Chương 217: Thương Sơn phái không phải chỉ có Bán Thánh.
Vương Nhất Tự cùng bốn nương tử vận thân pháp bằng nhanh nhất lướt đi.
Chợt vào lúc này, âm thanh thông báo vang lên.
"Tinh!
Số lượng đệ tử hiện tại: 1465/2500."
Hệ thống thông báo.
"Giảm mất một người?!"
Vương Nhất Tự sắc mặt ngưng trọng, liền sau đó quay về phía bốn phu nhân nói.
"Ta sẽ cùng Phiến La ngự thiên phi hành đến đó, mấy nàng đến sau!"
Bốn phu nhân gật đầu.
Vương Nhất Tự lập tức cùng Mộc Phiến La vận khí lực phát ra khí tức, ngự thiên phi hành lao đi.
Hai đạo hào quang bay xẹt qua bầu trời, vội vàng, hướng về Tàng Viêm cốc.
'Dám động đến đệ tử của bản tọa, dù là ai, bản tọa cũng giết!'
Vương Nhất Tự giận dữ, ánh mắt hằn lên sát khí.
Tàng Viêm cốc.
Trước cửa Tàng Viêm động.
Lục Thiên Cầm vận tất cả linh lực còn lại trong cơ thể truyền vào Ỷ Thiên kiếm, nàng giơ cao thanh kiếm, gương mặt hiện lên giận dữ cùng quyết tâm cao độ, một chiêu liều chết với Điền Nhất Trung.
Nhưng khi Lục Thiên Cầm định chém xuống thì nàng bất chợt khựng lại, trong khoảnh khắc gương mặt nàng hiện lên ngốc trệ.
Một nữ nhân thân mặt y phục màu lam với mái tóc dài bồng bềnh cũng màu lam bất ngờ xuất hiện trước mặt Lục Thiên Cầm tay phải đưa về phía trước đón đỡ chưởng khống của Điền Nhất Trung.
Lư Bát Nhã, Quán Nhật Tuấn bất chợt khựng lại khi nữ nhân này xuất hiện.
Trác Hồng Quân cũng đám đệ tử Thương Sơn phái cũng tỏ ra ngạc nhiên trước tình huống này.
Trong đám người, duy nhất chỉ có Triệu Thiên Tuyết là nhận ra được nữ nhân vừa xuất hiện, ánh mắt nàng hiện lên mừng rỡ.
Nữ nhân vừa xuất hiện gương mặt lạnh lùng không có tí cảm xúc nào xuất ra một chưởng đối kháng lại chưởng pháp của Điền Nhất Trung.
Oành!
Một tiếng nổ lớn nổ ra khiến cho khói bụi bay mù mịt.
Đám đệ tử Thương Sơn phái nín thở, ánh mắt cố gắng nhìn vào bên trong đám bụi đất.
Hự!
Điền Nhất Trung bị kình lực từ vụ nổ đẩy lùi ra hai, ba thước, gương mặt hiện lên nhăn nhó trước sự kinh ngạc của Quán Nhật Tuấn, Lư Bát Nhã cùng đám đệ tử của bọn hắn.
"Nha đầu, ngươi chạy đến chỗ này đánh nhau, lại không báo với ta một tiếng?
Lỡ có chuyện gì xảy ra, ta biết ăn nói sao với chủ nhân đây hả?!!"
Nữ nhân giọng âm trầm lên tiếng.
Nàng vẫn đứng yên tại chỗ sau khi đối chưởng với Điền Nhất Trung, thậm chí đến y phục còn không bị nhăn lấy một nếp nào.
"Sư...sư tôn..."
Triệu Thiên Tuyết mừng rỡ, mếu máo gọi.
"Sư tôn?!!"
Trác Hồng Quân, Lục Mẫn Nhi, Lục Thiên Cầm, cùng tất cả đệ tử Thương Sơn phái có mặt ở đó một mặt ngốc trệ, kinh ngạc không thôi khi Triệu Thiên Tuyết gọi nữ nhân kia là sư tôn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Triệu Thiên Tuyết.
Từ khi nào Triệu Thiên Tuyết lại có sư tôn?!!
Và nữ nhân này là ai?!!
Nữ nhân này không ai khác chính là Vương Nhược Ý!
"Ngươi!"
Vương Nhược Ý âm trầm nhìn về phía Trác Hồng Quân.
"Cùng tất cả bọn chúng lùi lại phía sau!
Đừng có cản trở!"
Lời Vương Nhược Ý nói ra khiến cho Trác Hồng Quân cảm thấy rợn người, tựa như không làm theo, thì chỉ trong chớp mắt nàng sẽ chết.
Trác Hồng Quân liền gật đầu, gắng gượng nhảy về phía trước cửa động Tàng Viêm.
Đám đệ tử Thương Sơn phái cũng nhảy đến phía sau nàng.
