webnovel

Chương 47: Cả hai ngươi đều là đồ ngốc.

Chương 47: Hai ngươi đều là đồ ngốc.

Phía Nam cách Huyết Thù Yêu động hơn năm trăm dặm.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La bay đi bay lại mấy vòng đều là nhìn thấy nơi này chỉ toàn là đất đai cằn cỗi xen lẫn là hoang mạc rộng lớn, cây cối hầu như rất thưa thớt, cũng không hề nhìn thấy cái hồ to lớn nào như lời Huyết Đại Thù Mẫu miêu tả.

Sau khi đã kiểm tra kỹ, Triệu Thường Côn quyết định đáp xuống một chỗ hiếm hoi có vài bóng cây thưa thớt.

"Có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi hay không?

Ta nãy giờ bay đi bay lại cả mấy vòng, làm gì nhìn thấy giọt nước nào nói chi đến một cái hồ rộng lớn?"

Triệu Thường Côn nhíu mày hỏi.

"Lão lão đã rất lâu không ra khỏi Huyết Thù Yêu động, có lẽ cảnh vật bên ngoài cũng có chút nhầm lẫn.

Nhưng mà theo như lão lão nói, Hồ Tĩnh Lặng rất đặc biệt, nước trong hồ rất nặng, không có vật gì có thể chìm xuống được, kể cả là một tảng đá to khi ném xuống cũng sẽ nổi lên.

Nói không chừng Hồ Tĩnh Lặng đã bị vùi lấp bởi bụi cát, sớm đã trở thành sa mạc..."

Mộc Phiến La giải thích.

"Cái chi tiết này ta làm sao lại không biết đâu chứ?

Đá mà có thể nổi trên mặt nước sao chứ?"

Triệu Thường Côn thắc mắc.

"Cuộc nói chuyện giữa ta và lão lão ngươi không nghe thấy, đúng không?"

Phiến La nhíu mày hỏi.

"Lúc đó ta bận suy nghĩ một số việc...cho nên...

Mà lão lão của ngươi còn nói gì nữa không?"

"Lão lão có nói, lý do nước của Hồ Tĩnh Lặng đặc biệt như thế chính là do Tàng Long tác động.

Tàng Long là Yêu thú Thủy hệ có khả năng điều khiển nước và trọng lực.

Muốn tìm được hang động ngầm dẫn đến Vạn Cổ Yêu thành thì trước tiên phải tiêu diệt được Tàng Long, nếu không thì không có cách nào đến được Vạn Cổ Yêu thành"

"Vậy làm thế nào để tìm ra con Tàng Long ấy?"

"Tàng Long rất thích vùi mình sâu phía dưới mặt đất, nơi mà nó ẩn mình sẽ có địa hình khác hẳn với bình thường, chúng ta có thể dựa vào địa hình xung quanh để mà tìm nó"

Phiến La giải thích.

"Địa hình khác biệt....?"

Triệu Thường Côn tay nâng cằm suy nghĩ, nhớ lại một điều gì đó.

Hắn vừa nãy trong lúc ngự thiên phi hành có để ý thấy một tảng đá rất lớn thẳng đứng một mình giữa sa mạc.

Thông thường tảng đá to như thế, lại nằm ở sa mạc chắc chắn sẽ bị vùi lấp một phần bởi cát, nhưng tảng đá đó lại khá nhẵn, không bị ảnh hưởng bởi cát và nó nằm thẳng đứng tạo thành một góc nghiêng khá là vô lý.

"Rất có thể là chỗ đó!"

"Ngươi biết sao?!"

Phiến La ngốc trệ hỏi.

"Ta đoán có lẽ Tàng Long đang ở phía trước kia thôi.

Đi! Chúng ta tới đó!"

Vừa dứt lời, cũng không để cho Phiến La kịp phản ứng, Triệu Thường Côn liền ôm nàng vào người vận thân pháp lao đi.

Cả hai dừng trước một tảng đá lớn, bốn mặt nhẵn nhụi.

"Chỗ này ta cảm giác thấy có gì đó không được đúng cho lắm..."

Phiến La nhìn lên tảng đá nói.

"Tảng đá này  rất khác với những tảng đá xung quanh"

Triệu Thường Côn thêm vào.

Đúng là như thế, nhìn vào tảng đá cứ nghĩ là nó sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào, nhưng dường như có một lực gì đó đang níu giữ không cho nó ngã ra.

Không những tảng đá trông rất kỳ lạ, mà khu đất này cũng không bình thường.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La có thể cảm nhận rõ ràng trọng lực quanh tảng đá này đè xuống nặng hơn chỗ khác.

"Lẽ nào Tàng Long đang ẩn mình phía dưới này?"

Phiến La nhìn Triệu Thường Côn hỏi.

