webnovel

Chương 155: Bất an.

Chương 155: Bất an.

Hai nữ đệ tử, Lan nhi và Kiều nhi, nhận lệnh từ sư phụ liền lập tức nhảy xuống diễn võ tràng.

Hai nữ nhân này, một người là Võ Tôn đỉnh phong, một người là Võ Vương nhất phẩm, thân thủ vô cùng mau lẹ, chỉ trong phút chốc đám đệ tử của phân đà đã bị cả hai giải quyết trước sự kinh ngạc sợ hãi của tên Trịnh Kiểm cùng đám trưởng lão.

Sau vài phút, trên diễn võ tràng bây giờ chỉ còn lại đám dân chúng của Hồ Hải thành đang run lên như cầy sấy.

Tất cả hơn bốn mươi tên đệ tử của phân đà xác nằm rải rác khắp diễn võ tràng vẫn còn hơi ấm.

Lan nhi cùng Kiều nhi, hai mũi kiếm chĩa thẳng về phía bậc thềm đại điện, cả hai dậm chân nhảy đến trực đoạt luôn mạng của mấy tên trưởng lão.

Trịnh Kiểm cùng đám trưởng lão sau một hồi sợ đến mức sắp tè ra quần.

Bọn chúng mặt xanh như đít nhái cố gắng vùng vẫy hòng đứng lên, nhưng vô vọng bởi sự áp chế của nữ nhân đang đứng trên kia.

"Lan nhi, Kiều nhi, gượm đã!

Ta còn vài chuyện muốn hỏi rõ bọn chúng!"

Nữ nhân đứng trên mái sơn môn âm trầm nói, liền sau đó nhảy đến trước mặt hai tên đệ tử.

Hai đệ tử lập tức khựng lại, thu hồi lại kiếm.

"Bọn chúng dù gì cũng là đà chủ và trưởng lão của một phân đà, cho dù phạm tội nặng đến mức phải chết thì cũng phải mang chúng về chánh tông để xử tội, không thể tùy tiện muốn giết là giết."

Nữ nhân kia lạnh lùng nói với hai đệ tử.

Nàng, vừa nãy trong lúc nóng giận vì chứng kiến những hành động vô thiên vô pháp kia của Trịnh Kiểm nên mới không kiềm chế được cảm xúc mà ra lệnh cho hai đệ tử tùy tiện giết chóc, nhưng mà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tông môn cũng có quy chế của tông môn, nàng, thân phận là một trưởng lão của chánh tông Thiên môn Đại học các cũng không thể nào làm trái với quy chế của tông môn.

"Trác...sư tỷ...

Hãy nghe...nghe ta giải thích..."

Trịnh Kiểm gắng gượng, cố gắng phát âm ra tiếng dưới áp lực càng lúc càng lớn do sư tỷ của hắn phát ra.

Phải nói, Trịnh Kiểm tu vi cảnh giới là Võ Vương đỉnh phong, cũng có thể được xem như là một cao thủ thuộc vào hàng bậc nhất ở Đông Bắc Hải này, nhưng đó chỉ là tính ở Đông Bắc Hải mà thôi, so với Võ Hoàng đỉnh phong cảnh giới của sư tỷ hắn, hắn còn kém rất là xa.

Khoảng cách là một bậc cảnh giới lớn, Trịnh Kiểm hắn lúc này chỉ là một con cá nằm trên thớt, tùy ý để sư tỷ hắn định đoạt.

Người sư tỷ này của hắn, tên là Trác Hồng Quân, từ nhỏ cùng với hắn gia nhập vào Thiên môn Đại học các, nhưng do Trác Hồng Quân tư chất cao hơn hắn mấy phần mà dễ dàng bỏ xa hắn trong tu luyện, hắn cũng chỉ biết nhịn nhục mà gọi một tiếng sư tỷ.

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, Trác Hồng Quân từ đệ tử nhập môn trở thành đệ tử ngoại môn, và chỉ một năm sau đó trở thành người trẻ nhất được bước vào nội môn khi chỉ mới mười chín tuổi.

Do tư chất và thiên phú hơn người, cộng thêm sự nghiêm túc tu luyện, không sợ gian nan cực khổ, tu vi cảnh giới của Trác Hồng Quân gia tăng lên một cách chóng mặt.

Hiện tại bây giờ, Trác Hồng Quân đang giữ vị trí thập nhị trưởng lão của chánh tông Thiên môn Đại học các, một chức vị mà dù có nằm mơ Trịnh Kiểm cũng không với tới được.

