webnovel

Chương 221: Kiếm Võ song Thánh.

Chương 221: Kiếm Võ song Thánh.

Vương Nhất Tự cùng đám đệ tử bước vào diễn võ tràng của Cửu Độc Tà tông.

Ngồi trong đại điện, Càn tông chủ cùng các trưởng lão, cao tầng đang bàn chuyện về linh thạch khoáng mạch xuất hiện ở Tàng Viêm cốc, bất chợt nghe thấy âm thanh kinh người vang lên, liền chạy ra trước đại điện xem xem.

Tất cả đệ tử của Cửu Độc tà tông cũng ào ra.

Cả hai bên nhìn nhau.

Càn tông chủ nhìn thấy cổng sơn môn bị phá nát, trước diễn võ tràng tập trung hơn ngàn người xa lạ, liền cả giận quát lớn.

"Người đến là ai?!!"

"Thất lưu môn phái, Thương Sơn phái"

Vương Nhất Tự thản nhiên đáp lại.

"Thất lưu môn phái?

Đám các ngươi dám đến Cửu Độc Tà tông ta gây sự, còn phá nát sơn môn, là hận bản thân sống quá lâu hay sao?!!"

Càn tông chủ giận dữ bộc phát ra tu vi đè nén xuống đám người, ra lệnh cho đệ tử cùng các trưởng lão.

"Giết bọn chúng!!!"

Tà tông vốn là như thế, không cần biết người đến là ai, không cần biết đến vì lý do gì, chỉ cần kẻ đó dám phạm vào tông môn thì kẻ đó chắc chắn phải chết.

"Tất cả, lên!"

Vương Nhất Tự hô lớn, phất tay ra hiệu cho đám đệ tử phía sau.

Đám đệ tử Thương Sơn phái cùng đệ tử Cửu Độc Tà tông lập tức lao vào nhau.

Mười tên trưởng lão của Cửu Độc Tà tông cũng bộc phát ra khí tức lao đến.

"Đối thủ của các ngươi là ta!"

Mộc Phiến La bộc lộ ra khí tức nói lớn.

Đám trưởng lão gương mặt liền trở nên ngưng trọng khi cảm nhận được khí tức của Mộc Phiến La.

Rẹt....

Đầu của một tên trưởng lão Cửu Độc Tà tông lập tức bị cắt đứt, thân thể đổ sụp xuống đất, máu còn chưa kịp phún ra.

"Còn ngơ ngác như thế sẽ nhanh chết lắm đấy!"

Trác Hồng Quân bất ngờ xuất hiện phía sau đám trưởng lão Cửu Độc Tà tông khi bọn chúng bị khí tức của Mộc Phiến La làm chửng lại, gương mặt nàng lạnh như băng, Tử Liên kiếm quét ngang một đường mà không hề do dự.

Đám trưởng lão Cửu Độc tông cảm thấy sống lưng có một luồng khí lạnh chạy dọc.

Đám đệ tử của Cửu Độc tông tuy số lượng nhiều hơn đệ tử của Thương Sơn phái gấp mấy lần, nhưng cũng là bị nghiền ép một cách không thể chống cự.

Lục Thiên Cầm liên tục thi triển Hàn Băng Kiếm Quyết, một chiêu hạ trăm tên.

Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, cũng không hề chịu thua kém, cũng tả xung hữu đột giữa vòng vây mấy trăm người.

Nhưng người sát sinh nhiều nhất không phải là Lục Thiên Cầm mà là... Trương Tấn.

Trương Tấn, hắn chỉ đứng một chổ, cầm Gatling Gun mà xả đạn.

Dưới làn đạn phun ra mỗi giây vài chục phát.

Xác chết của đệ tử Cửu Độc tông ngã ra như rạ.

Máu tươi chảy thành sông.

"Ahahaha....đến đây mà lãnh sẹo này!" Trương Tấn cười lớn.

