webnovel

Chương 225: "Ngươi thật ra là ai?!!"

Chương 225: "Ngươi thật ra là ai?!!"

Khụ...khụ...

Triệu Minh Anh từ từ tỉnh lại, toàn thân cảm thấy đau buốt.

"Sư tỷ...ngươi cuối cùng cũng tỉnh..."

Lăng Tiểu Mạc khổ sở nói.

"A..."

Triệu Minh Anh giật mình, cảm giác như đang nằm đè lên ai đó, liền lăn qua một bên, chật vật ngồi dậy.

"Sư đệ...ta xin lỗi..."

Gương mặt Triệu Minh Anh hiện lên bối rối.

"Không sao...không sao..."

Tiểu Mạc gượng dậy, thản nhiên đáp, gương mặt hắn không những không tỏ ra đau đớn gì thậm chí còn có thoáng chút gian xảo.

"Ta...ngất đi bao lâu rồi?"

"Chắc là ...hơn một canh giờ..."

"Lâu...lâu như vậy?"

Triệu Minh Anh chợt nhận ra điều gì đó, liền đỏ mặt.

Ta nằm trên người sư đệ hơn một canh giờ sao...?

Hai người ánh mắt cùng nhìn lên trần hang động, khẽ nhíu mày.

"Cao...cao thật"

Lăng Tiểu Mạc nói.

"May là chúng ta vẫn còn sống..."

Triệu Minh Anh nhăn mặt, lo lắng.

"Không biết sư thúc và mấy sư đệ như thế nào rồi?"

"Ta nghĩ Thân trưởng lão và mấy sư huynh đệ sẽ thoát được thôi!

Sư tỷ, ngươi không cần phải quá lo lắng..."

"Hy vọng là vậy..."

Triệu Minh Anh nhỏ giọng.

Nàng hiểu rằng cơ hội để thoát khỏi cùng lúc hai Khô Lâu Vương là rất nhỏ.

Nếu chỉ mình sư thúc thì còn có thể, còn đám sư đệ thì...

"Ta trước giờ chưa từng nghe nói đến ở Nhã Cư cốc này lại có loại ma thú đầu lĩnh như là Khô lâu Vương a..."

Lăng Tiểu Mạc ngón tay vuốt vuốt cằm, điệu bộ như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Thông thường ma thú sẽ không xuất hiện ở những nơi không có ma khí...

Nhã Cư cốc cũng không phải là nơi chôn cất người chết hay đại loại vậy, vốn là rất ít ma khí...

Chuyện cùng một lúc xuất hiện hai ma thú đầu lĩnh... thực ta cũng không thể hiểu được..."

Triệu Minh Anh trầm ngâm nói.

"Ai nha, sư tỷ, có suy nghĩ thì cũng không được gì!

Chi bằng chúng ta hãy tìm cách ra khỏi đây trước đã!"

Lăng Tiểu Mạc đứng bật dậy vươn vai, nói.

"Ừm..."

Triệu Minh Anh cũng đứng dậy, nhưng nàng liền khuỵu xuống.

"Sư tỷ, ngươi có sao không?"

Lăng Tiểu Mạc lo lắng, định đến dìu nàng.

"Ta...không sao... chắc là do lúc nãy...bị thương..."

Nàng cố gắng đứng dậy, tay bám lấy vách đá.

"Để ta dìu tỷ!"

"Đa tạ sư đệ!"

Triệu Minh Anh lúc nãy đỡ trực tiếp một kiếm của Khô Lâu Kiếm Vương, lại rơi xuống mấy chục thước, thân thể đã là bị nội thương nghiêm trọng, nàng chỉ có thể gắng gượng mà bước đi, không thể nào vận được khí lực.

Gương mặt nàng hiện lên khó khăn.

"Sư đệ, ngươi dường như không hề bị thương?"

Triệu Minh Anh nhìn Lăng Tiểu Mạc thắc mắc.

"Không, ta có bị thương, nhưng do hằng ngày ta chuyên tâm rèn luyện thân thể, nên có thể chịu được..."

Lăng Tiểu Mạc giải thích.

"Ra vậy..."

Triệu Minh Anh gật gật đầu.

