" Nước - Đủ!, Đồ ăn - Đủ!, Túi xách - Đủ!... "
Kiểm tra một lượt những vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi, mặc dù nơi cất giấu thứ tôi đang tìm không có mấy gì nguy hiểm nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải phòng hờ cho những trường hợp không thể đoán trước.
Tôi cũng đã nghiên cứu một số sổ sách trong thư viện từ lúc tờ mờ sáng, những dữ kiện cho thấy từng có một nhà giả kim vô danh sinh sống ở bờ Đông của tiểu lục địa này.
Ông đã để lại một Di tích với một thiết kế kỳ công và đồ sộ cho các thế hệ mai sau và nó đã được chọn làm một trong những thắng cảnh của tiểu lục địa.
Vâng, đây chính là nơi mà Vincent lấy một trong những công cụ gian lận của mình, Trái Tim của nhà giả kim.
Nhưng thứ tôi cần không phải công cụ đó, mà là một thứ khác thuộc về tên phản diện hạng ba bị Vincent đánh bại. Mặc dù chưa biết nó có công dụng gì nhưng đại loại là trong phiên bản tiểu thuyết đạo nhái kia thì tác giả viết như thế này:
[
Hắn ta đã tìm thấy thứ mà Vincent không thể tưởng tượng được, nó không hoàn toàn giống bất kỳ thứ gì tồn tại trên đời mà còn kỳ lạ hơn nhiều…
Mặc cho cơn đau xé da xé thịt, hắn vẫn dửng dưng vì thứ hắn đang chứng kiến đã đủ choáng ngợp rồi.
]
Chắc chắn trong phiên bản đạo nhái này xuất hiện một hệ thống khác và tên tác giả kia có ý định tạo nên một siêu phản diện dành cho giai đoạn cuối.
Mặc dù nếu tôi thành công lấy được nó thì cốt truyện có thể bị đảo lộn vì hiệu ứng cánh bướm nhưng vì nó ảnh hưởng tới phần sau cùng của tiểu thuyết nên trong quá trình xuất hiện thay đổi tôi vẫn có thể xử lý được.
Bắt tay vào chuyến hành trình đầy thử thách, công nhận nếu lần trước tôi không tự vặn tay mình thì chuyến đi này thì vụ ' đau xé da xé thịt ' kia sẽ khiến tôi phải nghĩ lại lần thứ hai. Hi vọng là nó đáng!
Trước tiên, tôi cần một chuyến xe ra ngoại thành đã.
—---------
" Huaa-! "
Ngáp ngắn ngáp dài trên chuyến đi đầy thoải mái, tôi không nghĩ là công nghệ tàu điện ngầm lại có thể khiến hành trình của tôi êm ái đến như vậy.
Cũng như bao loại tàu điện ngầm khác thôi, chúng bay lơ lửng trong không trung và hầu như không phát ra âm thanh nào trong suốt hành trình khiến chúng trở thành một phương tiện giao thông thuận tiện.
Nhờ thiết kế khí động lực học mượt mà, tàu bay tạo ra lực cản thấp, do đó cho phép chúng tiết kiệm năng lượng và đạt tốc độ lên tới 600 km/h. Ngoài ra nhờ sự phát triển của khoa học công nghệ mà những chuyến tàu của thời nay gần như không phát ra một tiếng động nào.
Lúc đầu tôi có hơi sợ vì sự im ắng quá mức nhưng khi dần làm quen với nó thì đó lại là không gian hoàn hảo cho tôi và những bài nhạc. Không biết là do chiếc điện thoại này đã khá cũ kỹ hay gì mà trong đây vẫn có một đống album nhạc chiếm tới quá nửa dung lượng máy.
Có lẽ là chủ nhân cũ của cơ thể này có gu âm nhạc cổ điển nên mới điên cuồng sưu tầm như vậy. Cổ điển mà tôi nói ở đây là sự cổ điển đối với thế giới này, cũng tức là nền âm nhạc hội hoạ giống như kiếp trước của tôi.
Đâm ra khi được nghe những bài hát tưởng chừng không còn tồn tại ở thế giới này cũng khiến tôi xao xuyến đôi chút.