Trác Hồng Quân ánh mắt giận dữ, lời nói đầy áp lực, khinh thường hỏi.

"Tên Trịnh Kiểm nhà ngươi còn có mặt mũi mà gọi ta là sư tỷ hay sao?!!

Ta, không có người sư đệ như ngươi!

Tốt nhất là ngươi đưa ra cái lý do hợp lý một chút, nếu không thì đừng trách ta!"

Trịnh Kiểm thân thể run lên bần bật, miệng lắp bắp.

"Ta...ta là do người khác ép buộc... nên mới...làm ra những chuyện này..."

Rầm!

Trịnh Kiểm vừa dứt lời thì liền nhận ngay một cú đá vào ngực khiến hắn văng ra bốn, năm thước, hắn nằm sấp dưới đất, phun ra một ngụm máu.

"Láo toét!

Ngươi thân là đà chủ của phân đà Thiên môn Đại học các, ở Đông Bắc Hải này có kẻ có thể ép buộc được ngươi hay sao?!!

Ngươi xem ta là trẻ con dễ lừa gạt hay sao?!!"

Trác Hồng Quân cả giận quát lớn.

Khí thế cùng áp lực của Trác Hồng Quân bộc phát ra còn lớn hơn khi nãy mấy lần, làm cho đám trưởng lão phân đà không thể gắng gượng được mà nằm rạp xuống đất, khoé miệng chảy máu, lồng ngực bọn chúng như sắp vỡ ra.

"Ta...ta...nói... đều là sự thật...

Ta bị kẻ gian...hãm hại...trúng phải...độc kế của hắn...

Tính mạng của ta...nằm trong tay hắn...

Nếu như...ta không...làm theo những gì... tên đó nói...hắn sẽ trực tiếp bóp nát trái tim của ta...

Trác sư tỷ... không....Trác trưởng lão...xin hãy tin ta....

Nếu như có nữa lời...gian dối...ta nguyện để ngươi phanh thây ta..."

Trịnh Kiểm gương mặt khắc khổ, đau đớn, đánh vần từng chữ.

Trác Hồng Quân quăng ánh mắt nghi ngờ lên người Trịnh Kiểm, âm trầm hỏi.

"Ngươi lấy gì chứng minh những lời ngươi nói là thật?"

"Dị tượng....dị tượng giết người kia...vốn bắt nguồn từ Lạc Vẫn đảo...

Chỗ đó cũng là nơi cư ngụ của... của đám người đã hãm hại ta...

Trác trưởng lão nếu như... nếu như không tin...thì có thể cùng ta đến Lạc Vẫn đảo...khi đó mọi chuyện sẽ rõ ràng..."

"Lạc Vẫn đảo...?

Nói vậy, dị tượng kia cũng là do đám người đó gây ra?"

Trác Hồng Quân nghiêm mặt hỏi.

"Đúng...đúng là vậy...

Ta do bị chúng khống chế... nên không thể làm được gì cả..."

Trịnh Kiểm khó khăn đáp.

"Thế khi chánh tông tông môn truyền lệnh xuống, hạ lệnh cho ngươi giải quyết dị tượng kia, tại sao ngươi không báo cáo lại chuyện này?"

Trác Hồng Quân nhíu mày hỏi.

"Trác trưởng lão...

Từ Đông Bắc Hải... muốn truyền tin về chánh tông tông môn...phải mất vài ngày...

Nếu như... nếu như bị đám người đó biết được...thì tính mạng của ta...cùng tất cả trên dưới người của phân đà sẽ phải chết...

Ta cũng là...thân bất do kỷ...

Chỉ đành gửi đi một nhóm...đệ tử...để điều tra...dị tượng theo lệnh của chánh tông..."

Trịnh Kiểm giải thích.

"Vậy kết quả như thế nào?"

Trác Hồng Quân hỏi.

Nhưng Trịnh Kiểm chỉ lắc đầu, hắn tỏ ra vẻ đáng thương, chán nản cùng thất vọng, nhìn biểu cảm của hắn thì cứ như hắn đang thể hiện ra rằng, chính hắn mới là kẻ bị hại, hắn chẳng qua là bị người khác nắm được điểm yếu sau đó sai khiến hắn, hắn không thể nào không làm theo.

"Những đệ tử mà ta phái đi điều tra... đều là bị đám người đó bắt đi...

Trong đó...trong đó...còn có cả...Lý Mộng Vân..."

Rầm!

Trác Hồng Quân tay phải đập mạnh lên mặt bàn trước mặt khiến cho cái bàn vỡ nát, làm cho Trịnh Kiểm cùng đám trưởng lão một phen giật mình kém chút hồn lìa khỏi xác.