"...."

Hệ thống.

Hai người chật vật đi sâu vào trong hang động, lần mò trong ánh sáng le lói, yếu ớt chiếu xuống từ phía trên, hy vọng có thể tìm được lối ra.

Càng đi sâu vào trong động, xương động vật càng xuất hiện nhiều, ánh sáng mỗi lúc một ít đi, và rồi chỉ còn là bóng tối.

"Sư tỷ, ngươi ngồi đây chút!"

Lăng Tiểu Mạc dìu Triệu Minh Anh ngồi dựa vào vách đá.

Xoạt!

Sau đó hắn liền cởi áo ra.

Triệu Minh Anh giật mình, gương mặt đặc sắc nhìn hắn.

"Sư đệ...ngươi định...làm gì?"

"Chúng ta không biết có thể thoát khỏi đây hay là không.

Cho nên..."

Lăng Tiểu Mạc tiến lại gần Triệu Minh Anh.

Nàng liền hốt hoảng.

"Ngươi... tránh ra..."

Lăng Tiểu Mạc với lấy khúc xương dài nằm cạnh Triệu Minh Anh, sau đó quấn áo, cột chặt vào., tạo thành một ngọn đuốc, hắn nhìn Triệu Minh Anh bằng gương mặt ngốc trệ, hỏi.

"Sư tỷ, ngươi sao đấy?

Ta chỉ định làm một cây đuốc thôi mà!"

"Ta...ta..."

Triệu Minh Anh đỏ mặt.

Lăng Tiểu Mạc lấy ra hai viên đá lửa, đánh lửa vào đuốc.

Ngọn đuốc nhanh chóng được tháp sáng.

Ánh sáng lập lòe lan rộng ra một góc hang động.

"Sư tỷ, chúng ta đi thôi!"

Lăng Tiểu Mạc đưa tay cho Triệu Minh Anh.

Nhưng chợt lúc này, ánh mắt Triệu Minh Anh đột nhiên thất thần, nổi lên vẻ hoảng sợ, nhìn về phía sau lưng Lăng Tiểu Mạc.

"Sư đệ... phía...phía sau đệ..."

Lăng Tiểu Mạc cũng cảm nhận được có cái gì đó đang hiện diện phía sau lưng liền quay người lại.

Một đôi mắt đỏ rực to lớn đang nhìn chằm chằm về phía hai người.

Lăng Tiểu Mạc từ từ lui lại phía sau, cẩn thận dìu Triệu Minh Anh đứng dậy, hành động nhẹ nhàng, cố không phát ra tiếng động để không kích động cái thứ to lớn đang lù lù trước mặt.

Đôi mắt đỏ rực từ từ tiến đến hai người, hiện ra trong ánh sáng ngọn đuốc là một con Đại Mãng Xà to lớn.

Nó rất là to!

"Hoang...Độc Xà..."

Triệu Minh Anh sắc mặt ngưng trọng.

"Không...nhìn kích thước của nó...có thể là Hoang Độc Xà Vương..."

Lăng Tiểu Mạc nhíu mày.

'Thôi xong...'

Triệu Minh Anh thất thần, cảm giác tuyệt vọng hiện rõ lên gương mặt.

Thân thể nàng đang bị nội thương nghiêm trọng, không thể vận được khí lực, kiếm cũng không còn.

Lại còn gặp phải loại này yêu thú...

Sư đệ nàng tuy là bị thương nhẹ hơn, nhưng cũng chỉ Khai mạch sáu đoạn, làm sao chống lại cái thứ kia được?

Xong rồi!

Cuối cùng cũng vẫn là bỏ mạng lại đây.

Nàng ráng gắng gượng, hai chân mày nhăn lại.

"Sư đệ... ngươi chạy trước... ta sẽ kéo dài thời gian cho đệ..."

Nàng đứng trước mặt Lăng Tiểu Mạc, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hoang Độc Xà Vương cách đó mười mấy thước.

"Sư tỷ... ngươi bây giờ còn có thể chiến đấu?"

"Ta sẽ cố gắng câu thật nhiều thời gian để đệ thoát khỏi đây..."

"Cái thứ kia mạnh không?"