Trong lúc đang đăm chiêu với những bài hát, một khung cảnh tuyệt đẹp khiến tôi đứng ngồi không yên. Trên quãng đường di chuyển xuyên qua tiểu lục địa này, có một đoạn đường ngay sát biển hay nói đúng hơn là vùng nước bao bọc lấy nơi đây.
Những vạt nắng chiếu xuống mặt nước ánh xạ lên khiến chúng trông như những viên kim cương sáng loá trôi dạt giữa làn nước trong xanh không một gợn sóng. Tất cả đều khớp với miêu tả trong tiểu thuyết của tôi vì ở phía này của tiểu lục địa rất ít khi có gió.
" Haaa…Phải chăng đây là tiểu thuyết của mình nhỉ? Còn bao nhiêu cảnh đẹp mà mình muốn tận mắt chứng kiến nữa, tiếc là phiên bản này đã lược bỏ gần hết rồi. "
Một tiếng thở dài cũng chẳng thể giúp gì, tôi quyết định quay lại với danh sách phát nhạc của mình. Có một số trong chúng là bài tủ của tôi ở kiếp trước, mặc dù đã qua vài trăm năm nhưng chúng vẫn có thể tồn tại tới tận bây giờ.
Nhắc mới nhớ, âm nhạc cũng là một phần của quá trình tu luyện bí pháp kia. Tôi gọi nó là Phong - Thuỷ, đây là một bí pháp có trong cửa hàng hệ thống của Vincent, trong phiên bản tiểu thuyết của tôi thì nó khá bá đạo nhưng trong phiên bản sao chép này thì lại không được tận dụng.
Không tận dụng thì lợi cho tôi quá rồi. Cảm ơn mày, thằng đạo nhái!
Bí pháp này được chia làm 2 phần, Phong và Thuỷ. Nó tập trung vào việc phân tích, nắm bắt được nhịp điệu của đối thủ và xuôi theo dòng chảy, từ đó đưa ra những bước phản công.
Phần thứ nhất, Phong là một loạt các cách thức di chuyển và chuyển động của cơ thể sao cho như một cơn gió. Ở phần cuối của Phong sẽ là một vài phương thức tấn công đóng vai trò là tiền đề cho Thuỷ.
Phần thứ hai là Thuỷ, uyển chuyển - lả lướt như một dòng nước. Cũng giống như Phong, phần đầu của Thuỷ tập trung vào cách sử dụng đôi tay rồi cả cơ thể để chuyển hướng đòn đánh của kẻ địch, còn phần sau là một loạt các phương thức tấn công chết người.
Nói đơn giản thì đây là bí pháp tập trung vào việc Né và Phản đòn. Một khi được hoàn thiện tôi sẽ trở nên vô địch trong khoản đấu tay đôi.
Lý do tôi chọn bí pháp là vì trong những chương đầu sẽ không có quá nhiều sự kiện dẫn tới việc 1 cân 2 hay 1 cân 3, hầu hết đều chỉ là những chương trình huấn luyện và đại hội của Học Viện.
Và phương pháp tu luyện của nó cũng khá dễ: Kiên trì và Luyện tập. Nói là thế nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian để tôi có thể thành thục được bí pháp này, Vincent chỉ mất có 2 tháng thì chắc tôi cũng chỉ ngốn ngần đấy thôi... phải không?
*****************
[ Chuyến tàu tới nhà ga TamnTam đã cập bến! ]
[ Quý khách vui lòng kiểm tra lại vật dụng cá nhân trước khi xuống tàu. Chúc quý khách có một trải nghiệm vui vẻ ở nơi đây! ]
" Aizz, mãi mới tới nơi! Công nhận chỗ này cách xa học viện thật. "
" Giờ thì, có khi mình đến đó luôn nhỉ? Trời cũng bắt đầu tối rồi… "
Đi một mạch tới Công Viên TamnTam, may là không có ai loanh quanh ở đây ngoại trừ mấy cặp đôi đang hôn hít nhau trên ghế đá. Mặc dù bề ngoài trông có vẻ như một công viên bình thường ở ngoại ô nhưng điểm nhấn ở đây lại chính là Di tích của Nhà Giả Kim Điên.
Nó nằm trên một vách đá ngay sát biển, thông thường vào buổi sáng sẽ có tour thăm quan Di tích này nhưng thế thì làm sao mà tôi lấy thứ mình cần được.
