nam nhân sao lại quỳ ở đó mà khóc?
Nếu ngươi là nam nhân sao lại yếu đuối đến như thế?
Nam nhân thì đầu phải đội trời, chân phải đạp đất, không vì một chút khó khăn một chút đau đớn mà rơi lệ.
Thiên Cầm chẳng qua là bị bắt đi, đâu phải là đã chết.
Nha đầu đó đang ở Thập Vạn đại sơn chờ ngươi đến cứu.
Còn ngươi?
Thử nhìn lại bản thân ngươi lúc này xem.
Nếu như Thiên Cầm, nha đầu đó thấy ngươi như thế này thì có còn mong là ngươi sẽ cứu nó hay không?
Thay vì ở đây tự ngược đãi bản thân, sao ngươi không hành động như một nam nhân chân chính?"
"Nam nhân...chân chính...?"
"Bản tọa chỉ đến đây để nói với ngươi bấy nhiêu đó.
Còn hành động ra sao là do bản thân ngươi!"
Nói rồi Vương Nhất Tự chậm rãi bước đi.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, phía trên cao, một tia sáng từ trên trời lao thẳng xuống Thương Sơn đỉnh.
Tia sáng dần dần hiện rõ hình dạng là một thanh kiếm khổng lồ, nó va chạm mạnh vào Hộ sơn đại trận khiến cho màn chắn bao bọc lấy toàn bộ Thương Sơn đỉnh rung chuyển dữ dội tựa như muốn vỡ ra.
Cả Thương Sơn đỉnh rung chuyển dữ dội kèm theo một âm thanh kinh thiên động địa, làm cho toàn bộ người ở Thương Sơn phái lập tức tỉnh giấc.
Long Hân Di cùng đám đệ tử Long nhân đường đường là những người có mặt đầu tiên ở Diễn võ tràng sau chấn động vừa rồi.
Tiếp đến là Vương Nhất Tự cùng Âu Dương Kiệt cũng đến.
Tiếp sau đó, lần lượt là Hạ Bác, Trác Hồng Quân, các phu nhân của Vương Nhất Tự cùng những đệ tử khác cũng có mặt.
Mấy ngàn người vây quanh Diễn võ tràng gương mặt hiển hiện lên ngốc trệ, ánh mắt ngước nhìn lên phía trên cao, nơi mà có sáu người đang lơ lửng, cả sáu người này đều toát ra khí tức khủng bố đến nỗi khiến cho tất cả mọi người ở phía dưới đều cảm thấy lo lắng và có phần sợ hãi.
Sáu người đang lơ lửng trên không trung chính là Tứ đại hộ pháp của Thương Sơn phái và hai kẻ lạ mặt, một nam một nữ, bọn hắn cách nhau hơn năm mươi thước đang ngùn ngụt tỏa ra khí tức để thăm dò thực lực của đối phương.
Cả hai bên đều có phần cẩn trọng, chưa bên nào có ý muốn động thủ.
"Chưởng môn, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Hai kẻ kia là ai?
Sao đêm hôm lại tấn công Thương Sơn phái ta?"
"Khí tức...khủng bố thật...
Không thua kém gì Tứ đại hộ pháp...
Thậm chí còn có phần lấn át hơn..."
Đám đệ tử nhao nhao cả lên.
"Phu quân...kia không lẽ là người do Tuyết Ly Đế phái đến?"
Trương Tố Tố lo lắng hỏi.
"Hai người này... thực lực xem chừng đã vượt qua Võ Đế..."
Mộc Phiến La nhận xét.
"Mọi người hãy bình tĩnh...bọn họ không phải là kẻ địch..."
Vương Nhất Tự lên tiếng trấn an tất cả mọi người, hắn nhíu mày ngước nhìn lên hai kẻ lạ mặt kia.
Tuy lạ mà rất quen.
Hơn mười phút trước.
Băng Kiếm Chi Đế cùng sư huynh của nàng sau khi bước vào Thiên môn quan liền được dịch chuyển đến Nhân giới, cả hai sau đó ngự thiên phi hành theo sau Hắc hồ điệp tức tốc tiến về Thương Sơn đỉnh.
Chuyện Thiên môn quan mở ra và một Đại Đế hạ giới là một chuyện có thể gây ra chấn động lớn nếu như có nhiều người biết đến, vì thế mà Trần Tống, hắn trong lúc lén mở ra Thiên môn quan đã khôn khéo che dấu đi sự xuất hiện của Thiên môn quan ở Nhân giới, chỉ có một cổng không gian xuất hiện và có hai kẻ từ trong đó bước ra, chỉ có thế mới không đánh động đến nhiều người.