"Ngươi nói nha đầu Mộng Vân kia đang ở Lạc Vẫn đảo?!!"

Trác Hồng Quân gằn giọng hỏi.

"Đúng...đúng vậy..."

Trịnh Kiểm cúi đầu lí nhí đáp.

"Tên chết tiệt nhà ngươi!

Ngươi đã biết Lạc Vẫn đảo là nơi hung hiểm, lại còn cử Mộng Vân đi đến đó?

Ngươi là muốn hại chết nó hay sao?!!"

Trác Hồng Quân phẫn nộ quát lớn.

Trác Hồng Quân và Lý Mộng Vân vốn dĩ là họ hàng của nhau, Mộng Vân xưng hô, gọi Trác Hồng Quân là cô cô, tuy là họ hàng xa, nhưng vì thương cảm số phận bi thương mà Mộng Vân gặp phải, Trác Hồng Quân xem Mộng Vân như là cháu ruột của mình, nhất mực thương yêu nha đầu đó.

Đáng lý ra Trác Hồng Quân sẽ thu nhận Lý Mộng Vân làm đệ tử chân truyền của mình, nhưng vì vận số của Mộng Vân quá là đen đủi, hòng là những kẻ xung quanh nàng ta đều sẽ gặp rắc rối, nhẹ thì thương tích, nặng thì mất mạng.

Cũng chính vì điều này mà Trác Hồng Quân đành phải cắn răng, xót xa đưa Lý Mộng Vân đến Đông Bắc Hải này, nương nhờ vào tên Trịnh Kiểm.

Nhưng thật không ngờ, thời gian Lý Mộng Vân gia nhập vào phân đà không lâu thì toàn bộ Đông Bắc Hải liền xảy ra dị tượng làm cho hàng trăm người mất tích, khiến cho Hồ Hải thành gặp phải biến cố lớn trở nên hoang vắng như hiện nay.

Đây cũng không thể hoàn toàn đổ hết tất cả lên đầu Mộng Vân được, không thể đổ lỗi cho vận xui đen đủi của nàng được.

Trác Hồng Quân là một người biết suy nghĩ.

Sự cố ở Đông Bắc Hải này, chính là do con người gây ra, chứ không phải là do Lý Mộng Vân.

"Trác trưởng lão....xin bớt giận..."

Trịnh Kiểm run rẩy, gấp gáp nói.

"Việc đến Lạc Vẫn đảo là chủ ý của Mộng Vân, không phải là do ta!

Ta cũng đã nhiều lần khuyên bảo nha đầu đó, nhưng không thể lay chuyển được quyết tâm của nó...

Lý Mộng Vân là do Trác trưởng lão gửi gắm cho ta, ta làm sao lại đẩy nha đầu đó vào chỗ nguy hiểm được cơ chứ?

Trác trưởng lão... ngươi cũng không phải là không hiểu tính cách của nha đầu đó..."

Trịnh Kiểm phân trần.

Hừm...

Trác Hồng Quân cơn giận dữ vơi đi phần nào.

Đúng là như những gì tên Trịnh Kiểm kia nói, Lý Mộng Vân từ nhỏ đã ở cùng với Trác Hồng Quân, từ những suy nghĩ, những tâm tư, đến tính cách của Lý Mộng Vân như thế nào thì Trác Hồng Quân là người hiểu rõ nhất.

'Nha đầu cứng đầu này lại không màng sống chết nữa rồi...haiz...'

Trác Hồng Quân thở dài nói với Trịnh Kiểm.

"Ta tạm thời tin lời ngươi nói!"

"Đa tạ Trác trưởng lão suy xét..."

Trịnh Kiểm mừng thầm trong lòng, vội vàng đáp.

"Đừng có mừng vội!

Ta tạm thời sẽ giữ lại cái mạng của ngươi, đợi sau khi chuyện này kết thúc sẽ mang ngươi về chánh tông tông môn chịu hình phạt do tông chủ quyết định!

Còn ngay bây giờ, ngươi và đám vô dụng kia lập tức chuẩn bị một chiếc thuyền, chúng ta sẽ đi Lạc Vẫn đảo cứu người, đồng thời tiêu diệt đám người kia!"

Trác Hồng Quân nghiêm nghị ra lệnh.

"Trác trưởng lão... muốn đến Lạc Vẫn đảo...là thật hay sao?!!"

Trịnh Kiểm khoé miệng run run hỏi.

