Chương 139: Ngươi là vô địch?
"Các ngươi tốt nhất không nên tò mò về thân phận của tên tiểu yêu chết tiệt đó!
Chỉ cần biết tên đó là một kẻ cực kỳ nguy hiểm."
Serbes cố tình nhấn mạnh hai chữ nguy hiểm với đám người.
Ực...
Cả đám nuốt nước bọt trước lời nói của Serbes.
"Ta nghĩ chúng ta vẫn nên là theo dõi chưởng môn đánh bại tên Cao Vấn thì hơn..."
Trương Tấn liền đổi sang chủ đề khác.
Cả bọn cũng không dám tò mò thêm nữa.
Rầm!
Cao Vấn một lần nữa lại bị Vương Nhất Tự nhấn xuống nền nhà một lần nữa bằng Cầm Long Thức, hắn phun ra ngụm máu, cả người hắn, y phục và cả cặp cánh sau lưng tả tơi, nhưng dù vậy, đôi mắt hắn vẫn hiện lên nằng nặc sát ý.
Hắn không cam lòng!
"Chết tiệt..."
Cao Vấn nằm phủ phục dưới hố loang lổ là màu đỏ thẫm của máu, hắn gằn giọng, cố phát ra từng tiếng.
"... hết tên này...lại đến tên khác...
Các ngươi... tất cả các ngươi...cứ hết lần này đến lần khác...ngăn cản ta..."
Cao Vấn nắm chặt hai tay, cơ thể của hắn bất chợt lại được ma khí bao phủ, luồng ma khí lần này hắn toả ra nhiều và tà ác hơn lần trước rất nhiều, từ từ nâng cơ thể hắn bay lên cùng thanh đại kiếm.
Cao Vấn nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự đứng trước mặt với đôi mắt đỏ rực không có con ngươi, tay phải hắn đặt lên chuôi kiếm nhẹ nhàng lấy ra viên Ma hạch.
"Cho dù các ngươi...có cố gắng như thế nào đi chăng nữa...
... thì kết quả cũng chỉ có một..."
Cao Vấn đưa viên Ma hạch lên ngang tầm mắt ngắm nhìn.
"Ta...Cao Vấn..."
Sau đó hắn ép viên Ma hạch vào trước ngực, cưỡng chế dung hợp vào cơ thể.
"...Ở Nhân giới này...
....TA LÀ VÔ ĐỊCH!!"
Hắn thét lớn, cùng lúc bộc phát ra hàng loạt là những luồng ma khí cuồn cuộn như gió bão lan rộng ra khắp căn phòng.
"Ta sẽ xóa sổ các ngươi ngay tại đây, ngay lúc này!"
Cao Vấn hét lên, thi triển một trận pháp phía trên miệng hố giữa căn phòng, ngùn ngụt là những ma khí từ cơ thể hắn tràn vào vòng tròn trận pháp, cả cơ thể hắn cũng bắt đầu biến đổi, cơ bắp, vóc dáng trở nên to lớn hơn, cặp cánh phía sau lưng hắn cũng bắt đầu to và dài ra hơn khi nãy.
Cao Vấn chộp lấy thanh đại kiếm, bay lên cao, sau đó phóng thẳng thanh kiếm vào giữa trận pháp.
"Ma giới môn, khai!"
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ầm!
Ầm!
Từng tia từng tia sét màu tím từ trận pháp xẹt ra, đánh thẳng xuống miệng hố liên tục, tạo ra một loạt âm thanh chói tai cùng sự rung chuyển dữ dội.
Cao Vấn, kế hoạch của hắn là chiếm đoạt sức mạnh của Ma Tổ, trở thành kẻ mạnh nhất, thống lãnh đội quân ma nhân xâm chiếm cả Tam giới, và bước cuối cùng trong kế hoạch đó chính là Thiên Ma chi thể của Triệu Thiên Tuyết.