Băng Kiếm Chi Đế trong lòng nôn nóng rất muốn gặp lại người xưa, nhưng mà, khi chỉ còn cách Thương Sơn đỉnh hơn trăm thước nàng và sư huynh liền khựng lại.
"Sư muội, muội cũng cảm nhận được đúng không?"
Tên nam nhân lên tiếng, giọng hắn nghiêm túc khác hẳn thường ngày.
"Là ma nhân!"
Băng Kiếm Chi Đế khẽ nhíu mày đáp.
"Ở đây sao lại tồn tại ma nhân có khí tức mạnh như thế?
Trừ khi...đây là một cái bẫy!
Ta không nghĩ Viêm Ân Đế lại ở một nơi quỷ quái thế này..."
Tên nam nhân suy đoán.
"Đến cũng đã đến, cho dù là bẫy đi chăng nữa thì muội cũng quyết làm rõ thực hư chuyện Hắc hồ điệp!"
Băng Kiếm Chi Đế lạnh lùng nói, sau đó bay lên phía trên cao cách Thương Sơn đỉnh hơn trăm thước.
Sư huynh của nàng cũng bay theo sau.
"Trước tiên hãy cứ thăm dò thực lực của bọn chúng!
Muội cảm thấy đám ma nhân này không hề đơn giản!"
"Được!
Để đó cho ta!"
Tên nam nhân gật đầu, liền rút thanh đại kiếm phía sau lưng ra, rất nhanh chóng tập trung khí lực nơi lòng bàn tay sau đó động tác như cắm thẳng thanh đại kiếm xuống dưới, xuất ra một đạo hào quang kiếm khí khủng bố lao thẳng xuống Thương Sơn đỉnh.
Cùng lúc đó, Tứ đại hộ pháp của Thương Sơn phái, đang tọa tại bốn ngôi đình trên bốn đài cao ở bốn phía Thương Sơn, như thường ngày đang điều tiết ma khí trong cơ thể hòng nhanh chóng khôi phục lại thực lực khi xưa, thì cảm thấy có hai đạo khí tức khủng bố lao rất nhanh về phía Thương Sơn đỉnh, sau đó lại có một đạo kiếm khí khổng lồ giáng xuống.
Cả bốn ma nhân, không ai bảo ai tiếng nào, liền lập tức vận tất cả ma khí truyền vào hộ sơn đại trận bao quanh cả Thương Sơn đỉnh.
Đùng!
Kiếm khí va chạm mạnh vào màn chắn hộ sơn gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ Thương Sơn đỉnh rung chuyển dữ dội bởi vụ nổ, lớp màn chắn mà cả bốn Tứ đại hộ pháp cùng truyền ma lực vào để chống đỡ đòn tấn công cũng rung chấn mãnh liệt tựa như sắp vỡ ra.
"Là kẻ địch đột kích?"
Thổ Thực tà thần, Vương Cố Trầm nhíu mày hỏi trống không.
"Có thể xuất ra một kiếm kém chút phá vỡ lớp màn chắn hộ sơn do cả bốn chúng ta kết hợp lại... thực lực này e là phải ngang với cả Đại Đế ở Thiên giới..."
Thủy Nhược tà thần, Vương Nhược Ý suy đoán.
"Đại Đế?
Ở Nhân giới này làm sao lại xuất hiện Đại Đế cơ chứ?!!"
Kim Xí tà thần, Vương Hách Thế thắc mắc.
"Muốn biết phải hay không cứ lên đánh với chúng một trận là rõ ràng ngay!
Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào mạo phạm đến nơi ở của chủ nhân!
Đi thôi!"
Viêm Hoả tà thần, Vương Nộ Hoả gằn giọng nói.
"Được!"
Vương Nhược Ý, Vương Hách Thế, Vương Cố Trầm cùng gật đầu đồng thuận với Vương Nộ Hoả, liền cả bốn ma nhân vận ma khí bay lên đối mặt với hai kẻ vừa xuất hiện.
Băng Kiếm Chi Đế cùng sư huynh của nàng hai chân mày nhăn lại, gương mặt hiện lên đằng đằng sát khí khi đối mặt với Tứ đại hộ pháp của Thương Sơn phái.
Cả hai rất nhanh chóng nhận ra được bốn ma nhân trước mặt.
"Chẳng trách nơi này lại toả ra luồng ma khí mạnh đến vậy...
Thì ra là bốn con chó theo đuôi Ma Tổ!"
