webnovel

Chương 137: Bản sao kém cỏi, vô dụng.

Chương 137: Bản sao kém cỏi, vô dụng.

Hự...!

Cao Vấn cố gồng mình, vận hết ma khí hòng chống lại áp lực đang bóp chặt lấy hắn nhưng không thể.

Áp lực là quá lớn, quá kinh khủng.

Oành!

Vương Nhất Tự tay giựt mạnh một cái, kéo Cao Vấn từ tít trên cao rơi xuống với tốc độ rất lớn.

Cao Vấn hắn, như một tảng đá không hơn không kém cắm thẳng xuống nền nhà tạo ra một chấn động lớn cùng đó là một tràng khói bụi.

Khục...

Khục...

Cao Vấn hộc ra một ngụm máu, toàn thân chấn động không còn sức lực.

"Nằm yên đó cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự gằn giọng quăng về phía Cao Vấn, đồng thời chân đạp mạnh nhảy đến chỗ Triệu Thiên Tuyết đang rơi xuống miệng hố tăm tối.

Phịch!

Vương Nhất Tự rất nhanh đỡ lấy Triệu Thiên Tuyết, chân hắn đạp giữa khoảng không tựa như có một điểm tựa nào đó, hắn nhảy lên cao về phía cửa ra.

Đạp!

Vương Nhất Tự nhẹ nhàng đáp xuống, sau đó đỡ Triệu Thiên Tuyết nằm xuống bậc thềm.

Lục Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Hoa Vi Nghi và hai vị trưởng lão vội vàng lập tức tiến tới chỗ Vương Nhất Tự.

"Sư tỷ....?

Sư tỷ...?"

Lục Thiên Cầm lay lay người Triệu Thiên Tuyết gọi nàng, nhưng Thiên Tuyết không mảy may đáp lại, nàng vẫn nằm im đó, vẫn bất tỉnh nhân sự.

"Chưởng môn...Nhị sư tỷ...?"

Âu Dương Kiệt ánh mắt lo lắng, nhìn Vương Nhất Tự ngập ngừng nói.

"Chưởng môn, xin người hãy mau dùng trị thương đan..."

Trương Tấn gấp gáp nói, nhưng chợt bắt gặp ánh mắt nghiêm trọng của Vương Nhất Tự liền không thể nói được hết câu.

"E là...đến trị thương đan...cũng không giúp được..."

Vương Nhất Tự nhăn mặt lặng nói.

"Sao...sao chứ...?

Đến cả trị thương đan mà cũng..."

Lục Thiên Cầm giọng chất chứa lo lắng cùng thất vọng nói.

"Chi thể cũng giống như linh hồn, là thứ không thể tách rời với thân thể...

Sư tỷ của các vị, Thiên Ma chi thể của nàng ấy, đã bị Cao Vấn dùng cấm thuật hòng chiếm đoạt, chi thể kém chút nữa đã bị tách rời ra, sinh mệnh lực phần lớn bị Cao Vấn hấp thụ chỉ còn lại vài tia yếu ớt.

Rất may Vương chưởng môn đã kịp dừng trận pháp và cứu nàng ấy, mới có thể giữ lại cho nàng ấy một nữa hơi thở...

Đây không phải là vết thương thể xác...đan dược trị thương không thể dùng được trong tình huống này..."

Hoa Vi Nghi quan sát Triệu Thiên Tuyết đang thở từng đợt từng đợt ngắt quãng và yếu ớt, giải thích.

"Vậy...chúng ta nên... làm thế...nào để cứu tỷ ấy....?!!"

Âu Dương Kiệt hỏi, ánh mắt hết nhìn Vương Nhất Tự lại chuyển sang Hoa Vi Nghi.

"Thực ra...là..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng đáp.

"Đáng chết!!!!

Đáng chết!!!

Tất cả các ngươi đều đáng chết!!!!"