Chỉ cần hắn đoạt được Thiên Ma chi thể, hắn sẽ dễ dàng dung hợp với Ma hạch, dễ dàng có được thứ sức mạnh mà hắn hằng ao ước.
Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, ở Nhân giới thế mà lại xuất hiện một tên nam nhân thâm tàng bất lộ, một mình ngăn cản bước tiến của hắn.
Sức mạnh của tên nam nhân kia hắn hoàn toàn không thể nào nắm bắt được dù có là sử dụng đến ma lực của Ma Tổ và Thiên Ma kiếm, chẳng những thế, hắn còn bất lực, không thể nào phản kháng lấy dù chỉ một đòn tấn công mà tên nam nhân kia tung ra.
Cao Vấn, hắn, hiện tại chỉ còn một cách duy nhất để có thể thoát khỏi tình huống này và hoàn thành kế hoạch mà hắn đặt ra, miễn cưỡng dung hợp với Ma hạch.
Hắn biết rất rõ sự nguy hiểm của quyết định này.
Muốn hấp thụ được Ma hạch, cần phải là kẻ sở hữu Thiên Ma chi thể, nếu như miễn cưỡng dung hợp sẽ có thể khiến cho cơ thể bạo phát, kinh mạch đứt đoạn, cảnh giới tu vi mất hết, thậm chí tệ hơn nữa sẽ mất hết lý trí, hốn phách mục rửa, mãi mãi nhập ma.
Nhưng, đã đến nước này, Cao Vấn vốn đã không còn đường lui nữa rồi.
Hắn thà hy sinh cả tính mạng, thà mãi mãi không được siêu thoát, chỉ cần một lần, một lần hắn được đứng trên bậc đỉnh phong, nắm lấy vận mệnh của kẻ khác.
Grào...
Grào...
Gréc...
Gréc...
Hàng loạt tiếng gầm rú, gào thét của ma thú cùng ma nhân inh ỏi phát ra từ phía dưới miệng hố, âm thanh vang vọng khắp nơi khiến cho đám người phía sau Vương Nhất Tự bất giác lùi lại mấy bước trong lòng lo lắng không thôi.
"Cao Vấn...hắn... vậy mà lại cưỡng chế mở ra...Ma giới môn..."
"Nếu chúng ta... không nhanh giải quyết chuyện này...cùng tên Cao Vấn...thì cả Nhân giới sẽ rất nhanh bị Ma giới thôn tính..."
Trung, Hạ trưởng lão khoé miệng giật giật, giọng nói có phần sợ hãi.
"Chuyện này... bây giờ có lẽ...chúng ta không thể làm gì được nữa rồi...
Chỉ có thể... đặt niềm tin vào Vương chưởng môn..."
Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói, ánh mắt hướng đến tên Cao Vấn đang lơ lửng trên không kia.
"Sư tỷ...chúng ta có nên... giúp chưởng môn một tay không...?"
Âu Dương Kiệt nhăn nhó hỏi.
"Sư đệ...đệ có bị ngốc không vậy...?!!
Chúng ta...có thể làm gì được chứ?!!"
Trương Tấn khoé miệng giật giật nói.
"Hoa Cung chủ nói đúng, bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào chưởng môn mà thôi!
Chúng ta... không thể làm gì được cả...
Đặc biệt là với cái thứ kia..."
Lục Thiên Cầm tỏ ra khó chịu cùng bất lực đáp lời Âu Dương Kiệt.
"Ma Tổ giáng thế!
Thiên Ma Đạo!"
Cao Vấn hét lớn, cuồn cuộn là những ma khí toát ra từ bên trong tập trung phía sau lưng hắn hóa hữu hình.
Toàn bộ cơ thể Cao Vấn hoàn toàn biến đổi, cơ thể hắn bao phủ một màu tím ma mị, ánh mắt vô hồn giận dữ.