Đẩy cánh cửa làm bằng Gỗ Xoan Đào với bản lề làm bằng thép không gỉ được yểm một số Runes ở trên. Suốt ngần ấy năm mà cánh cửa này vẫn trông như mới khiến tôi không khỏi ngạc nhiên với trình độ gia công của thế giới này.
Việc khắc Runes lên đồ vật cũng không phải hiếm do sự phổ thông của nó nhưng thường thì người ta khắc lên vũ khí và áo giáp chứ chẳng ai khắc lên cửa bao giờ cả. Chắc chỉ có Nhà giả kim điên này mới làm vậy.
Bước vào căn phòng với sự ngạc nhiên tột cùng, trong này gần như không có một hạt bụi nào. Có lẽ ai đó đã thường xuyên lẻn vào nơi này để dọn dẹp, hay đây là công việc của nhân viên?
Mặc dù trời đã tối nhưng không gian bên trong tòa tháp vẫn tràn ngập ánh sáng nhờ vào ánh trăng lấp ló ở cửa sổ trời. Thực sự thì tôi đã chuẩn bị đèn pin và chút đồ ăn khô để phòng trường hợp phải lùng sục nguyên đêm trong toà tháp này.
Kỳ lạ ở một chỗ, mặc dù được thiết kế là một toà tháp nhưng trần nhà có vẻ hơi thấp hơn so với bề ngoài và tôi không thấy bất cứ lối đi nào để đi lên. Chẳng nhẽ đây là một cơ quan ẩn sao?
" Thú vị đấy! "
Đi một vòng quanh căn phòng, ở đây có bất cứ thứ gì mà một nhà giả kim có: Ống nghiệm, bình chưng cất, khu điều chế và rất rất nhiều sách. Ngoài ra còn còn một cái bàn và một chiếc ghế dường như chỉ được dùng để viết nhật ký.
Tò mò mở cuốn nhật ký kia ra, nó… trống trơn? Dù có lật tiếp bao nhiêu trang đi nữa thì thứ tôi tìm thấy vẫn chỉ là những mảng giấy trắng.
" Có vẻ như manh mối không nằm ở cuốn nhật ký này rồi… "
Và tôi tiếp tục đi vòng quanh căn phòng để tìm kiếm manh mối. Cho tới khi tôi để ý tới hướng của luồng sáng đang chiếu qua cửa sổ, cũng đã được một thời gian kể từ khi tôi bước vào đây nhưng góc độ chiếu sáng từ khung cửa sổ không thay đổi một chút nào.
" Lạ nhỉ? "
Điều này dấy lên một số nghi ngờ trong tôi, hướng về nơi ánh sáng chiếu vào, tôi chỉ thấy một mô hình Địa Cầu có màu giống với kim loại đồng rỉ sét.
*Click! Click!
'... Hình như đây không phải đồng? '
Hơn nữa, mô hình Địa cầu này không rỗng ruột mà là một khối.
" Jackpot! "
********* 1 tiếng sau ************
Táy máy mò mẫm suốt gần 1 tiếng đồng hồ, tôi vẫn chưa tài nào giải được câu đố này. Có vẻ như mấu chốt của vấn đề là làm sao để mở được khối cầu này ra nhưng với cấu trúc nguyên khối khép kín như thế này thì phải làm kiểu gì bây giờ?
Ít ra tôi còn rất nhiều thời gian nên không việc gì phải vội, giống như ông cha ta thường nói: Không biết thì đọc sách! Mà ở đây còn có rất nhiều sách nữa chứ, chúa phù hộ tôi!
" Bắt đầu với quyển nào đây nhỉ? [ 369 cách chi phối thời gian ] Quyển này đi! "
*Cạch!
Lúc đang toan lấy quyển sách trên tủ ra thì tôi cảm giác như mình vừa kéo thứ gì đó giống như một chiếc cần gạt.
Đột nhiên cuốn nhật ký trên bàn bỗng lật trang liên tục rồi phát ra một luồng sáng kỳ lạ, để lộ một chiếc bút lông vũ được thiết kế tinh xảo đang lơ lửng giữa những trang sách.