Đệ tử Ám Bộ đường ở phía ngoài cũng nổ súng liên tục.

Chúng đệ tử khác của Thương Sơn phái cũng lao lên như vũ bão.

Bọn hắn vừa được buff màn chắn hộ giáp, lại được cường hóa thân thể, vốn không hề sợ cái đám Cửu Độc Tà tông kia.

Nhìn thấy đệ tử cùng các trưởng lão lần lượt lần lượt từng người ngã xuống, Càn tông chủ gân xanh nổi lên trên trán, liền thi triển chưởng pháp, bộc phát tất cả khí tức, lao đến Vương Nhất Tự.

"Cửu Độc miên chưởng!"

"Chết đi!"

Càn tông chủ hét lớn.

"Ánh sáng đom đóm lại muốn tranh với ánh trăng?"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Sau đó vận chưởng pháp đánh tới.

Bành!

Hai chưởng pháp va chạm tạo ra một vụ nổ lớn, bụi đất bay mù mịt.

Càn tông chủ bị một chưởng của Vương Nhất Tự đánh bay ra xa, đập vào bậc thang phía dưới đại điện, lập tức phun máu.

Thân thể hắn bị nội thương nghiêm trọng, chỉ sau một đòn, cả cơ thể không thể nào mà gắng gượng đứng lên cho được.

"Rốt...rốt cuộc...Cửu Độc...Tà tông ta... đã đắc...tội...gì...đến bọn ngươi...?"

Càn tông chủ miệng đỏ máu, gắng gượng hỏi.

Vương Nhất Tự liền xuất hiện trước mặt hắn, ảm đạm nói.

"Xuống Hoàng Tuyền mà tìm hiểu lý do!"

Bành!

Vương Nhất Tự một cước đạp thẳng mặt Càn Bất Lãnh, nhấn đầu hắn lún xuống thềm đá.

Thân thể Càn Bất Lãnh giật giật vài cái, sau đó bất động, mệnh khí liền tắt hẳn.

"Toàn giết cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự quay lại đám đệ tử nói lớn.

Chỉ hơn thập phút sau, tất cả người của Cửu Độc tông không một ai còn sống sót.

Xác chết chất đầy trước diễn võ tràng.

Hơn ngàn đệ tử Thương Sơn phái đứng đó, y phục loang lỗ máu tươi, gương mặt hầm hầm sát khí.

Vương Nhất Tự dùng máu viết mấy chữ trên bức tường ngay trước đại điện Cửu Độc Tà tông.

'Động đến Thương Sơn phái ta, là ai cũng giết!'

Hắn sau đó ra lệnh cho đệ tử tập trung lại.

Hoa Vi Nghi một lần nữa triệu hồi Trận pháp dịch chuyển.

Điểm đến 'Hà Quang Lục tông môn'.

Đám đệ tử Thương Sơn phái hầm hầm cơn giận, phía dưới chân hiện lên vòng tròn trận pháp.

"Giết sư đệ của bọn ta, dù là ai cũng phải chết!"

"Chúng ta đi thôi!"

Vương Nhất Tự nói lớn.

Lục Hà Quang tông môn sau đó hơn nữa canh giờ.

Khung cảnh ở diễn võ tràng giống như là địa ngục vậy.

Xác chết ngổn ngang, máu tươi lênh láng.

Xác của Minh tông chủ cũng bị giẫm lún xuống nền đá trước đại điện, phía trên tường cũng cùng một dòng chữ viết bằng máu.

"Đi thôi, đến Kim Thiền Nguyệt Quang tông!" Vương Nhất Tự nói với đám đệ tử.

Sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông tông môn.

"Ra đây là một cái Nhị lưu tông môn a.

Cũng thật là hoành tráng a!"

Vương Nhất Tự đứng ngoài sơn môn quan sát.

"Phu...quân...có hộ tông đại trận..."

Hoa Vi Nghi đi đến cạnh nói.