Hắn, Trịnh Kiểm, tuy bề ngoài tỏ vẻ sợ hãi nhưng bên trong lại như muốn gào thét lên vì mừng rỡ.

Hắn vui mừng là vì đã câu dẫn được Trác Hồng Quân kia vào tròng, chỉ cần Trác Hồng Quân đến Lạc Vẫn đảo, thì chắc chắn sẽ phải đánh nhau với người của Trường Sinh giáo, đến lúc đó, cho dù là bên nào dành chiến thắng thì hắn cũng sẽ làm ngư ông đắc lợi.

"Lỗ tai ngươi chỉ là để trưng hay gì?

Còn không mau cút đi mà chuẩn bị thuyền cho ta?!!"

Trác Hồng Quân quát lớn.

"Được... được...ta sẽ đi ngay...!"

Trịnh Kiểm vội vàng đáp lại lời của Trác Hồng Quân, hắn sau đó cùng đám trưởng lão lập tức bò dậy, vội vã rời đi diễn võ tràng.

"Lan nhi, ngươi ở lại đây sắp xếp cho những người dân bị bắt, an táng người chết!

Kiều nhi, ngươi cùng ta đến Lạc Vẫn đảo cứu nha đầu Mộng Vân kia!"

"Đệ tử tuân lệnh!"

Trác Hồng Quân sau khi sắp xếp cho hai đệ tử liền một mạch bước vào đại điện phân đà với phong thái nghiêm nghị thường ngày, nhưng nàng không hề biết rằng quyết định đến Lạc Vẫn đảo sẽ có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của mình, một chuyến đi tràn ngập hung hiểm đang chờ đợi nàng.

Lạc Vẫn đảo.

Đám người Thương Sơn phái sau gần nửa canh giờ vật lộn với sóng to gió lớn cuối cùng cũng đã đến được Lạc Vẫn đảo.

Bước chân lên đảo cái đầu tiên mà đám người cảm nhận được chính là bầu không khí ngột ngạt đến khó thở của nơi này.

Không nói đến tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ phía trên hòn đảo, sấm chớp đánh liên hồi trên đầu, thì không khí trên đảo cũng khiến cho cả đám phải bất an và e dè.

Lạc Vẫn đảo, nơi này, tràn ngập tử khí cùng yêu khí, thiên địa linh khí hầu như tồn tại rất yếu ớt nếu không muốn nói là không thể cảm nhận được, một bầu không khí đầy chết chóc, tăm tối và quỷ dị.

Trước mắt đám người lúc này là một khu rừng dày đặc với những cây cổ thụ và dây leo um tùm, nhìn sơ qua, chẳng hề có một chút ánh sáng nào, cả khu rừng hiện lên một màu đen chết chóc và đáng sợ khiến cho Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi cùng bốn đệ tử phải rùng mình.

"Phu quân, nơi này... thiếp có thể cảm nhận được rất rõ ràng, không khí tràn ngập yêu khí... không khác gì yêu giới, thậm chí mật độ yêu khí còn có phần dày đặc hơn Yêu giới..."

Mộc Phiến La nhăn nhó nói với Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy bầu không khí trên đảo có chút không ổn, khiến cho hắn có một cảm giác khá bất an, cái cảm giác này, hắn đã rất lâu không cảm thấy.

"Đệ tử cảm thấy hình như chúng ta đến nhầm chỗ rồi hay sao ấy....

Đây đâu phải là một hòn đảo...đây trông như lối vào quỷ môn quan vậy..."

Trương Tấn khoé miệng giật giật nhận xét.

Đứng bên cạnh, Lý Liên Hoa cùng Lý Mộng Vân thân thể khẽ run run vì cảm giác lành lạnh nơi sống lưng, có lẽ là do hai nàng nhạy cảm, linh tính mách bảo rằng nơi này rất nguy hiểm.

"Cho dù là quỷ môn quan thì chúng ta cũng phải tiến vào...

Mục đích chúng ta đến nơi này là để tìm Bách Độc lão quái, cứu nhị sư tỷ..."

Âu Dương Kiệt hai chân mày chau lại nói.

"Bách Độc lão quái?"

Lý Mộng Vân ngốc trệ.

"Đó là người mà bọn ta muốn tìm!"

Lục Thiên Cầm lạnh lùng đáp lời Lý Mộng Vân.

"Nghe tên người này...có thể đoán được người này chắc chắn thuộc tà phái..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng.

"Ngươi có bất mãn gì với Tà phái hay sao?!!"

Lục Thiên Cầm giọng trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Mộng Vân, hỏi.