"... Con cảm ơn các cụ đã soi đường chỉ lối ạ! "
Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bút lông tuyệt đẹp kia, thiết kế của nó có chút cổ điển với phần đuôi làm bằng chiếc lông vũ màu trắng bóng mượt còn phần thân và phần đầu thì được lắp ghép bởi những mảnh kim loại xoắn lại với nhau, mang dáng dấp cơ khí.
" Vãi chưởng… "
Không chỉ dừng ở đó, cuốn nhật ký kia còn lật thêm vài trang để lộ ra một số lý thuyết được ghi ở bên trong, thứ mà tôi tìm nãy giờ chẳng thấy một chữ nào. Đây là muốn chơi chết tôi đây mà!
Kéo chiếc ghế ra và ngồi vào bàn, những lý thuyết xuất hiện trong cuốn nhật ký quả thực rất khó hiểu, nó hoàn toàn khác một trời một vực với những thứ mà tôi xây dựng trong tiểu thuyết của tôi.
Có thể nói nhà giả kim này đang đi theo một trường phái Mana mới, mà trường phái này chuyên về thuật luyện kim và Runes. Thuật luyện kim thì không nói làm gì rồi, tôi chẳng hiểu một chữ nào cả nhưng Runes thì khác, nó khá thú vị.
Nguồn gốc của Runes là từ những chú ngôn mà Quỷ sử dụng khi chúng thi triển phép thuật. Tốc độ đọc càng nhanh, thời gian thi triển phép càng được rút ngắn và cấp độ của con Quỷ càng cao thì tốc độ đọc sẽ tương ứng.
Có những trường hợp Quỷ cấp cao gần như còn không cần đọc thần chú mà vẫn thi triển được phép là do tốc độ đọc quá nhanh khiến tất cả chú ngôn bị dồn lại thành một khối và cho dù chúng có đang dùng Ma ngôn đi chăng nữa thì bạn cũng không thể hiểu bất kỳ cái gì.
Sẽ có hai cách để đối phó với những con Quỷ ở cấp độ này, Cách thứ nhất: ' Nếu bạn có thể giải được chú ngôn đó, bạn sẽ sống. ' và Cách thứ 2: ' Không biết giải thì hãy cầu nguyện cho kiếp sau được làm người một lần nữa. '
" … "
" Tôi không trách ông vì đã quá bi quan đâu nhà giả kim ạ, đó cũng là lỗi của tôi… "
Nhận biết được điều đó, Runes ra đời! Tất cả những tinh hoa của Phép thuật được thể hiện một cách ngắn gọn và hoàn hảo thông qua những con chữ độc đáo.
Runes còn có thể được dùng để yểm lên đồ vật và vũ khí giống như tôi đã nói nhưng công dụng chính của Runes là để Giải Mã và Phá khối chú ngôn của Quỷ chứ không chỉ đơn thuần để làm bùa tăng sức mạnh.
Điểm mới của nó nằm ở đây, tiểu thuyết của tôi đã tạo nên một thế giới mà ngay cả hy vọng thắng cũng không có và đặt hết trọng trách lên Vincent - nhân vật chính của thế giới này. Điều đó khiến cho hầu hết nhân loại trở nên giống như một gánh nặng nhưng sự xuất hiện của Runes đã hoàn toàn thay đổi điều đó.
Mặc dù nhỏ nhưng nhân loại ngoài Vincent cũng có thể góp phần trong công cuộc giành lại hy vọng của họ.
Dưới góc độ là người đã sáng tạo nên thế giới này… ờ thì cũng không hẳn nhưng cũng gần tương tự như thế, tôi cảm thấy mừng khi mọi thứ có sự gắn kết như vậy.
Sự phấn khích đó khiến tôi không thể rời mắt khỏi cuốn nhật ký, một phần nhỏ của sự phát triển và cố gắng của nhân loại đang ở đây và tôi muốn hiểu hết về nó… Nhưng ngoại trừ phần giả kim thuật vì tôi vẫn chưa hiểu ông ta viết cái gì.
**** 2 tiếng sau ****
Sau khi nghiền ngẫm đống kiến thức vi diệu kia, tôi đã phát hiện ra một điều mới. Trong vài khoảnh khắc nhất định sẽ có một luồng điện chảy qua đầu tôi khiến cho mọi thứ dường như trôi chậm đi và suy nghĩ của tôi được thông suốt hơn.
