webnovel

những bất ngờ và bộ mặt thật của kẻ máu lạnh

- Cháy! Cháy rồi!

Không như những công ty khác, ở đây mọi người không chạy loạn như các công ty, mà họ lao tới chỗ bình cứu hỏa và vòi nước. Người thì nhanh chóng ngắt nguồn điện cứ như đã được phân công từ sớm. thay vì bỏ chạy thoát thân, họ chạy tới chỗ có lửa để dập. Nó cũng bị sai chạy chỗ này, chạy chỗ kia như chong chóng lúc thì lấy nước, lúc mang bình chữa cháy. Một chiếc xe nâng chuyên dụng được đưa tới, người đứng trên đó gỡ từng tấm tấm chống nóng ra, chỗ nào có lửa anh ta lập tức phun nước. Không lâu sau, đám cháy được dập tắt. Nó được dập trước cả khi xe cứu hỏa tới nơi.

Khi đám cháy được dập tắt, mọi người mọi người được yêu cầu ra ngoài. Ở ngoài cổng, mấy người đàn em của Bình mặt mày cũng lấm lem chạy tới chỗ nó hỏi:

- Chị hai! Chị có sao không?

Nó mỉm, đưa tay vuốt những giọt mồ hôi trên trán, khiến cho một vệt đen nhẻm hiện lên trên khuôn mặt.

- Em không sao. Sao mọi người mặt lấm lem như thế?

- Thấy báo cháy, chúng em sợ chị bị sao. Nên lao vào dập lửa. Cũng may chị không sao, nếu không đại ca lột da tụi em.

Nó mỉm cười với mọi người, chợt có một bàn tay ôm chặt nó từ đằng sau. Giọng nói quen thuộc của bình vang lên.

- May quá em không sao. Em có biết anh sợ lắm không?

- Nó quay lại nhìn anh, một cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng. Nhưng vẫn cố tỏ ra nganh ngạnh nói:

- Tôi không dễ chết vậy đâu. Anh không phải lo cho tôi đâu.

Đưa tay lên lau vết lem trên mặt nó nói:

- Đừng đi làm nữa anh nuôi em.

Trong lòng nó bỗng có chút gì ngọt ngọt. Nhưng nó vẫn bướng bỉnh nói:

- Không cần anh lo, tôi tự lo được.

Bình tức giận nói:

- Em…

Nó vênh mặt cắt ngang

- Tôi làm sao? Tôi căn bản rất ghét anh. Không muốn có gì liên quan tới anh.

Bình tức giận chỉ tay vào mặt nó nói:

- Em sẽ phải trả giá đắt.

- Anh nghĩ tôi sợ à?

Bình không nói không rằng hất tay bỏ đi.

Mấy ngày liền, hắn không làm phiền nó nữa. Nó nghĩ anh đã buông tha cho nó.

Ngày... Tháng... Năm...

11h khuya, nó mệt mỏi bước về phòng trọ. Hôm nay thật sự là một ngày rất mệt mỏi. Đổi hàng liên tục, một ngày đổi tới 12 loại sợi cho nên nó chạy đi lấy hết hàng này tới hàng kia. Người đau nhừ, ể oải bước đi. Đang nghĩ linh tinh chợt nó bị một bóng người bịt miệng, ấn vào bãi đất hoang gần đó. Đang hốt hoảng, người đàn ông bắt đầu sờ soạng khắp nơi trên cơ thể nó. nó sợ hãi, muốn hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt. Vùng vẫy trong vô vọng, chợt nó nghe thấy tiếng nói:

- Tìm thấy chị hai chưa?

- Chưa, tao không thấy.

- Quả này, chị hai bị làm sao chúng ta sẽ bị lột da. Chỉ tại mày rủ tao chêu gái mới ra nông nỗi này. Trời tối rồi lỡ chị ấy bị làm sao thì…

- Mày đừng có nói gở.

Nó biết là người quen, cố gắng hất mạnh chân để dép bay về phía họ, rất may chiếc dép đập vào chân một người trong nhóm. hắn bực mình quát lớn:

- Đứa nào ném tao?

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ư ư của nó, nó cố hét lên ra hiệu. Nhìn kĩ cuối cùng cũng thấy, dưới ánh đèn hắt lại hai bóng người mờ trong lùm cỏ.