Thiên Cầm, nàng trước đây từng là Thánh nữ của Ma Thần tông, một Tà phái nổi danh nhất ở Tinh không Đại lục, vì thế nàng rất nhạy cảm với những lời nói phân biệt, khinh dễ giữa Chánh phái và Tà phái, trước mặt nàng, dù là kẻ nào, xuất thân như thế nào, chỉ cần tỏ ra thái độ với tà phái, không cần nói nhiều, nàng sẽ dùng vũ lực để làm cho kẻ đó hiểu được tà phái rốt cuộc là như nào.

"Không...ta không...có bất mãn gì cả...chỉ là..."

Lý Mộng Vân ngập ngừng đáp.

"Thiên Cầm, Vân nhi chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi, ngươi không cần chấp nhặt nha đầu đó làm gì...

Đừng quên mục đích của chúng ta khi đến đây!"

Vương Nhất Tự lên tiếng.

"Bách Độc lão quái, Chính phái cũng được, Tà phái cũng không sao, bản toạ không quan tâm!

Cái bản toạ cần là khả năng của hắn!

Những thứ khác không quan trọng!"

"Đệ tử đã rõ!"

Lục Thiên Cầm ôm quyền đáp lại lời Vương Nhất Tự.

"Đi thôi!

Đừng tốn thời gian ở chỗ này nữa!"

Vương Nhất Tự nói.

Đám người gật đầu, liền theo sau Vương Nhất Tự tiến vào khu rừng.

Nhưng chỉ mới đi được vài bước thì phía sau Hoa Vi Nghi bất chợt khuỵu xuống, mặt tái mét đi.

"Nghi muội, muội không sao chứ?!!"

Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La lập tức đỡ lấy Hoa Vi Nghi, đồng thanh hỏi, bộ dạng khá lo lắng cho nàng.

Vương Nhất Tự cùng bốn đệ tử và Lý Mộng Vân cũng dừng lại, bước nhanh đến chỗ Hoa Vi Nghi.

"Để ta xem..."

Vương Nhất Tự ngồi xổm xuống cạnh Hoa Vi Nghi, bắt mạch cho nàng.

Gương mặt hắn nhăn lại trước sự lo lắng của đám người.

"Phu quân... thiếp... thiếp không sao...

Chỉ là...cảm thấy hơi chóng mặt mà thôi..."

Hoa Vi Nghi lí nhí nói với Vương Nhất Tự, giọng nàng trở nên yếu ớt.

"Phu quân, thế nào rồi?!"

Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La lo lắng hỏi.

"Vi Nghi là bị yêu khí công tâm nhất thời linh lực trong cơ thể trở nên rối loạn, khí huyết không thể lưu thông được..."

Vương Nhất Tự nhăn mặt nói.

"Có lẽ là do sức chịu đựng của Nghi muội kém hơn chúng ta nên mới dễ dàng bị yêu khí ảnh hưởng..."

Mộc Phiến La suy đoán.

"Có thể là vậy!

Phu quân, chàng hãy mau chóng điều tiết lại linh lực cho Nghi muội, nếu như để lâu sẽ có thể tổn hại đến thần trí của muội ấy..."

Trương Tố Tố nhắc nhở.

"Ừm..."

Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó quay qua nói với bốn đệ tử cùng Lý Mộng Vân.

"Năm người các ngươi hãy cứ đi trước đi!

Bản toạ cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, một chuyện khá phiền phức!

Chúng ta cứ là nên tranh thủ thời gian mà tìm người!

Sau khi bản toạ điều tiết khí lực cho sư nương của các ngươi xong sẽ đuổi theo các ngươi!"

Vương Nhất Tự lấy ra một món đồ trong không gian giới chỉ đưa cho Lục Thiên Cầm, dặn dò nàng.

"Ngươi thay bản toạ đảm bảo an toàn cho sư đệ sư muội của ngươi cùng với Vân nhi.

Nếu như gặp phải kẻ địch, đánh không lại, cứ bắn thứ này lên trời để thông báo vị trí của các ngươi, bản toạ sẽ lập tức xuất hiện!"

"Vâng, chưởng môn!"

Lục Thiên Cầm khẽ gật đầu, đáp lời Vương Nhất Tự, nàng sau đó cho pháo hiệu vào ống tay áo.

"Đi thôi!"

Vương Nhất Tự ngồi xếp bằng sau lưng Hoa Vi Nghi, bộ dạng như chuẩn bị truyền khí lực cho nàng, hắn xua xua tay ra hiệu cho đám đệ tử rời đi.

Siguiente capítulo