Cao Vấn nằm phía xa đôi mắt long lên sòng sọc đỏ rực ánh lửa giận dữ, hắn, hai tay nắm chặt lại gào lớn, đồng thời cả người hắn bộc phát ra một luồng ma khí kinh khủng khiếp rất nhanh bao trùm cả căn phòng.

Cao Vấn từ từ đứng dậy, đôi cánh dang rộng ra, trước ánh nhìn giận dữ xen lẫn căm phẫn của đám người, ma khí xoáy quanh người hắn như một cơn lốc màu tím sẫm sẵn sàng cuốn phăng đi mọi thứ.

Hắn tựa như một ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Sát khí hừng hực toả ra từ đôi mắt, hắn gầm thét lên.

"Ta sẽ xé xác các ngươi ra!

Ta sẽ giết hết tất cả đám sâu bọ dám cản đường ta!"

Cao Vấn, hắn, điên tiết lên.

Kế hoạch mà hắn tốn công chuẩn bị đã sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một chút một chút nữa mà thôi.

Ấy vậy mà lại xuất hiện một đám con người phá vỡ hết tất cả.

Hắn giận dữ, hắn điên cuồng, hắn lồng lộn lên như một con quái thú bị ép đến đường cùng sẵn sàng liều mạng để giết kẻ địch.

"Ta sẽ băm nát các ngươi ra, cái lũ ruồi muỗi cản đường!"

Cao Vấn triệu hồi ra từ hư không một thanh đại kiếm với lưỡi kiếm màu đen thẫm nằng nặc sát khí quấn quanh thân kiếm, chuôi kiếm đính một viên ngọc màu đỏ thẫm như màu máu, chính là viên Ma hạch mà Cổ Thiên Hoa Cung các đời cung chủ luôn luôn canh chừng.

Thanh đại kiếm mà Cao Vấn cầm ra vốn là mảnh vỡ của thanh đại kiếm mà Ma Tổ khi xưa từng sử dụng, nó mang tất cả những thứ tàn ác, thấm đẫm tất cả máu của những kẻ Ma Tổ từng giết, trong đó còn có máu của những người ở Cổ Thiên Hoa Cung này, hơn nữa, Cao Vấn, hắn, lại dung hợp cả Ma hạch vào thanh kiếm này, điều này khiến cho thanh kiếm vốn đã mạnh nay lại càng mạnh hơn.

Luồng ma khí và sát khí của thanh đại kiếm toả ra tựa như làm lệch cả không gian xung quanh, bóp nghẹt tất cả những thứ có sinh mệnh trước mặt, cụ thể là đám người đang đứng ở phía lối vào căn phòng.

Cả đám, ngoại trừ Vương Nhất Tự và Serbes, thân thể tựa như mất kiểm soát, mồ hôi chảy ra, nỗi sợ về một thứ vô cùng tà ác trực nổi lên trong tâm trí, bọn họ thân thể không thể nào cử động được trước sức ép của thanh kiếm ma Cao Vấn đang cầm trên tay, chỉ cần một chút cử động dù là nhỏ nhất cũng có thể mất mạng mà không hay biết.

"Quả thực là một thanh kiếm đáng sợ..."

Serbes nhận xét.

"... Nhưng mà... ngươi, ngay từ lúc bọn ta bước vào chỗ này, đã không hề có cơ hội nào nữa rồi..."

Serbes ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào Cao Vấn nói.

"Một con hung thú tầm thường như ngươi cũng có quyền lên tiếng ở đây sao?

Ngậm cái mõm chó nhà ngươi lại và chết đi"

Cao Vấn đôi mắt tóe lửa, vung thanh ma kiếm chém mạnh về phía trước xuất ra một đạo kiếm khí khổng lồ màu đen xé rách cả hư không cày nát cả sàn nhà, lao vun vút về phía đám người.

Đạo kiếm khí mà Cao Vấn chém ra, đẳng cấp đã không còn thuộc về Nhân giới này nữa rồi, không một ai, không một kẻ nào ở Nhân giới này có thể đón đỡ được một chém này của hắn.