"Hộ tông đại trận?"

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Giống như loại hộ trận của tiểu Long Long?"

"Vâng... nhưng còn mạnh hơn..."

Hoa Vi Nghi gật đầu.

"A Kiệt, thử phá hộ trận xem!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho Âu Dương Kiệt.

RPG vác lên vai, nòng súng hướng về sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông, bóp cò.

Đùng!

Màn chắn hộ trận bao quanh Kim Thiền Nguyệt Quang tông rung chuyển, sau đó tự cố định lại, sơn môn không hề bị một chút ảnh hưởng nào.

"Hộ trận đúng là khá mạnh a"

Vương Nhất Tự cảm thán.

Nghe thấy tiếng động lớn phía trước sơn môn, Phương Củng Chi, tông chủ đương nhiệm Kim Thiền Nguyệt Quang tông, các trưởng lão cùng tất cả đệ tử lập tức tập trung ra sơn môn.

"Kẻ đến là ai?"

Phương Củng Chi âm trầm hỏi.

"Thất lưu môn phái, Thương Sơn phái!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

"Cớ làm sao lại đến tông môn ta phá rối?"

"Quán trưởng lão của các ngươi, tại Tàng Viêm cốc, sát hại đệ tử của bản tọa, bản tọa hôm nay là đến đòi công đạo?"

"Quán trưởng lão hiện tại đang ở đâu?" Phương Củng Chi gằn giọng.

"Đã bị bản tọa bóp chết rồi!"

Vương Nhất Tự bình thản nói.

Phương Củng Chi cả giận.

"Lá gan của ngươi cũng rất là to a.

Giết trưởng lão của ta, còn dám mang đệ tử đến đây, đúng là hận mình sống quá lâu!!"

Phương Củng Chi liền bàng bạc khí tức bộc lộ ra đè ép đám người Thương Sơn phái.

"Phá cho ta!"

Mộc Phiến La cũng vận khí tức chống lại uy áp của Phương Củng Chi.

Phương Củng Chi lùi lại một bước, sắc mặt hiện lên ngưng trọng.

"Võ... Thánh...?

Một cái Thất lưu môn phái lại có Võ Thánh?" Hắn âm thầm nghĩ, trong lòng nổi lên tia kinh sợ.

Đám đệ tử Kim Thiền Nguyệt Quang tông cảm nhận được khí tức của Mộc Phiến La đang đè xuống, tay chân cũng run rẫy cả lên.

"Không cần phải sợ!

Ả không thể nào phá được hộ tông đại trận đâu!"

Một tên trưởng lão Kim Thiền Nguyệt Quang tông nói lớn, trấn an đám đệ tử.

"Ngươi hẳn là chưởng môn Thương Sơn phái?"

Phương Củng Chi nhìn Mộc Phiến La hỏi.

"Sai rồi!

Chàng ấy mới là chưởng môn!

Ta là phu nhân chàng ấy!"

Mộc Phiến La chỉ tay vào Vương Nhất Tự nói.

"Ngươi tên gì?"

Phương Củng Chi hỏi.

"Mộc Phiến La!"

"Mộc cô nương, Quán trưởng lão giết đệ tử ngươi, các ngươi cũng đã giết hắn, chuyện này có thể bỏ qua?"

Phương Củng Chi xuống giọng.

Hắn có thể cảm nhận được Mộc Phiến La rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn không thể cũng không dám khinh suất.

"Bỏ qua?

Nói bỏ là liền bỏ?"

Mộc Phiến La nghiêng đầu hỏi.

Phương Củng Chi không hề để ý gì đến Vương Nhất Tự, chuyện này thực làm hắn rất không vui.

"Phiến La, nàng không cần dài dòng với hắn! Phá nát cái hộ trận đó đi!"

"Vâng, phu quân!"

Mộc Phiến La liền tức thì thi triển chưởng pháp nhằm vào cổng sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông.