"Cũng phải ngang với Võ Vương Đỉnh phong, hoặc là...Võ Hoàng..."

Gương mặt nàng hiện lên thống khổ, đáp.

"Thế sư tỷ nghĩ ta có thể chạy được bao xa?"

"Chạy được xa bấy nhiêu hay bấy nhiêu..."

"Ta chi bằng cũng sư tỷ chết ở đây vậy..."

Lăng Tiểu Mạc thản nhiên nói.

Triệu Minh Anh bực mình quay lại phía Tiểu Mạc quát.

"Sư đệ nói vớ vẫn như thế đủ chưa?

Ta bảo đệ chạy đi, có nghe không?"

Lăng Tiểu Mạc thở dài một cái, đưa đuốc cho Triệu Minh Anh.

"Được rồi, sư tỷ cũng không cần phải gắt lên như thế đâu...

Cầm lấy, loại này ghét ánh sáng..."

Triệu Minh Anh ngơ ngác cầm lấy đuốc.

"Sư đệ...ngươi đi đi!

Mau rời khỏi đây..."

Xoạt!

Lăng Tiểu Mạc sau khi đưa đuốc cho Triệu Minh Anh liền vận thân pháp lao đến Hoang Độc Xà Vương.

Triệu Minh Anh giật mình hốt hoảng hét lớn.

"Sư đệ... ngươi bị ngu à?

Lao đến như thế khác nào tự tìm đường chết?!!"

Nhưng là....khoảnh khắc sau đó nàng chợt đứng hình lại, gương mặt ngốc trệ nhìn Lăng Tiểu Mạc.

Lăng Tiểu Mạc vừa lao đến Hoang Độc Xà Vương vừa bộc phát ra tu vi.

Bàng bạc khí tức kinh khủng lan ra khắp hang động.

Hắn lấy ra một thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ.

Nhảy lên, vung kiếm trực chém xuống đầu Hoang Độc Xà Vương.

Triệu Minh Anh chôn chân tại chổ, cảm nhận luồng khí tức kia do Lăng Tiểu Mạc bộc phát ra.

Khóe miệng nàng giật giật.

"Đây...đây là....Võ...Thánh...?!!"

Rẹt!

Lăng Tiểu Mạc nhanh như cắt, vung kiếm chém xuống, lập tức chẻ đôi đầu Hoang Độc Xà Vương.

Đầu độc xà máu phún ra, thân thể lăn quăn mấy lượt, sau đó im bặt.

"Tưởng như nào..."

Lăng Tiểu Mạc nhẹ nhàng đáp xuống trước xác của Hoang Độc Xà Vương thản nhiên nói.

"Sư...đệ...ngươi...?"

Triệu Minh Anh không thể nói ra lời khi chứng kiến cảnh vừa rồi.

Hoang Độc Xà Vương là yêu thú đầu lĩnh Ngũ giai, thực lực tương đương với Võ Vương đỉnh phong, thậm chí là Võ Hoàng Nhất, Nhị phẩm.

Tên sư đệ của nàng hắn chỉ mới là Khai mạch sáu đoạn, hắn bị người trong tông môn xem là một kẻ thất bại.

Nhưng tại sao?

Tại sao kẻ thất bại này vừa rồi lại bộc phát ra tu vi của Võ Thánh?

Tại sao kẻ thất bại này lại có thể một kiếm miễu sát một yêu thú Ngũ giai?!!

"Sư tỷ..."

Lăng Tiểu Mạc đi đến gần Triệu Minh Anh, giọng ôn nhu, nói.

"Làm ngươi sợ rồi..."

"Sư đệ...ngươi...ngươi thật ra...là ai?"

"Ta là đệ tử Ngoại môn của Minh Vô Thần tông!"

"Đừng gạt có gạt ta!

Ngươi vừa rồi bộc phát ra khí tức...rõ ràng là khí tức của Võ Thánh!

Lại còn... một chiêu chém chết yêu thú Ngũ giai...

Đến cả trưởng lão của Minh Vô Thần tông...cũng không làm được như thế!!

Rốt cuộc ngươi là ai?!!"

Triệu Minh Anh ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn nghi hoặc, hỏi.

Siguiente capítulo