webnovel

Chương 43: Thu phục

Ả ta cứ lùi tới giữ sân, lúc này Dương Bạch và Đương Minh Chu chạy đến, cả hai đồng thanh nói:"Tam sư huynh."

Thiết Minh Tiêu không nhìn hai người, y chỉ ra hiệu "ngừng lại" nói:"Hai đệ đứng yên đó, đừng tới gần."

Ả ta thấy cơ hội đã đến liền buông tay đẩy Kỳ phu nhân về phía y. Thiết Minh Tiêu nhanh tay bắt lấy Kỳ phu nhân, ả ta nhanh chóng nhảy qua bức tường rời đi. Dương Bạch và Đương Minh Chu chạy đến bên y. Thiết Minh Tiêu giao Kỳ phu nhân cho hai người họ nói:"Hai đệ giúp ta chăm sóc Kỳ phu nhân, ta sẽ đuổi theo."

Hai người chưa kịp nói thì y đã biến mất, Dương Bạch kiểm tra Kỳ phu nhân có bị thương hay không. Sau khi kiểm tra xong thấy bà ta không có vết thương gì mới cùng Đương Minh Chu dìu bà ta vào.

Ở nơi khác, Lan Nguyệt tưởng mình đã bỏ xa. Trên đường trốn thoát, ả ta lại gặp tu sĩ gần đó, ả tưởng mình lại xui xẻo. Nhưng ả chạy đến gần mới thấy có hai nữ nhân. Ả ta liền giả vờ kêu cứu chạy đến hai nàng.

Hai nàng nhìn thấy có vị cô nương chạy đến, bộ đồ trên nàng ta rách rưới, khuôn mặt bị mái tóc che đi một nữa. Thấy nàng chạy đến chỗ mình, hai người liền hỏi:"Cô nương, sao cô lại ra nông nỗi như thế này?"

Lan Nguyệt giả vờ khóc nói:"Có tên lưu manh đang đuổi theo ta."

Hai nàng nghe vậy liền cảm thấy tức giận, một người trong họ cất tiếng nói:"Cô nương cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ cô. Cô hãy tin tưởng ta."

Người còn lại đáp:"Đúng vậy. Cô cứ tin tưởng bọn ta."

Lan Nguyệt nghe vậy giả vờ thở phào nhưng thanh tâm của ả ta lại khác, đúng là hai nữ nhân ngốc.

Một người trong họ cất tiếng nói:"Không biết cô nương tên gì sao lại bị lưu manh đuổi theo chứ?"

Lan Nguyệt nhìn nàng ta, mặc dù trời đã tối nhưng ả ta nhìn khuôn mặt của nàng ta nhờ vào ánh trăng, nàng ta có ngoại hình như mười tám, mười chín tuổi, ả không biết nàng ta có tu vi như thế nào nhưng nàng lại có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, một thân hồng y, đôi mắt dịu dàng nhìn ả ta làm ả ta nhớ đến những năm tháng khi ả ta vẫn còn yêu Kỳ Lang. Lan Nguyệt nói:"Ta tên là Lan Nguyệt, ta đang chở về nhà thì giữa đường gặp phải lưu manh."

Vị cô nương bên cạnh nàng ta nói:"Cô chứ yên tâm có Bạch Diễm sư tỷ đây. Tỷ ấy sẽ không để ai làm hại cô đâu."

Lan Nguyệt lúc này mới biết tên của vị cô nương có nhan sắc nghiêng nước nhiêng thành này là Bạch Diễm. Bạch Diễm nhìn ả nói:"Thật ngại quá. Ta quên giới thiệu, ta tên là Bạch Diễm, đây là sư muội của ta. Muội ấy tên Thu Sương."

Lan Nguyệt liền ồ lên nghĩ thầm, đúng là hai nữ nhân ngốc mà. Bạch Diễm nói tiếp:"Không biết nhà cô nương ở đâu để bọn ta hộ tống cô về."

Lan Nguyệt vui mừng nói:"Vậy thì ta cảm ơn Bạch cô nương trước."

Lan Nguyệt quay người đang tính dẫn hai nữ nhân ngốc này đến hang động của ả để ả ăn thịt bọn họ nhưng ả ta không ngờ Thiết Minh Tiêu đã rất nhanh đuổi tới chỗ ả.

Thấy y đuổi tới Lan Nguyệt liền trồn sau lưng Bạch Diễm vừa chỉ y vừa nói:"Chính là hắn ta đấy."

Thiết Minh Tiêu đuổi tới thấy Lan Nguyệt trốn sau lưng một vị cô nương, y liền biết chắc chắn là ả đã làm gì đó rồi.