"Mị Vương Yêu Trảo!"

Oành!

Chưởng pháp hữu hình một bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn từ trên không đánh xuống, đánh vào hộ trận, khiến cả Kim Thiền Nguyệt Quang tông rung chuyển dữ dội.

Nhưng là hộ tông đại trận vẫn không thể bị phá.

Mộc Phiến La khẽ nhíu mày.

Chưởng vừa rồi nàng đã xuất ra bảy, tám phần công lực nhưng cũng chỉ có thể làm suy suyễn hộ trận, không thể phá được nó.

Hộ trận này quá chắc chắn!

"Hộ tông đại trận là do nhiều đời tông chủ nghiên cứu ra, há lại để các ngươi dễ dàng phá giải hay sao?"

Phương Củng Chi tự hào nói.

"Thế à?

Vậy để bản tọa xem xem, hộ tông đại trận của các ngươi rốt cuộc là trâu đến mức nào!"

Vương Nhất Tự âm trầm, từ không gian giới chỉ lôi ra một cây gậy.

Cây gậy dài hơn hai thước, thân vàng kim, hai đầu màu đỏ, toàn thân phát ra một luồng hào quang sáng chói.

Kia là thứ vũ khí gì?

Sao lại có áp lực lớn như vậy?

Phương Củng Chi trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, tâm thần cả kinh khi nhìn vào cây gậy trong tay Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự không nói không rằng liền vận thân pháp nhảy lên cao, vung gậy lên hét lớn.

"Đỡ của lão Tôn một gậy!!!"

Cây gậy trên tay Vương Nhất Tự đột nhiên biến lớn ra, lớn ra, hiện thành một cây gậy khổng lồ đập xuống màn chắn hộ trận đại tông kèm theo một áp lực cực kỳ khủng bố.

Ực...

Đám người phía dưới nhìn lên, nuốt một ngụm nước bọt, lông trên người dựng đứng cả lên.

Bành!

Ầm....

Ầmmm....

Cây gậy đập mạnh vào hộ trận, toàn bộ Kim Thiền Nguyệt Quanh tông rung lắc dữ dội.

Rắc...rắc...

Hộ tông trận pháp rung chuyển dữ dội, sau đó vỡ nát ra thành ngàn mảnh nhỏ, tan vào hư vô.

Gậy vẫn tiếp tục theo đà đập xuống.

Phương Củng Chi, các trưởng lão, cao tầng cùng mấy ngàn đệ tử sắc mặt trở nên ngưng trọng.

"Không ổn!

Mau tránh ra!!"

Phương Củng Chi hét lớn, vận thân pháp nhảy lùi lại rất xa.

Đám trưởng lão cùng đệ tử của Kim Thiền Nguyệt Quang tông cũng bằng nhanh nhất nhảy ra tránh xa khỏi phạm vi mà cây gậy khổng lồ đang giáng xuống.

Nhưng là.... người kịp kẻ không.

Đùng....

Ầmmmm....

Ầmmmm....

Một vụ nổ kinh thiên động địa nổ ra.

Bụi đất bay ngợp rời, khói bụi cao đến mười mấy thước che kín đi cả sơn môn Kim Thiền Nguyệt Quang tông.

Phải hơn hai, ba phút sau, bụi đất mới dần dần tiêu tán.

Đứng trên đại điện, Phương Củng Chi cùng đám trưởng lão sắc mặt nổi lên vô cùng giận dữ khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cổng sơn môn bị phá nát, tan tành, chỉ còn lại không hơn không kém là một đống gạch đá hỗ lốn, hơn một nữa sân diễn võ tràng cũng vỡ nát.

Cả ngàn tên đệ tử rút lui không kịp, thân xác nằm lẫn trong đống đất đá.

"Ngươi dám...?!!"

Phương Củng Chi ánh mắt tóe lửa, cùng tất cả trưởng lão bộc phát ra khí tức.

