webnovel

Chương 124: Nói không được thì đánh.

Chương 124: Nói không được thì đánh.

Dạ Xoa đang luyên thuyên giọng điệu trách móc liền ánh mắt như phát hiện ra một điều gì đó khác lạ trong đám người trước mắt, giọng điệu trở nên một phần ngốc trệ.

"Hửm?

Cổ Thiên Hoa Cung các ngươi từ khi nào lại để cho nam nhân nắm giữ chức vị cung chủ thế?!!"

Lời nói này làm cho đám người Vương Nhất Tự ngơ ngác không hiểu được.

Nam nhân là sao?!!

Không lẽ tên Dạ Xoa này không phân biệt được giới tính của Hoa cung chủ hay sao chứ?!!

"Ngươi!"

Dạ Xoa ngón tay với móng vuốt dài chỉ thẳng vào Vương Nhất Tự.

"Ngươi là đời cung chủ thứ bao nhiêu của Cổ Thiên Hoa Cung rồi?!!"

Vương Nhất Tự ngốc trệ, ngón tay tự chỉ bản thân mình, hỏi ngược lại.

"Ngươi là đang nói với bản tọa?!!"

Hoa Vi Nghi cùng ba đệ tử đứng phía sau kém chút té ngã.

Hóa ra tên Dạ Xoa kia đang hiểu lầm Vương Nhất Tự là cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung.

Nhưng điều này có thể chứng tỏ được rằng Hoa Vi Nghi và tên Dạ Xoa không hề quen biết nhau, cũng đồng thời phủ nhận sự nghi ngờ trong lòng ba đệ tử Thương Sơn phái.

"Khà! Khà! Khà!"

Tên Dạ Xoa cười lớn sau câu hỏi của Vương Nhất Tự, gương mặt hắn hiện lên thích thú.

"Khẩu khí không nhỏ!

Khẩu khí quả là không nhỏ a!

Dám đứng trước mặt bản tọa mà xưng hô ngang hàng!

Khá lắm!

Khà khà khà!..."

"Bản tọa và ngươi chưa từng gặp qua, vì sao ngươi chắc chắn bản tọa là cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung?!!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

"Lại chẳng phải hay sao?!!

Nhìn xem, những tên khác khi đối diện với bản tọa đều run rẩy sợ sệt.

Chỉ có ngươi là vẫn ung dung tự tại, không hề hiện lên một chút lo lắng sợ hãi nào.

Chỉ có những kẻ đứng đầu mới có thể phát ra được khí chất đó, khí chất của thủ lĩnh!"

Dạ Xoa giải thích.

"Khả năng quan sát tốt đấy!

Nhưng rất tiếc bản tọa không phải cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung.

Người này mới chính là cung chủ!"

Vương Nhất Tự nhẹ nhàng kéo tay Hoa Vi Nghi lên phía trước, thản nhiên nói.

"Nữ nhân này?!!

Ngươi nói nữ nhân này là cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung?!!!"

Cặp chân mày của Dạ Xoa vốn đã nhăn sẵn lại càng nhăn thêm, nhìn chằm chằm vào Hoa Vi Nghi

"Ta...ta...là cung chủ của...Cổ Thiên Hoa Cung...đời thứ...mười tám..."

"Khà khà khà!

Khà khà khà!!"

Dạ Xoa cười lớn, khí tức của hắn kinh khủng lan ra khắp cả căn phòng.

Luồng khí tức mạnh đến mức khiến cho ba đệ tử cùng Hoa Vi Nghi không thể nào trụ vững, cả bốn người đều lập tức khuỵu xuống phun ra ngụm máu.

Ngay cả Serbes cũng phải nhăn mặt gồng mình vận khí lực cố gắng chống chịu.

Bang!

Vương Nhất Tự dẫm mạnh chân bộc phát ra kình lực phá tan luồng khí tức của tên Dạ Xoa, đẩy ngược nó về phía hắn.