Bạch Diễm và Thu Sương rút kiếm ra đánh về phía y, Thu Sương hét lên:"Tên lưu manh đi chết đi."

Hai đấu một chắc chắn phần thắng sẽ nghiêng về hai người nhưng họ không biết kiếm pháp của y lợi hại đến cỡ nào.

Ba người đánh nhau một lúc thì Bạch Diễm và Thu Sương văng ra, hai nàng đều nhìn y, họ không ngờ kiếm pháp của y lại mạnh đến như vậy.

Lan Nguyệt thấy tình hình không ổn đang muốn chạy thì chân ả lại không nhắc lên được. Ả lại nhìn y thấy y đang từ từ đi tới, ả lại giả vờ kêu cứu:"Bạch cô nương mau cứu ta. Hắn sắp giết ta rồi."

Bạch Diễm nghe vậy liền lấy thân chắn trước Lan Nguyệt nói:"Ngươi muốn giết Lan cô nương thì giết ta trước đi."

Thiết Minh Tiêu thờ dài nói:"Cô nương mau tránh ra, người ở phía sau cô không phải là người mà ả là quỷ đấy."

Bạch Diễm nghe vậy liền không tin lời y nói, nàng nói:"Làm sao ngươi biết....!"

Nàng chưa nói xong thì bị Lan Nguyệt cầm dao kề cổ nàng, ả ta nở nụ cười quái dị nói:"Ngươi nên tin lời hắn đi, ta là quỷ không phải là người. Tên lưu manh mà ta nói chỉ là ta bịa ra để các ngươi tin ta và bảo vệ ta khỏi hắn."

Thu Sương nghe vậy liền đứng dậy đi đến bên cạnh Thiết Minh Tiêu nắm lấy tay áo y nói:" Ta cầu xin ngài, ngài làm ơn cứu sư tỷ ta ra."

Thiết Minh Tiêu nhìn cô nói:"Ta sẽ cứu sư tỷ của cô ra. Nhưng nàng ta phải nhất định tin tưởng ta, như vậy ta mới có thể cứu nàng ta được."

Bạch Diễm lên tiếng nói:"Được, ta sẽ tin tưởng ngài."

Lan Nguyệt cười lạnh nói:"Ta đang giữ cô ta trong tay, ngươi có thể làm được gì ta...!"

Ả ta chưa nói hết câu thì y đã xuất hiện bên cạnh ả, y liền vô hiệu hóa tay cầm dao của ả. Bạch Diễm liền được giải thoát nhanh chóng chạy đến Thu Sương. Thấy sư tỷ của mình không sao, nàng mới yên tâm coi Thiết Minh Tiêu xử lý ả ta như thế nào.

Thiết Minh Tiêu không một lời liền lấy túi càn khôn ra thu phục ả. Ả ta nhanh chóng bị nhốt vào trong túi.

Sau khi thu phục ả ta, y liền cất túi càn khôn đi. Bạch Diễm đi đến ôm quyền:"Đa tạ các hạ đã cứu ta một mạng không biết ta dùng thứ gì để đáp lại ân tình cứu mạng của ngài đây."

Thiết Minh Tiêu cười nói:"Không cần phải khách sáo đâu với lại cứu người là việc ta nên làm."

Bạch Diễm nghe vậy liền bất ngờ, không ngờ người lại tốt bụng đến như vậy. Nàng nói tiếp:"Chuyện hồi nãy là lỗi của bọn ta, ta thật sự xin lỗi ngài vì đã không nghe ngài nói."

Thiết Minh Tiêu xua tay cười nói:"Không sao. Chuyện này cô nương không có lỗi, lỗi là ở con quỷ đó."

Bạch Diễm cảm thấy người này rất tốt bụng đang muốn hỏi tên y thì thấy có người cất tiếng nói:"Tam sư huynh."

Lúc này nàng quay người lại liền thấy có ánh đèn nho nhỏ đang đi tới. Người đó cầm đèn lồng chạy tới chỗ y, hắn thở hổn hển ngừng trước mặt y. Thiết Minh Tiêu vỗ vai hắn hỏi:"Có chuyện gì sao, Ngũ sư đệ?"

Dương Bạch lấy lại nhịp thở, lau đi mồ hôi trên mặt nói:"Huynh không sao chứ, con quỷ đó đâu rồi?"

Thiết Minh Tiêu nói:"Ta không sao, con quỷ đó đã bị ta thu phục rồi."

Lúc này, Dương Bạch mới để ý đến hai vị cô nương ở đằng sau y. Dương Bạch cầm đèn lồng soi sáng, hắn hỏi:" Hai vị cô nương đây là...!"

Siguiente capítulo