Kim Thiền Nguyệt Quang tông dù sao cũng là một cái Nhị lưu tông môn, lịch sử cũng mấy trăm năm, hôm nay bỗng dưng sơn môn bị phá, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Làm sao có thể đối diện với các đời tông chủ trước đây?

Dù cho bên đối phương có Võ Thánh, hắn cũng không sợ!

Hắn cũng là Võ thánh!

Hơn nữa còn có hai mươi trưởng lão, tất cả đều là Bát, Cửu phẩm Võ Hoàng.

Các đệ tử cũng cả ngàn người Võ Tôn.

Há lại sợ một Thất lưu môn phái cỏn con?

"Chết đi!!"

Hắn hét lớn, vận chưởng pháp đánh tới Vương Nhất Tự.

"Đại Nguyệt Kim Thiền chưởng!!!"

Bàng bạc khí tức Võ Thánh lao nhanh đến phía Vương Nhất Tự, chưởng pháp hữu hình một bàn tay khổng lồ cao hơn tám, chín thước toả ra kim quang sáng chói hung hăng lao về phía trước.

Hai mươi tên trưởng lão cùng gần hai mươi ngàn tên đệ tử cũng lao đến theo.

Phía bên này, đám đệ tử Thương Sơn phái cũng lao lên.

Nhưng tất cả đều khựng lại.

Vương Nhất Tự đứng phía trước, tay ra hiệu cho chúng đệ tử ngừng lại.

"Các ngươi đứng phía sau quan sát!"

Vương Nhất Tự liền một gậy quét ngang trước mặt.

Luồng khí tức từ Như Ý Kim Cô Bổng phát ra, lập tức phá vỡ chưởng pháp của Phương Củng Chi, đem hắn đánh văng ra xa cả chục thước, miệng phun máu.

Luồng khí tức kia chưa ngừng lại, tiếp tục quét đến đám trưởng lão và đệ tử Kim Thiên Nguyệt Quang tông phía sau, khiến bọn trưởng lão cũng bị đánh bay ra xa, lập tức phun máu.

Còn đám đệ tử vì tu vi cảnh giới không cao, liền bị một gậy quật tới, hơn ngàn nhân văng ra, phun máu mà chết.

Ực....

Đám đệ tử Thương Sơn phái dõi theo, đều nuốt một ngụm nước bọt.

Một gậy vung ra, không những đánh bay Võ Thánh cùng hai mươi Võ Hoàng mà còn lập tức giết chết hơn ngàn đệ tử Võ Tôn... đây là cái gì ngưu bức?

Đây là cái gì sức mạnh?!!

Thứ vũ khí kia của chưởng môn quá mạnh, quá ngưu bức đi!!

Đám đệ tử của Kim Thiền Nguyệt Quang tông sắc mặt trở nên sợ hãi, toàn thân run run, lập tức đứng chôn chân tại chổ, không dám lao lên nữa.

Phương Củng Chi cùng hai mươi trưởng lão chật vật đứng dậy, gương mặt hiện lên thống khổ, đau đớn.

Bọn hắn bị một gậy vung tới, thân thể đều là bị trọng thương.

"Vì... vì...một tên...đệ tử bị giết...mà ngươi...?"

"Ta làm sao?

Ngươi làm sao?"

Vương Nhất Tự chống gậy, thản nhiên hỏi.

"Động đến Thương Sơn phái ta, dù có là Nhất lưu tông môn, bản tọa hôm nay cũng phải xóa tên nó đi!!"

"Thật là ngông cuồng!!!"

Bất chợt lúc này một giọng nói với thanh âm vang vọng vàng lên phía sau Ngoại viện Kim Thiền Nguyệt Quang tông.

Thanh âm truyền đến kèm theo bàng bạc khí tức toả ra.