"Này! Ngươi mà làm thế một lần nữa, bản tọa sẽ cho ngươi đi đầu thai luôn đấy!"

Vương Nhất Tự ánh mắt dọa người nhìn thẳng vào Dạ Xoa, sát khí ngùn ngụt toả ra che kín cả một góc phòng.

Thịch!

Ánh mắt đầy sát khí của Vương Nhất Tự tựa như nhìn thẳng vào tâm can Dạ Xoa khiến hắn khẽ giật mình.

'Một nhân loại làm sao lại có thể phát ra được sát khí nặng nề và kinh khủng như vậy được chứ?!!

Tên này... rất giống... rất giống với hắn ta...'

Dạ Xoa hoang mang nghĩ ngợi liền thu lại khí tức của mình.

"Không ngờ ở Nhân giới này lại tồn tại một kẻ như ngươi.

Khà khà khà!

Trên đời này kẻ dám đe dọa bản tọa cũng không có được mấy ai a!"

Dạ Xoa cười khẩy, che giấu đi bộ dạng hoang mang của hắn.

"Được rồi, không vòng vo nữa!

Bản tọa có việc cần phải đi qua căn phòng này, ngươi có phiền để bản tọa đi qua không?"

Vương Nhất Tự xua tay nói.

"Khà khà khà!

Năm xưa bản tọa được cung chủ đầu tiên của Cổ Thiên Hoa Cung triệu hồi ra là để đảm bảo không ai có thể qua được chỗ này!

Khu vực này là do bản tọa canh giữ, nhà ngươi muốn đi qua thì bắt buộc phải để lại vật hiến tế!"

Dạ Xoa đáp lời Vương Nhất Tự.

"Nếu như bản tọa không hiến tế thì sao?!!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu hỏi.

Rầm!

Một cây đinh ba dài hơn hai mươi thước từ hư vô xuất hiện.

Dạ Xoa tay phải nắm chặt lấy thứ vũ khí khổng lồ kia, cán chống mạnh xuống đất, làm cho nền nhà rung chuyển.

"Nếu thế thì cũng đừng hòng qua được chỗ này!"

"Bọn ta...vì muốn ngăn Ma Tổ hồi sinh... nên mới đến đây...

Nếu như Ma Tổ hồi sinh...Nhân giới sẽ...sẽ gặp đại nạn...

Ngươi hãy để bọn ta...đi qua...ta sẽ là vật hiến tế cho ngươi!"

Hoa Vi Nghi lấy hết can đảm nói.

"Hoa cung chủ, nàng đang nói vớ vẩn gì thế?"

Vương Nhất Tự ngạc nhiên quay qua hỏi.

Ba đệ tử cũng hết sức kinh ngạc nhìn Hoa Vi Nghi.

"Hoa cung chủ, không nên tự hy sinh bản thân mình như thế!

Chưởng môn của bọn ta nhất định sẽ giải quyết tên này mà!"

Trương Tấn can ngăn.

"Trương sư huynh nói không sai!

Chưởng môn cực kỳ mạnh, hãy tin ở người!"

Âu Dương Kiệt thêm vào.

"Hoa Vi Nghi, nàng nghe cho rõ đây!"

Vương Nhất Tự trở nên nghiêm nghị, lời nói khiến cho Hoa Vi Nghi có chút giật mình sợ hãi.

"Ta là người giải thoát nàng khỏi phong ấn, thì cũng là người sẽ đưa nàng an toàn rời khỏi nơi này!

Không có sự cho phép của ta, nàng tuyệt đối không được tự ý đưa ra những quyết định tiêu cực như vậy!"

"Vương... Vương chưởng môn... thần thiếp..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng không nói nên lời.

Lời nói của Vương Nhất Tự, giọng điệu của hắn, tựa hồ như đe dọa nhưng lại khiến cho Hoa Vi Nghi xúc động không thôi, trái tim nàng rung động cực mạnh trước bóng lưng người thanh niên đang đứng trước mặt kia.

Từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ ai nói với nàng những lời tương tự như thế này, chưa từng có ai đem lại cho nàng cảm giác an toàn tuyệt đối đến như thế.

"Thần thiếp...xin lỗi..."

Hoa Vi Nghi rụt rè nói.

"Nàng không cần phải xin lỗi!

Nàng cứ đứng sau lưng ta!

Cho dù cả nơi này có sụp đổ, ta cũng sẽ chống lên cho nàng!"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói, tay rút ra một thanh kiếm từ trong hư không.

"Nếu như không thể nói chuyện được thì đành dùng đến vũ lực vậy!"

Vương Nhất Tự chĩa mũi kiếm hướng về phía tên Dạ Xoa âm trầm nói.

"Đến đi, nhóc con!"

Dạ Xoa hét lớn, hắn không hề tức giận một chút nào vì cái ngông cuồng kia của Vương Nhất Tự, ngược lại còn có phần phấn khích.

Không biết đã bao nhiêu lâu rồi mới có một kẻ không sợ chết dám chĩa mũi kiếm vào mặt hắn, chuyện này làm cho bản tính háu thắng của hắn nổi lên.

Hắn không quan tâm tới cái sát khí ghê rợn mà Vương Nhất Tự toả ra, hắn lúc này chỉ muốn sử dụng sức mạnh của bản thân để đè bẹp đi cái ngạo mạn kia của Vương Nhất Tự, bắt tên nhân loại đó phải quỳ gối khuất phục trước hắn.

Dạ Xoa tuy to lớn nhưng hành động không phải là chậm.

Hắn nhấc bỗng cây đinh ba lên liền một đường quét ngang về hướng Vương Nhất Tự cùng đồng bọn.

Cây đinh ba dài hai mươi thước trên tay hắn phát ra một luồng kình lực áp bức đến không tưởng, tựa như sức nặng của một ngọn núi, không khí cũng dường như bị cây đinh ba tách ra làm hai.

Chỉ một đòn đơn giản này, nếu như người bình thường chọn đón đỡ trực tiếp thì không bị thương cũng vong mạng, có khi đến cả thân thể cũng không còn nguyên vẹn.

Vương Nhất Tự trong khoảnh khắc ra hiệu cho đám người lùi lại phía xa, đồng thời vung kiếm đón đỡ trực diện một đòn này của Dạ Xoa.

Gương mặt tên Dạ Xoa hiện lên đắc thắng.

'Một cây kiếm trông như thanh sắt vụn kia há có thể đỡ được đòn này của bản tọa hay sao chứ?!!'

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc hai vũ khí va chạm, gương mặt Dạ Xoa đột ngột biến sắc.

Bang!

Không những luồng kình lực mà Dạ Xoa phát ra bị tiêu tán, đến cả cây đinh ba ngàn cân của hắn cũng bị đánh bật ra.

Rầm!

Cây đinh ba văng ra xa, rơi xuống nền đá tạo nên một chấn động.

Đòn chặn của Vương Nhất Tự gây ra một phản lực mạnh đến nỗi tên Dạ Xoa bàn tay không thể cầm chắc được vũ khí của mình.

'Một nhân loại nhỏ nhoi lại có thể mạnh đến như thế?!!'

Trong khoảnh khắc Dạ Xoa hoang mang nghĩ ngợi.

Và cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, Vương Nhất Tự đã rút ngắn được khoảng cách với hắn ta.

Vương Nhất Tự nhảy lên cao, hai tay nắm chặt Sát Thiên Ma Hoàng kiếm một đường chém xuống cắt đôi hư không.

Đường kiếm của Vương Nhất Tự xuất ra một kiếm khí màu đen hình bán nguyệt thế như chẻ tre lao đến chỗ Dạ Xoa kèm theo là một luồng hắc hoả tàn bạo trực thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Dạ Xoa ánh mắt ngưng trọng, lập tức thi triển ra chiêu thức phòng ngự của mình.