Quán Nhật Tuấn, Lư Bát Nhã cùng Điền Nhất Trung bất giác đứng trân tại chỗ không dám có một chút hành động nào.
Vương Nhược Ý tuy nàng không bộc phát ra khí tức, nhưng áp lực từ lời nói của nàng cũng đủ làm cho đám người cảm thấy lạnh sống lưng.
"Sư tỷ, nữ nhân này là ai?
Sao tỷ lại gọi là sư tôn?!!"
Trương Tấn tò mò liền hỏi.
"Người đó là khế ước của chưởng môn, là một ma nhân, được chưởng môn sắp xếp trở thành sư tôn của ta..."
Triệu Thiên Tuyết giải thích.
"...."
Đám người.
Trác Hồng Quân lúc này đã hiểu được cái cảm giác rợn người mà Vương Nhược Ý toát ra, hóa ra nàng ấy là một ma nhân, một ma nhân cực kỳ mạnh.
"Sư...sư đệ..."
Lúc này, Lục Thiên Cầm ở phía sau lưng đám người bất chợt lên tiếng, giọng nàng run run.
Trác Hồng Quân cùng đám đệ tử lập tức quay lại, ánh mắt hiện lên hoang mang, sau đó chất chứa đầy đau thương.
Lục Mẫn Nhi đứng cạnh, nắm chặt lấy tay Triệu Thiên Tuyết, gương mặt tựa như sắp khóc.
Tên sư đệ Ám Bộ đường, người mà vừa rồi trực tiếp đỡ một chưởng cho Lục Thiên Cầm, bây giờ đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo loang lổ là máu, toàn thân bất động, mệnh khí hoàn toàn tắt hẳn.
Lục Thiên Cầm nhìn tên sư đệ cảm giác lồng ngực nàng đau buốt, nàng siết chặt hai bàn tay, thân thể run lên bần bật, nước mắt nàng rơi xuống.
"Sư đệ...là ta...là ta đã liên lụy đến đệ..."
"Sư tỷ...đừng quá đau buồn...đệ ấy đã làm tròn trách nhiệm của một đệ tử Thương Sơn phái...đệ ấy đã hy sinh vì người thân của mình..."
Âu Dương Kiệt gương mặt buồn bã bước đến, đặt tay lên vai Lục Thiên Cầm an ủi nàng, hắn vừa được phục dùng trị thương đan, vừa tỉnh lại.
Lời Âu Dương Kiệt nói ra càng khiến cho đám người buồn càng thêm buồn.
Đúng!
Đây là trách nhiệm nhưng cũng không hẳn là trách nhiệm, đệ tử Thương Sơn phái không bị ép buộc phải chết vì đồng môn, mà là bọn hắn tự nguyện, cái tình cảm, cái sự kết nối giữa đồng môn với nhau, những thứ đó khiến cho bọn hắn tự nguyện.
"Chuyện này là do tên nào gây ra?"
Vương Nhược Ý âm trầm hỏi Triệu Thiên Tuyết.
"Sư tôn...là hắn!"
Triệu Thiên Tuyết ngón tay chỉ về phía Điền Nhất Trung, ánh mắt hiện lên căm phẫn, đáp.
"Là tất cả bọn chúng!!!"
Lục Thiên Cầm gằn giọng tiếp lời Triệu Thiên Tuyết.
"Ngươi là ai?
Sao lại xen vào chuyện này?!!"
Điền Nhất Trung quát lớn, hỏi.
Oành!
Nhưng Điền Nhất Trung, hắn vừa dứt lời liền một đạo kiếm khí lao đến chém phăng đi cánh tay trái của hắn.
Tình huống xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cánh tay của tên Điền Nhất Trung rơi xuống đất rồi thì hắn mới nhận ra được chuyện gì đã xảy ra.
Aaaaaaaaa....
Điền Nhất Trung hét lên trong đau đớn, tay phải ôm lấy vết thương, quằn quại gào thét, đau đến tận xương tủy.
"Ta đã cho phép ngươi lên tiếng chưa?"
Vương Nhược Ý giọng âm trầm nói với tên Điền Nhất Trung, gương mặt vẫn lạnh lùng.
Tay phải nàng đang cầm một thanh kiếm với lưỡi kiếm trong suốt như pha lê.
Nhát chém vừa rồi nàng xuất ra, nhanh đến mức cả tên Quán Nhật Tuấn cũng không thể nhìn thấy.
Nhanh gọn.
Dứt khoát.
Lạnh lùng.
Và tàn nhẫn.
Làm trước nói sau.
Chính là bản tính của Vương Nhược Ý.
Trác Hồng Quân cùng đám đệ tử gương mặt hiện lên kinh ngạc không thôi khi tên Điền Nhất Trung bị chém bay đi cánh tay.
Phải là thực lực như thế nào mới có thể xuất ra được một kiếm như vừa rồi?!!