"Muốn biết có hay không thì chỉ có một cách để biết"

Liền Triệu Thường Côn dậm chân nhảy lên trên tảng đá.

Chỉ trong khoảnh khắc dậm chân lấy đà đó Triệu Thường Côn liền nhận ra rung động của mặt đất dưới chân có chút khác lạ.

Tuy chỉ là một cảm nhận rất nhỏ nhưng hắn có thể đoán được cái rung động đó chắc chắn là nước.

Nghĩa là ngay chổ hắn và Phiến La đang đứng, phía dưới toàn là nước.

Triệu Thường Côn đứng trên tảng đá, vận khí lực thi triển ra chưởng pháp đánh xuống.

Phiến La đứng ở dưới cũng vội vàng nhảy lui ra phía xa.

Ầm!...

Ầm!

Ầm!

Tảng đá lập tức bị tách đôi ra, lún xuống kèm theo một dư chấn dữ dội lan tỏa ra xung quanh.

Nhưng chỉ lún được vài thước hai phần bị tách đôi của tảng đá lại trồi lên ngã ngang ra hai bên, mặt đất xung quanh cũng dao động dữ dội tựa như đang gợn sóng.

Phiến La ngốc trệ cảm nhận sự kỳ lạ của mặt đất dưới chân mình.

"Đích thị là ở đây!"

Nàng lẩm bẩm.

Triệu Thường Côn lúc này cũng nhảy đến bên chỗ Phiến La đang đứng.

"Nếu nó thực sự ở đây, chấn động vừa rồi ắt hẳn đã đánh động đến nó!"

Triệu Thường Côn nói.

Ruỳnh!

Ruỳnh!

Triệu Thường Côn vừa dứt lời thì mặt đất dưới chân cả hai lại xuất hiện rung động lần nữa, nhưng lần này cường độ so ra với vừa nãy lớn và rộng hơn rất nhiều.

Cát dưới chân di chuyển về nhiều hướng, chảy qua chảy lại.

"Xuất hiện rồi!

Cẩn thận, chúng ta chưa biết sẽ phải đối mặt với cái gì cả, đừng lơ là!"

Triệu Thường Côn lấy ra một thanh kiếm đưa về phía trước mặt, nhắc nhở Phiến La.

Phiến La phía sau cũng thủ thế, khẽ gật đầu.

Một bàn tay khổng lồ gai góc với bộ móng vuốt sắc nhọn từ từ trồi lên giữa lớp cát đang chảy tản ra.

Liền sau đó một bàn tay khác cũng trồi lên cách chổ Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La đang đứng hơn chục thước.

Phiến La khoé miệng hơi giật khi cả thân người con yêu thú dần dần xuất hiện từ phía dưới.

"Đây...đây là...Tàng Long...Yêu thú sao...?"

Triệu Thường Côn gương mặt cũng hiển hiện lên ngưng trọng.

Cái thứ vừa trồi lên từ dưới mặt cát kia trông như một con kỳ đà khổng lồ với gai nhọn tua tủa xung quanh từ đầu đến đuôi, và nó chỉ có hai chân trước.

Hai từ xấu và kinh tởm không đủ để diễn tả về con vật này.

Nhưng cái làm cho cả Triệu Thường Côn và Mộc Phiến La hoang mang chính là kích cỡ và luồng yêu khí mà nó bộc phát ra xung quanh.

Nếu đem Thạch Chước Ngạc Ngư so sánh với nó thì chẳng khác gì châu chấu và bánh xe.

Kích thước của Thạch Chước Ngạc Ngư cũng chỉ to bằng một cái chân của Tàng Long, không hơn không kém.

Còn nói về sức ép và sự đe dọa thì Thạch Chước Ngạc Ngư đúng là không có cửa nào để mà so sánh.

Chỉ cần nhìn vào con Tàng Long kia thì cũng đủ khó thở rồi nói gì đến đánh nhau với nó.

Cái khí tức mà Tàng Long bộc phát ra chẳng hề thua kém gì Võ Đế, nếu không muốn nói là có phần nhỉnh hơn.

Grào...!

Tàng Long Yêu thú bị quấy phá giấc ngủ tính tình trở nên rất hung bạo, nó gầm lên một tiếng vang vọng cả thương khung.

Cát và đất đá xung quanh cở thể khổng lồ của nó lập tức bị khí tức đẩy mạnh ra, tạo thành một cơn cuồng phong mù mịt.

Rung chấn từ tiếng gầm của Tàng Long lan rộng ra khắp xung quanh khiến cho Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La dù có vận cả hộ thân cường khí cũng bị đẩy lùi về phía sau bảy, tám thước.

"Không hổ là Yêu thú mạnh nhất Yêu giới...chỉ tiếng gầm thôi cũng có uy lực lớn như vậy"

Triệu Thường Côn không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, con yêu thú này rất mạnh, còn mạnh hơn cả những gì mà hắn tưởng tượng.