"Quỷ thức, Hồng Mông Ấn!"

Dạ Xoa hét lớn, ngùn ngụt quỷ khí phát ra, tạo nên một vòng tròn trận pháp trước mặt, từ trận pháp xuất hiện một cái ấn trông như một quân cờ thẳng đứng cao gần ba mươi thước với chữ Quỷ đỏ chót chính giữa, che chắn toàn bộ thân thể hắn.

Oành!

Đạo hắc kiếm khí chém vào quỷ ấn tạo ra một vụ nổ dữ dội.

Rắc...

Rắc...

Quỷ ấn nứt ra sau đó vỡ nát trước ánh mắt kinh ngạc của Dạ Xoa, hắn lập tức dậm mạnh chân, nhảy lùi ra xa mười mấy thước, vừa kịp tránh đi ngọn hắc hoả.

'Cái quái gì...?!!'

Dạ Xoa tâm thần chấn động.

Quỷ ấn mà hắn vừa triệu ra phải nói là lớp phòng thủ không thể xuyên phá, ấy thế mà lại dễ dàng bị một kiếm chém cho nát vụn?!!

'Đây không phải sức mạnh mà một nhân loại bình thường có thể sở hữu được!

Tên nam nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?!!'

Trong lúc tâm thần Dạ Xoa còn đang chấn động thì ánh mắt thoáng thấy hình bóng của Vương Nhất Tự lướt đến.

Dạ Xoa động tác thì nhanh nhưng không thể nào nhanh bằng Vương Nhất Tự.

Hắn chỉ kịp đưa tay trái lên thì...

"Như Lai Thần chưởng!"

...chỉ nghe tiếng hét của Vương Nhất Tự.

Bành!

Một bàn tay khổng lồ hung hăng ập đến, đánh tên Dạ Xoa văng xa ra mười mấy thước.

Vương Nhất Tự sau đó nhẹ nhàng chân tiếp đất, Sát Thiên Ma Hoàng kiếm lăm lăm trên tay, sát khí vẫn không nguôi mà càng thêm dữ tợn.

"Bản tọa hỏi lại một lần nữa, ngươi có bằng lòng nhường đường cho bản tọa hay là không?!"

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi Dạ Xoa.

Sỉ nhục!

Đây là sự sỉ nhục mà trước giờ Dạ Xoa chưa một lần gặp phải trong đời.

'Giết chết nó!'

'Phanh thây tên nhân loại chết tiệt đó!'

'Hãy để nó cảm nhận đau đớn đến cùng cực!'

'Lột da, róc xương, uống máu nó!'

Tâm thần Dạ Xoa gào thét lên những giọng nói, những giọng nói bộc lộ rõ sự giận dữ cùng tàn bạo.

Ánh mắt Dạ Xoa cũng chợt chuyển thành màu đỏ, hắn chậm chạp đứng lên.

Ngón tay hắn đưa về phía trước bao quanh quỷ khí tựa như sắp tung ra một đòn tấn công nào đó.

Nhưng không.

Ngón tay hắn dùng quỷ khí đỏ thẫm như màu máu vẽ ra trước mặt một ký tự ngoằn ngèo mà Vương Nhất Tự không hiểu đó là gì.

Sau khi hoàn tất ký tự kia, một làn khói mụ mị dày đặc xuất hiện bao trùm lấy thân thể Dạ Xoa.

Vương Nhất Tự nhíu mày cố quan sát trong đám khói, nhưng chẳng thể thấy gì cả, linh tính hắn mách bảo rằng, sắp có rắc rối xảy ra.

"Quỷ thức, phán hình quỷ diện!"

Một giọng nói lạnh lẽo vô hồn phát ra từ trong đám khói, giọng nói không hề giống với giọng của Dạ Xoa nãy giờ, thứ giọng nói mang đến cảm giác chết chóc.

Siguiente capítulo