Giây lát sau đó, hai bóng người liền xuất hiện phía trên nóc đại điện, một nam một nữ, ánh mắt âm trầm của kẻ bề trên nhìn xuống Vương Nhất Tự.

"Hai...hai vị Thái trưởng lão..."

Ánh mắt Phương Củng Chi hiện lên mừng rỡ.

Trưởng lão cùng chúng đồ đệ Kim Thiền Nguyệt Quang tông cũng là hết sức nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày một cái khi nhìn lên hai kẻ vừa xuất hiện.

Hắn không phải là vì e dè đối thủ vừa xuất hiện, mà là ngước nhìn lên bị ánh sáng mặt trời chiếu vô mắt.

Hai người vừa xuất hiện, một người là Thiên Quán Trung, một người là Kim Thúy Vi, hai bọn hắn là vợ chồng, cũng là Tông chủ đời trước của Kim Thiền Nguyệt Quang tông.

Hai người bọn hắn sớm đã truyền lại chức tông chủ cho Phương Củng Chi, một mực bế quan tu luyện.

Bọn hắn là song tu, cùng tu luyện Uyên Ương Kiếm pháp.

Tu vi cảnh giới chỉ còn kém nữa bước là có thể tiến lên Võ Đế.

"Hai người các ngươi là?"

Vương Nhất tự nhíu mày hỏi.

"Bọn ta là Thái trưởng lão của Kim Thiền Nguyệt Quang tông!"

Thiên Quán Trung âm trầm đáp lại.

"Ta thấy sự việc nên dừng lại ở đây, ngươi cũng không nên làm quá!

Quán Nhật Tuấn, hắn giết đệ tử của ngươi, ngươi cũng đã giết hắn, như vậy cũng xem như trả thù cho tên đệ tử đó của ngươi!

Còn chuyện ngươi kéo người đến đây với ý đồ đập phá quán, Kim Thiền Nguyệt Quang tông ta sẽ chỉ xem như là hiểu lầm mà bỏ qua, chỉ cần tất cả các ngươi quỳ xuống mà dập đầu!"

Kim Thúy Vi lên tiếng.

"Quỳ xuống dập đầu?!!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc trệ hỏi.

"Đây là bản tọa đến để đòi lại công đạo, chứ không phải đến để nghe ngươi nói nhảm đâu!"

Cả hai người liền bộc phát ra khí tức, bàng bạc lao đến áp chế đám người Thương Sơn phái.

Tất cả đám đệ tử Thương Sơn, màn chắn xung quanh liền bị phá, cả người khuỵu xuống, phun ra một ngụm máu.

Ở phía ngoài sơn môn, đám Ám Bộ đường cũng chịu chung số phận.

Không những vậy, ngay cả Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi, Liễu Doanh cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức, cũng đều phun ra máu.

Mộc Phiến La liền vận khí tức chống đỡ, nhưng nàng cũng cảm thấy toàn thân nặng trĩu, bất chợt lui lại mấy bước.

'Nhân loại còn có nhân mạnh đến vậy sao?'

Nàng nghĩ.

"Phu quân...cẩn thận... là Kiếm Võ Song Thánh..."

Hoa Vi Nghi khó khăn nói.

Vương Nhất Tự gương mặt trở nên âm trầm.

Võ Thánh rất mạnh.

Kiếm Thánh còn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Nhưng Kiếm Võ song Thánh lại càng mạnh hơn hai loại kia rất rất nhiều lần.

Không những là Kiếm Võ song Thánh, còn là cấp bậc Đỉnh phong, lại còn là hai người.

Sức mạnh cùng lúc bộc phát ra phải nói là đỉnh tiêm cấp bậc.

Trên Đại lục này, muốn tìm ra người có thể đối đầu với cặp vợ chồng này, gần như là không có.

"Nếu chịu khuất phục thì cũng nên bỏ mạng lại đây!"

Thiên Quán Trung âm trầm nói.

Siguiente capítulo