Đó là hắn nghĩ như vậy!

Oành!

"Cái...cái quái gì...?!!"

Cao Vấn đang giận dữ bộc phát bỗng gương mặt trở nên ngốc trệ, khoé miệng giật giật lắp bắp không nói nên lời trước cảnh tượng mà hắn không thể nào tưởng tượng ra được.

Vương Nhất Tự đứng trước đám người một tay đón đỡ đạo kiếm khí chém tới, nắm gọn trong lòng bàn tay, không một chút khó khăn, không một động tác thừa.

Ánh mắt của Vương Nhất Tự lúc này tràn ngập là những giận dữ.

Triệu Thiên Tuyết, một trong hai đệ tử đầu tiên mà hắn thu nhận giờ đây đang nằm bất tỉnh dưới nền đá lạnh lẽo, sinh mệnh yếu ớt, sự sống như mành chỉ treo chuông, tất cả chỉ vì cái tên chết tiệt trước mặt, làm sao mà Vương Nhất Tự có thể không nổi giận cho được?

"Thiên Cầm, thay bản tọa chăm sóc cho Thiên Tuyết...

Bản tọa phải tự tay chém chết tên súc sinh dám làm tổn hại đến đệ tử bảo bối của bản tọa!"

Vương Nhất Tự âm trầm ra lệnh cho Lục Thiên Cầm đang khép nép ở phía sau, đồng thời bàn tay bóp mạnh xuất ra khí lực.

Bang!

Đạo kiếm khí do tên Cao Vấn chém ra lập tức bị bóp nát, tan thành từng mảnh nhỏ.

"Vâng..."

Lục Thiên Cầm gật đầu đáp lời Vương Nhất Tự, nàng chỉ đáp lại đúng một từ, nàng không muốn hay đúng hơn là không dám nói thêm lời nào cả, vì nàng có thể cảm nhận được lửa giận đang ngùn ngụt toả ra từ chưởng môn của nàng.

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cũng ngầm cảm nhận được điều này, cả hai đều không ai dám lên tiếng.

Đây không phải là lần đầu cả ba nhìn thấy chưởng môn của họ nổi giận, nhưng cái cảm giác bất an cứ thường trực những lúc thế này, khi chưởng môn của bọn hắn nổi giận tựa như hoá thành một con người khác vậy, một con người không hề có sự khoan dung.

Lần trước, khi giải cứu Tố Tố sư nương ở Thí Thần Điện cũng giống hệt như lúc này, và kết quả thì ai cũng biết, toàn bộ Thí Thần Điện gồm cả con người và cơ ngơi đều bị quét sạch trong thoáng chốc, không để lại bất cứ thứ gì.

Lần này...

Nghĩ đến đây, cả ba đệ tử đều rùng mình không dám nghĩ tiếp.

Cùng lúc đó, ở phía sau, suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với ba đệ tử Thương Sơn phái là Hoa Vi Nghi cùng hai vị trưởng lão Cổ Thiên Hoa Cung.

Ánh mắt bọn họ sáng rực lên, nhìn vào bóng lưng người nam nhân đang đứng trước mặt.

Vương Nhất Tự lúc này đối với họ như là một thần tượng, một vị thánh sống, không có bất cứ thứ gì bất cứ ai có thể so sánh được với hắn trong lúc này.

Cao Vấn đứng phía xa khựng lại nhịp tấn công bởi tình huống vừa rồi, hắn không tài nào hiểu hay phân tích được cái gì vừa mới xảy ra, hắn chỉ cảm nhận nó bằng thị giác của chính mình, hắn trong khoảnh khắc bị sốc đến mức chỉ đứng trơ ra đó mà không làm gì tiếp theo cả.