Khế ước của chưởng môn đúng là toàn những kẻ không thể nào tưởng tượng được!!!
"Một cái Nhị phẩm Võ Thánh?
Hai cái Đỉnh phong Võ Vương?
Chỉ với bấy nhiêu đó thực lực mà dám động đến Thương Sơn phái ta?!!
Các ngươi nghĩ rằng Thương Sơn phái là quả hồng mềm thích bóp nát lúc nào tùy ý hay sao?!
Các ngươi là hận bản thân sống quá lâu rồi đúng không?!"
Vương Nhược Ý gằn giọng hỏi, đồng thời bộc phát ra khí tức khủng bố của bản thân đè ép lên đám người Quán Nhật Tuấn, Lư Bát Nhã cùng đám đệ tử phía sau bọn chúng.
Hự...
Quán Nhật Tuấn cùng Lư Bát Nhã lập tức phải khuỵu gối xuống, cố gắng vận khí lực chống đỡ uy áp cực kỳ kinh khủng mà Vương Nhược Ý bộc phát ra, nhưng vẫn là quá miễn cưỡng, cả hai bọn hắn lồng ngực như bị ép chặt bởi sức nặng ngàn vạn cân,kém chút thổ huyết ra.
Đám đệ tử phía sau bọn hắn thì tình trạng còn thãm hơn, bọn chúng bị uy áp đè nén đến mức thổ huyết, gương mặt hiện lên đau đớn cùng cực, bọn chúng nằm rạp dưới đất không thể nào cử động, cũng không thể nào phát ra được bất kỳ lời nào.
Nhưng thê thảm nhất có lẽ là tên Điền Nhất Trung.
Hắn, sau một hồi gào thét trong đau đớn, lại bị uy áp từ Vương Nhược Ý đè nén tới tấp, máu tại nơi vết thương cứ thế tuôn ra, chỉ trong một vài khắc ngắn ngủi, hắn không còn kêu lên một tiếng nào nữa, cơ thể hắn xanh rờn nhợt nhạt, miệng hắn lắp bắp gì đó không thành tiếng, sau đó mệnh khí của hắn vụt tắt hẳn.
Hắn chết do mất máu quá nhiều.
'Nữ nhân này là ai?!!
Chỉ mới bộc phát ra khí tức...đã có thể phá vỡ được phòng ngự của ta?'
Quán Nhật Tuấn khổ sở suy nghĩ.
"Ngươi...là Võ Thánh đỉnh phong?!!"
Lư Bát Nhã khó khăn hỏi.
"Võ Thánh đỉnh phong sao?"
Vương Nhược Ý chậm rãi bước từng bước về phía đám người Quán Nhật Tuấn.
"Ngươi lại dám đem cái thứ sâu kiến gọi là Võ Thánh đỉnh phong đó ra so sánh với ta?!!"
"Sâu...sâu kiến...?!!"
"Võ Thánh...đỉnh phong... lại là sâu kiến...?"
Quán Nhật Tuấn cùng Lư Bát Nhã đồng dạng khoé miệng run run lẩm bẩm.
Nếu Võ Thánh đỉnh phong lại là sâu kiến thì thực lực của nữ nhân này là đẳng cấp gì cơ chứ?!!
Không lẽ lại còn trên cả Võ Thánh đỉnh phong?!!
Vô lý!!
Tuyệt đối không thể có chuyện đó!!
Dưới áp chế của Thiên đạo, tất cả những ai tu vi cảnh giới đạt đến Võ Đế đều không thể ở lại Nhân giới này được!!
Chuyện này là không thể nào xảy ra!!
Chỉ có thể là nữ nhân này đang phô trương sức mạnh mà thôi!!
Quán Nhật Tuấn cùng Lư Bát Nhã đồng suy nghĩ.
Nhưng mà, cho dù Vương Nhược Ý có đang phô trương sức mạnh, cho dù nàng không phải là cấp bậc Võ Đế, thì đã sao?
Hai tên Quán Nhật Tuấn cùng Lư Bát Nhã hiện giờ đều là bị uy áp của nàng khống chế, không thể cử động, đến thở cũng là khó khăn.
Bọn hắn giống như cá đã nằm trên thớt chỉ chờ Vương Nhược Ý định đoạt mà thôi.
Tu vi cảnh giới của Vương Nhược Ý hiện tại có còn quan trọng hay sao chứ?!!
"Để ta cho các ngươi hiểu rõ một chuyện..."
Vương Nhược Ý cả người toát ra một luồng hắc khí tức quẩn quanh, lời nói chất chứa đầy sát khí khiến cho cả Quán Nhật Tuấn, Lư Bát Nhã, đám đệ tử phía sau bọn hắn, cùng cả Trác Hồng Quân và đám đệ tử Thương Sơn phái, đều phải rùng mình ớn lạnh.
"Động đến Thương Sơn phái thì cái kết sẽ như thế nào!".