- Ha ha ha. Tưởng gì, hóa ra có ếch ở đây. Đã làm phiền rồi. Đang tính đi thì chiếc dép thứ hai bay ra. Như chợt hiểu ra, bọn họ lao về phía chiếc dép bay ra. Nhìn thấy thân ảnh bên dưới, họ hốt hoảng lôi người đàn ông ra.

- Chị hai! Chị có sao không? Em xin lỗi đã không bảo vệ chị chu đáo.

Giọng nó run run hóa cũng tiếng nức nở.

- Em... Em không sao cảm ơn các anh.

Nhìn chiếc áo của nó bị rách một mảng, một người cởi chiếc áo khoác, mặc vào cho nó. Bình được báo cáo tình hình của nó. Hắn phóng một cách nhanh nhất tới chỗ nó.

Nhìn thấy nó trang phục xộc xệch còn có chỗ bị rách nữa. Mắt hắn biến thành một người lãnh khốc, con ngươi vằn đỏ những tia máu, ánh mắt lạnh tựa như băng. Lao đến tóm cổ gã đàn ông kia, cất giọng như yêu ma vừa từ địa ngục bước lên.

- Chỗ nào mày đã chạm vào cô ấy?

Biết đụng vào thứ dữ hắn van xin:

- Đại ca tha cho em, em không biết cô ta là người của đại ca. Em chót dại mạo phạm.

Em chưa làm gì cả, chỉ mới hôn và sờ đôi chỗ thôi. Anh tha cho em. Từ giờ em không như vậy nữa.

- Vậy sao? Vậy thì…

Anh ra hiệu cho đàn em, quay lại ôm nó, giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào tai nó:

- Anh không muốn em thấy những thứ này. Mình đi thôi!

Không quay đầu lại hằn nói:

- Cắt hết những chỗ nào đã động vào cô ấy Xử lý cho gọn ghẽ!

- Xin hãy tha cho em! Em biết sai rồi từ giờ Em không dám nữa.

- Ồn ào quá!

Đám người cúi xuống nói:

- Em biết rồi. Đại ca và chị hai đi thong thả.

Bình lấy tay bịt tai nó, để nó không nghe thấy tiếng hét của tên kia. Nhưng tiếng hét thất thanh của gã vẫn lọt vào tai nó. Thình lình nó quay lại, trước mắt nó là cảnh tượng tay người đàn ông đó bị chặt lìa. Máu đang tuôn ra từ cánh tay bị chặt. Không những thế, những chỗ da trên người hắn đang bị lột ra, nó hét lên một tiếng rồi ngất lịm đi.

Lúc tỉnh dậy, nó thấy nó đang ở một nơi xa lạ, mọi thứ đều toát lên một sự trang nhã. Đồ vật ở đây đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Đang mải ngắm nhìn căn phòng, có tiếng nói làm nó giật mình:

- Em tỉnh rồi hả?

Gấp quyển sách, bình đứng dậy tiến về phía nó.

Nó lùi lại, lấy chăn che người. Cánh tay vô thức hất tay của Bình ta.

- Đừng chạm vào người tôi!

- Em sao thế?

- Anh thật độc ác. Tại sao anh lại đối xử với anh ta như vậy.

Ghé sát mặt vào mặt nó, rồi nâng cằm nó lên nói:

- Ác ư? Em không nhớ sao? Anh từng nói em là của anh. Em ở cùng thằng đàn ông nào anh sẽ giết kẻ đó. Hơn nữa, thằng đó đáng tội chết dám đụng vào người của em. Đến anh còn chưa được chạm, vậy mà nó dám đưa bàn tay bẩn thỉu chạm vào em.

- Anh thật bỉ ổi.

- Anh bỉ ổi sao? - Bình cười lớn: - Vì em cả đó. Vì em anh mới làm như vậy.

Đặt một nụ hôn lên môi nó, anh mỉm cười nói nhỏ:

- Đợi em lớn chút nữa anh sẽ biến em thành người phụ nữ của anh.

- Anh là tên khốn.

Hắn không nói gì nữa ngồi xuống đọc tiếp cuốn sách đang đọc dở.

Siguiente capítulo