Dư chấn từ tiếng gầm còn chưa tan thì bàn chân khổng lồ của Tàng Long lập tức vụt tới chổ của hai người.

"Cẩn thận!"

Triệu Thường Côn phản ứng rất nhanh, liền quay lại ôm Phiến La nhảy đi, vừa kịp né tránh đòn tấn công kia.

Ruỳnh!

Bàn chân Tàng Long giáng xuống, đất đá bị hất văng lên tạo thành một hố to sâu hoắm.

Còn chưa dừng lại ở đó, Tàng Long há rộng miệng, bắn một luồng nước khổng lồ về phía Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.

Chỉ trong khoảnh khắc, vừa mới né tránh đi đòn tấn công vừa rồi, cả hai người còn đang lơ lửng trên không thì lại bị một đòn tấn công khác đánh tới.

Triệu Thường Côn vội xoay người che chắn cho Mộc Phiến La, đồng thời thi triển ra một loại màn chắn bao bọc lấy cả hai.

Ầm!

Luồng nước khổng lồ bắn vào hai người, thổi bay cả hai cùng mọi thứ trên đường đi của nó.

Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La văng đi rất xa, phải gần trăm thước, cả hai rơi xuống còn trượt thêm vài mươi thước nữa mới ngừng lại.

Triệu Thường Côn chật vật dìu Phiến La đứng dậy, gương mặt nhăn nhó khó chịu.

Hắn tu vi cảnh giới hiện tại bị phong ấn nhưng cũng là chỉ thiếu nữa bước là đạt đến Võ Đế, ấy vậy mà chỉ trúng một đòn của con Tàng Long kia, dù có màn chắn hộ giáp, nhưng cả cơ thể cũng cảm thấy đau buốt.

Phiến La thì ngược lại, nàng chỉ là Võ Vương, nhưng có Triệu Thường Côn che chắn nhận hết sát thương từ đòn vừa rồi nên không bị ảnh hưởng nhiều.

"Ngươi không sao chứ...?"

Phiến La lo lắng hỏi.

"Ta không sao!

Con Yêu thú này mạnh hơn ta nghĩ, có lẽ phải dùng hết sức lực mới mong có thể đánh bại nó.

Ngươi hiện tại không có khả năng đánh với nó đâu, cứ lui ra thật xa, tránh bị ảnh hưởng.

Ta sẽ một mình đối đầu với nó!"

Triệu Thường Côn nói với Phiến La bằng một giọng nghiêm túc.

"Không!

Ta không đi đâu cả!

Muốn đánh thì cả hai cùng đánh!"

Phiến La lắc đầu từ chối, ánh mắt nàng hiện lên kiên quyết nhìn thẳng vào mắt của Triệu Thường Côn.

"Đừng có ngốc như thế!

Ngươi còn không biết hiện giờ ngươi yếu như thế nào à?"

Triệu Thường Côn quát.

"Ta biết chứ!"

Mộc Phiến La tiến lên một bước, thủ thế hướng về con yêu thú.

"Nhưng ta sẽ không chạy trốn thêm một lần nào nữa!

Vẫn Thanh thành còn đang chờ ta đến cứu.

Bính lính của ta, dân chúng của ta, những kẻ đã nằm xuống vì ta còn đang chờ ta trả thù cho họ.

Chạy trốn chỉ làm danh dự của Tà chủ như ta càng thêm bị hạ thấp mà thôi..."

"Ngươi..."

Triệu Thường Côn quay người lại, tiến lên một bước ngang hàng với Phiến La, mũi kiếm chĩa về phía trước.

"... thật là ngốc mà!"

Khoé miệng Triệu Thường Côn khẽ hiển hiện lên cười mỉm.

Cái tính ngang bướng này, cái sự ngốc nghếch này, cả cái bóng lưng này, rất giống với một người.

Không hiểu sao bây giờ ở cạnh Mộc Phiến La, Triệu Thường Côn lại có cảm giác rất quen thuộc, tựa như người đang đứng cạnh hắn chính là Lan Như Nguyệt.

Giống!

Rất là giống!

Hình ảnh của Lần Như Nguyệt tựa như phảng phất trên người của Phiến La vào lúc này.

"Hơn nữa, ngươi sẽ không để ta gặp bất trắc, đúng không?"

Phiến La hỏi.

"Đương nhiên, ta sẽ không bao giờ thất hứa!

Cùng lên nào!"

Triệu Thường Côn đáp lời Phiến La bằng một giọng ôn nhu.

"Được!"

Phiến La gật đầu.

Liền tiếp sau cả hai dậm chân vận thân pháp nhảy lên, hướng về phía Tàng Long Yêu thú đang hung hăng lao đến.

"Cả hai người các ngươi đều là đồ ngốc!"

Hệ thống nhận xét.

Siguiente capítulo