Một con người bình thường không hơn không kém, tuổi chỉ mới đôi mươi lại có thể một tay đón đỡ và bóp nát được đạo kiếm khí khủng bố của hắn, chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Nên biết một điều rằng, kiếm khí mà Cao Vấn xuất ra vừa nãy mang cả sự tàn ác cũng như thẫm đẫm máu lẫn ma khí của ma kiếm, cộng thêm luồng lực mà một đỉnh phong Nhân giới như hắn xuất ra, há có thể dễ dàng bị phá giải như thế hay sao?

Câu trả lời hợp lý nhất chính là tên nam nhân kia không phải là con người!

Nếu là con người thì sớm đã bị kiếm khí xé toạc ra làm đôi rồi.

Và trong khoảnh khắc tiếp sau đó, ánh mắt Cao Vấn chợt hiện lên kinh hãi lẫn sợ sệt khi Vương Nhất Tự chậm rãi lấy ra một thanh kiếm từ không gian giới chỉ.

Tất cả ma khí lẫn sát khí toả ra từ thanh đại kiếm hắn cầm trên tay lúc này, vừa nãy bàng bạc như sóng lớn, lại lập tức bị hút sạch bởi thanh kiếm tựa như một thanh sắt gỉ mà Vương Nhất Tự lôi ra, hơn nữa, sau khi hút hết ma khí từ thanh đại kiếm, thanh kiếm kia còn toả ra sát khí nặng nề và một hào quang hắc ám gấp trăm gấp vạn lần thanh đại kiếm của Cao Vấn, khiến hắn, trong tâm khảm hiện lên sợ hãi, bị chèn ép đến vô tri mà lui lại mấy bước, cặp cánh hùng dũng sau lưng hắn cụp xuống áp sát vào thân người, tựa như một con quạ đang run rẩy vì cái chết hiện ra trước mắt.

"Ngươi, với thanh kiếm đó, và viên Ma hạch đó, mong ước của ngươi là trở thành Ma Tổ, bản tọa nói có sai không?"

Vương Nhất Tự ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tâm can Cao Vấn, lạnh lùng âm trầm hỏi hắn.

"Ta...ta... ngươi... ngươi...?!!"

Cao Vấn trong giây lát chưa thể định thần lại được, không thể hiểu được hàm ý trong câu hỏi của Vương Nhất Tự, hắn lẩm bẩm không thành câu.

"Ngươi và Ma Tổ, cả hai đều tàn ác và đáng chết như nhau!"

Vương Nhất Tự nhận xét.

"Nhưng khác với tên Ma Tổ dùng thực lực của bản thân để tạo nên cái ác, cái chết chóc cho Tam giới, ngươi, đơn giản là mượn sức mạnh của kẻ khác để thực hiện điều ác, cho dù ngươi có trở thành Ma Tổ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một bản sao thấp kém và cực kỳ thấp kém của hắn mà thôi.

Một bản sao vô dụng mà muốn độc chiếm Tam giới?!!

Ngươi mộng tưởng hơi xa rồi đấy!"

Xoạch!

Dứt lời, Vương Nhất Tự biến mất tại chỗ.

"Để bản tọa cho ngươi nếm thử cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là sống không bằng chết...

Sau đó sẽ để ngươi đi gặp tên Ma Tổ kia...

...dưới địa ngục!"

Vương Nhất Tự đột ngột xuất hiện sau lưng Cao Vấn, giọng điệu chậm rãi nhưng chất chứa đầy sát khí nặng nề rót từng chữ vào tâm trí ngu muội của tên con người tự cho mình là ma nhân.

Cao Vấn cảm thấy lạnh sống lưng, cảm nhận được rất rõ cái chết đang áp sát hắn, người hắn bắt đầu túa mồ hôi, thanh đại kiếm trên tay cũng khẽ run lên theo nhịp tim của hắn.

'Phải làm cái gì đó!

Nếu không....'

Cao Vấn nghĩ ngợi trong chưa đầy một giây.

Hắn nhất định phải làm gì đó nếu không hắn sẽ phải chết.

Siguiente capítulo