Tên nam nhân thanh âm trầm lại, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm đồng thời vận khí lực truyền vào thanh đại kiếm.
"Sư muội, bây giờ thì tất cả đã rõ ràng!
Đây hoàn toàn là cái bẫy do tên Ma Tổ kia tạo ra mà thôi!"
Băng Kiếm Chi Đế cũng lấy ra thanh lam kiếm của nàng, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí quăng tới chỗ bốn ma nhân.
Ma nhân đối với nàng mà nói có một mối thù sâu đậm không thể nào quên được.
Trận quyết chiến năm xưa với Ma Tổ đã khiến cho Thất Tiên kiếm phải mất đi năm người, và tất cả những người đã nằm xuống đó, bọn họ, là sư huynh sư tỷ của nàng, là người thân của nàng, khoảnh khắc họ chết dưới tay Ma Tổ vẫn in sâu vào trong trí nhớ của nàng.
Nhưng có một chuyện vẫn khiến nàng phân vân chưa muốn ra tay, chính là Hắc hồ điệp đang dập dìu đôi cánh trên vai nàng.
Trong toàn cõi Tam giới này, Hắc hồ điệp chỉ nghe theo lệnh của duy nhất một người, là Viêm Ân Đế.
Tên Ma Tổ kia, hắn không thể cũng không có cách nào có thể điều khiển được Hắc hồ điệp.
Nhưng tại sao Hắc hồ điệp lại tự dưng xuất hiện và dẫn lối nàng đến nơi này?
Chắc chắn ít nhiều có liên quan đến Viêm Ân Đế.
"Để ta xem xem rốt cuộc là kẻ nào không sợ chết dám tấn công Thương Sơn phái!"
Vương Nộ Hoả tay lăm lăm đại đao với lưỡi đao rực lên ánh lửa tựa như chuẩn bị lao vào ăn thua đủ với Băng Kiếm Chi Đế và tên nam nhân bên cạnh.
Nhưng hắn chưa kịp lao lên thì Vương Nhược Ý đã giơ tay ra cản lại.
"Khoan hãy manh động!
Các ngươi không để ý thấy trên vai nữ nhân kia chính là Hắc hồ điệp hay sao?
Có thể hai kẻ này chính là người mà chủ nhân mời đến!"
Vương Nhược Ý nói với ba ma nhân phía sau.
Vương Nộ Hoả liền khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc hồ điệp, hắn sau đó thu liễm lại ngọn lửa đang bao quanh lưỡi đao, tư thế cũng không còn hung hăng như khi nãy.
"Hai vị, có thể cho ta biết lý do hai vị đột nhiên tấn công Thương Sơn đỉnh vào lúc đêm hôm thế này không?"
Vương Nhược Ý ôn tồn hỏi.
"Bọn ta không việc gì phải giải thích với đám ma nhân các ngươi!
Muốn biết thì xuống Hoàng tuyền mà tìm hiểu!"
Tên nam nhân gằn giọng đáp lại Vương Nhược Ý, liền trong chớp mắt biến mất tại chỗ.
Và chỉ chưa đầy một giây sau đó hắn xuất hiện trước mặt Vương Nhược Ý, thanh đại kiếm trên tay quét ngang một đường xuất ra một đạo kiếm khí kinh khủng tựa như xé toạc cả không gian.
Rẹt!
Nhưng mà khoảnh khắc sau đó khiến cho tên nam nhân kia hiện lên ngốc trệ.
Kiếm khí mà hắn chém ra lại không hề trúng vào bốn tên ma nhân trước mặt mà chỉ chém vào hư không.
"Hửm?
Bọn chúng biến đi đâu rồi?!!"
Tên nam nhân hỏi trống không.
"Là khế ước dịch chuyển!"
Băng Kiếm Chi Đế nhíu mày nói.
"Khế ước dịch chuyển?!!"
Tên nam nhân kinh ngạc quay lại hỏi Băng Kiếm Chi Đế.
"Bốn tên vừa nãy chắc chắn là bốn tà thần dưới trướng Ma Tổ trước đây!
Làm sao lại trở thành khế ước được chứ?!!
Ma Tổ, hắn cho dù mạnh ra sao thì cũng không thể làm được một việc vô lý như thế!!"
"Câu trả lời có lẽ đang ở dưới kia!"
Băng Kiếm Chi Đế ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Thương Sơn phái nơi cả ngàn người đang tụ tập ở diễn võ tràng.
Sư huynh của nàng cũng liếc nhìn xuống bên dưới, sau đó không nói không rằng vận thân pháp như một thiên thạch lao vun vút xuống phía bên dưới.