Một cái đầu lâu khổng lồ với hốc mắt trống rỗng đỏ rực dần dần hình thành sau lưng hắn, mang một áp lực khủng bố đè nén lên tất cả những người có mặt trong căn phòng, áp lực mạnh đến nỗi không gian của căn phòng tựa như sắp bị xé toạc ra.
"Đó...đó là gì...?!!"
Âu Dương Kiệt miệng run run nhìn vào cái đầu lâu sau lưng Cao Vấn, hỏi.
"Thần thức hóa hình!"
Serbes đáp.
"Thần thức... hóa hình...?"
Cả đám ngốc trệ hỏi lại.
"Là chiêu thức chỉ có những kẻ bước tới Võ Đế cảnh giới và làm chủ được thức hải mới có thể thi triển ra được..."
Serbes âm trầm giải thích.
"Võ Đế...?
Lẽ nào...Cao Vấn hắn...?!!"
Trung Cố Nghiên hoang mang hỏi.
"Ừm...tên đó hiện tại sau khi hấp thụ Ma hạch, thực lực đã vượt qua Võ Đế..."
Serbes gật đầu đáp.
"Tuy nhiên...các ngươi cũng không cần thiết phải lo lắng...
Hắn tuy là có thực lực của Võ Đế, có thể thi triển thần thức, nhưng vẫn là không hoàn toàn hoàn hảo.
Thần thức của hắn chỉ là mượn sức mạnh của Ma Tổ mà thi triển ra, hoàn toàn không phải của hắn..."
"Thứ sức mạnh vay mượn thì không phải là sức mạnh thực sự!"
Vương Nhất Tự ngắt lời Serbes, âm trầm nói, đồng thời thi triển hộ giáp bao lấy đám người, bảo vệ cả đám khỏi sức ép kinh khủng của Thiên Ma Đạo.
"Giết!!!"
Cao Vấn hét lớn trong vô thức.
Thiên Ma Đạo chợt chuyển động, nó mở rộng miệng thả ra chi chít là những đầu lâu nhỏ lượn lờ bay thẳng đến đám người Vương Nhất Tự mang theo đó là những đạo ma khí chết chóc.
Vương Nhất Tự khẽ nhíu mày, hắn trước đây đã từng lĩnh giáo qua chiêu thức này.
Năm xưa, Ma Tổ cũng chính là nhờ vào Thiên Ma Đạo mà có thể đánh lên Thiên giới, kém chút đã có thể lật đổ cả Thiên Hoàng Tôn Hậu.
Mặc dù thần thức mà Cao Vấn thi triển ra về độ lớn và sức mạnh còn kém rất xa so với Ma Tổ khi xưa, nhưng vẫn không thể nào xem thường được, những đầu lâu kia có thể tấn công và phá hủy linh hồn của bất cứ kẻ nào chạm vào chúng, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức chết ngay.
Nói không ngoa, đây chính là sát chiêu mạnh nhất của tên Ma Tổ kia.
Nhưng mà...
Bang!
Bang!
Bang!
... nếu như đã từng lĩnh ngộ qua thì việc phá giải chiêu thức này đối với Vương Nhất Tự mà nói thực là khá dễ dàng.
Vương Nhất Tự, hắn, cứ thế mà vung Sát Thiên Ma Hoàng kiếm bình tĩnh chém tan từng cái từng cái đầu lâu.
Keng!
Cao Vấn bất thình lình xuất hiện trước mặt đám người, thanh đại kiếm của hắn bổ xuống đầu Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức đưa kiếm ra đón đỡ, đồng thời chân phải trụ vững, dồn sức vào hai cánh tay hất ngược Cao Vấn ra.
Bang!
Bang!
Bang!
Chưa kịp lấy lại hơi, Vương Nhất Tự lại lần nữa xuất ra mấy đạo kiếm khí chém tới đám đầu lâu.
"Chủ nhân, ta nghĩ trước tiên phải tìm cách diệt đi thần thức của tên Cao Vấn trước.