Điều này giống y hệt với cảm giác mà tôi có trong bài kiểm tra đầu vào lần trước. Cú sốc này là hoàn toàn ngẫu nhiên, tôi không thể tự mình kích hoạt nó mà dường như phải dựa vào hoàn cảnh.
Nếu tôi có thể khai thác được khả năng này của mình thì tôi sẽ chiếm được một lợi thế lớn trong chiến đấu nhưng rốt cuộc đó vẫn chỉ là ' nếu như '.
Quay lại chuyên mục giải đố, tôi đã tìm ra câu trả lời cho câu đố này.
Đầu tiên, thực chất chẳng có nhân viên nào chịu quét dọn hay thậm chí được bước vào căn phòng này nhưng căn phòng vẫn luôn ở trong tình trạng bóng loáng không một hạt bụi.
Hơn nữa, không chỉ có cánh cửa là được khắc Runes, có rất nhiều Runes ẩn giấu quanh căn phòng và chúng được khắc ở mọi nơi.
Cách khắc tàng hình này tưởng khó nhưng lại rất đơn giản, nó chính là Runes Ghép:
Bước 1 - Khắc một Rune tuỳ ý.
Bước 2 - Khắc Rune ' Ẩn ' lên trên Rune đó.
Vấn đề ở đây là làm sao để khắc Rune thứ hai sao cho Rune thứ nhất không bị biến dạng và đó là tất cả về cách tạo Runes Ghép. Ngoài ra, thứ tự khắc, cách sắp xếp, bố cục cũng sẽ quyết định Runes Ghép đó làm gì.
Phương pháp này quá bá đạo vì trong cuốn nhật ký không hề nhắc tới sự bài trừ giữa các Runes, nếu thực sự có thể ghép Runes vô số hạn thì đây quả thực là cú xoay chuyển cực mạnh trong chiến đấu.
Và dường như tất cả những Runes được ẩn ở trong căn phòng đều là Runes tạo Mana, Runes điều hướng dòng chảy.
Với những gì tôi vừa học được thì chúng nhằm mục đích tạo ra và duy trì một động cơ vĩnh cửu. May mắn thay, quả Địa cầu cơ khí này lại là mảnh ghép cuối cùng của động cơ đó.
Cuối cùng, câu trả lời nằm ở cánh cửa gỗ Xoan Đào. Có một Rune được khắc ẩn ở trên nó và có công dụng làm thời gian trong căn phòng này dừng chuyển động.
Những sinh vật bước qua cánh cửa này sẽ được yểm một Runes giúp loại bỏ ảnh hưởng của việc dừng thời gian ngay khi họ tiếp xúc với nó. Đối với tôi thì là một Runes ẩn trên cẳng tay khi tôi dùng nó để đẩy cánh cửa ra.
Vậy là đã hiểu được đề bài, giờ thì chỉ cần giải được nó thôi. Bước ra ngoài căn phòng, tôi trầm ngâm nhìn vào thứ đang nằm gọn trong lòng bàn tay.
Không gì khác chính là chiếc bút lông tuyệt đẹp mà tôi nhận được từ cuốn nhật ký. Nhưng nó cũng chẳng phải một chiếc bút bình thường, nó còn là một công cụ khắc Runes.
" …Cảm ơn vì món quà, nhà giả kim! "
Bất giác tôi nhớ về một cuốn sách mà mình từng đọc ở kiếp trước, Thiên tài bên Trái - Kẻ điên bên Phải.
Rốt cuộc nhà giả kim này đâu có điên, có chăng cách nghĩ của ông ta chỉ là khác tư duy của đại chúng mà thôi. Họ là thiểu số, khác với đa số nên họ mới bị gọi là người điên.
Nhẹ nhàng cầm lấy món quà kia, tôi đưa từng đường bút tỉ mẩn và cẩn thận, cố gắng khắc lên một Runes hoàn hảo nhất có thể để tri ân cho nhà giả kim.
Ai bảo tôi là một học trò quá xuất sắc đi, nó đẹp đến mức tôi không thể ngừng cười và khóc.
Và đó cũng là lúc, cánh cửa Xoan Đào kia bắt đầu sáng lên.
" Ông là thiên tài, nhà giả kim ạ! "