Ngươi không thể vừa đánh nhau với hắn, vừa phải bảo vệ đám người sau lưng."
Hệ thống nhắc nhở.
Chuyện này Vương Nhất Tự không phải là không hiểu được, để cùng lúc làm cả hai việc là một việc cực kỳ khó, hắn phải tốc chiến tốc thắng, một đòn dứt điểm Cao Vấn, chỉ như thế mới có thể bảo vệ được những người phía sau và kết thúc chuyện này.
Hơn nữa, còn có một vấn đề khác cũng cần mau chóng phải giải quyết, chính là Ma giới môn.
Thời gian cuộc chiến càng kéo dài, đám ma nhân ma thú kia sẽ có thể vượt qua Ma giới môn mà đến nhân giới, thời gian càng trôi qua thì cả bọn càng rơi vào bất lợi.
Nhưng việc khó không đồng nghĩa là không thể làm được.
Vương Nhất Tự tập trung luân chuyển khí lực của bản thân cùng ma khí và sát khí của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm, ba luồng khí quyện vào nhau tạo thành một cột sáng chiếu thẳng lên trần căn phòng.
"Cầm nhi, nhìn cho kỹ, đây chính là kiếm ý!"
Vương Nhất Tự không quay lại, vẫn tập trung về phía trước, nói với Lục Thiên Cầm.
Vương Nhất Tự chậm rãi vung kiếm một đường chém từ trên xuống với tốc độ nhanh dần.
Lục Thiên Cầm đứng phía sau, tập trung quan sát từng hành động nhỏ nhất của Vương Nhất Tự.
Kiếm ý, là một đẳng cấp rất khác biệt mà tất cả kiếm tu đều mong ước có thể thi triển ra.
Người và kiếm hợp nhất, kiếm là ta và ta cũng là kiếm, nếu đạt được cảnh giới đó, những chiêu thức mà một kiếm tu xuất ra sẽ mang cả kiếm ý.
Một kiếm tu thông thường chiêu thức thi triển ra là nhờ vào khí lực của bản thân, xuất ra sẽ là kiếm khí, và kiếm khí sẽ mang tất cả đặc trưng lẫn màu sắc của khí lực mà kiếm tu sở hữu, ví như Lục Thiên Cầm thì màu của kiếm khí sẽ là màu xanh.
Kiếm ý lại khác hoàn toàn, đó là ý niệm của người cầm kiếm.
Tất cả mọi vật trên thế gian dù là có linh trí hay không thì vẫn đều có linh khí, kiếm cũng không ngoại lệ, dù cho đó có là những thanh kiếm bình thường nhất thì cũng vẫn sẽ có linh khí.
Một kiếm tu muốn thi triển ra được kiếm ý thì bắt buộc phải cảm nhận được linh khí của thanh kiếm mà mình sở hữu, và dung hoà linh khí đó cùng khí lực của bản thân, như thế thì kiếm và người mới trở thành một thể thống nhất được, và Lục Thiên Cầm, nàng vẫn chưa thể nào có thể làm được chuyện đó.
Rẹt!
"Tru Tiên Trảm!"
Vương Nhất Tự âm trầm hô lớn, một đường kiếm chém xuống chia cắt không gian, một đạo hắc kiếm khí khổng lồ gào rít lao về phía trước, chém phăng mọi thứ cản đường nó.
Oành!
Một vụ nổ long trời lở đất vang lên, căn phòng rung chuyển dữ dội, nền nhà nứt ra một đường dài hơn mười thước, khi kiếm khí chém vào Thiên Ma Đạo.
Ầm!
Cao Vấn cả người bị kiếm khí chém bay đi, đập mạnh vào bức tường sau đó rơi thẳng xuống đất.
Hắn toàn thân run bần bật, cố gắng gắng gượng để có thể đứng dậy.
Cả người hắn bê bết là máu, một vết chém dài từ vai phải xéo xuống tận hông trái, máu chảy ra không ngừng.
Cao Vấn, hắn, nếu như không phải có ma lực từ Ma hạch bảo vệ cho hắn thì nhát chém kia của Vương Nhất Tự đã sớm cắt đôi người hắn ra.
Một mạng này của hắn, nhặt lại được chính là do may mắn.
Rắc...rắc...rắc...
Thiên Ma Đạo sau khi bị chém từ từ xuất hiện vết nứt, chỉ mấy mươi giây sau những vết nứt lan rộng ra, sau đó Thiên Ma Đạo liền vỡ ra thành từng mảnh nhỏ tan biến vào hư không.
Ực...
Đám người phía sau Vương Nhất Tự ánh mắt kinh ngạc không thôi.
Một kiếm có thể diệt đi thần thức của Ma Tổ là một việc nếu như không tận mắt chứng kiến thì sẽ không thể nào mà tin cho được.
Dẫu biết rằng người thi triển ra một kiếm đó là Viêm Ân Đế, người được xem là mạnh nhất trong Thập Đại Đế, nhưng cái sức mạnh đó cũng quá là vô lý đi, cái sức mạnh đó đã vượt quá tầm hiểu biết của những con người có mặt tại đây.
Liệu rằng trên thế gian này có ai có thể làm được như thế không?
Đạp
Đạp
Đạp
Vương Nhất Tự chậm rãi từng bước từng bước tiến tới chỗ Cao Vấn, kẻ mà đã lấy lại được ý thức khi thần thức bị phá vỡ.
Cao Vấn, hắn, ánh mắt hoang mang lẫn trong đó là sự sợ hãi tột độ khi nhận ra viên Ma hạch đã vỡ nát, mảnh vỡ rãi rác dưới chân hắn.
Hắn bất giác lùi lại phía sau trong vô thức khi Vương Nhất Tự tiến tới.
Lưng hắn áp sát vào bức tường, miệng hắn run rẩy không nói thành lời.
Đến ngay cả sức mạnh mà Ma Tổ để lại cũng không làm gì được tên nam nhân kia, vậy thì hắn, một tên phàm nhân tầm thường còn có thể làm được gì nữa chứ?
Chỉ còn cách là bỏ trốn!
Chỉ cần giữ lại được tính mạng, sau này hắn vẫn có thể bắt đầu lại tất cả.
Nhưng mà có thể trốn được hay sao chứ?
Không, hoàn toàn không thể nào mà trốn được.
Đầu óc Cao Vấn bấn loạn, cố gắng nghĩ ra cách để thoát thân trong tình huống này.
Khựng.
Cao Vấn bỗng nhiên cảm thấy cả người cứng đờ, thân thể như bị khống chế không thể nào cử động được, ánh mắt hắn dán chặt vào Vương Nhất Tự, kẻ đang đứng trước mặt, trong tột cùng của sợ hãi.
"Ngươi nghĩ nếu như giết người càng nhiều, sát khí càng nặng sẽ giúp ngươi có được tâm ma, từ đó có thể đoạt chiếm Ma hạch?
Ngươi nghĩ bắt cóc đệ tử của bản tọa, chiếm đoạt Thiên Ma chi thể của nàng thì ngươi sẽ có thể trở thành Ma Tổ?"
Vương Nhất Tự thanh âm lạnh lẽo nói với Cao Vấn.
"Cách ngươi làm, những thứ ngươi chuẩn bị từ trước đến nay để trở thành Ma Tổ, ngươi nghĩ là hoàn hảo hay sao?!
Ngươi nghĩ khi có được sức mạnh của tên Ma Tổ kia, ngươi có thể trở nên vô địch hay sao?!!
Để bản tọa cho ngươi biết một thông tin mà có lẽ ngươi sẽ không thể nào có thể tưởng tượng tới được."
Vương Nhất Tự giơ lên Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.
"Và cái giá phải trả cho thông tin này, chính là tính mạng của ngươi!".