webnovel

Chương 14: Anh sẽ là ác mộng của em

Ngày... Tháng... Năm...

- Này cô bé! Cái này có phải của em làm rơi không?

Anh cầm chiếc ví hồng xinh xắn chìa về phía cô gái đằng trước và cất tiếng gọi.

Cô gái quay lại nhìn anh, cô gái ấy có đôi mắt to tròn, long lanh như những giọt nước, gương mặt trái xoan rất dễ thương. Tuy cô không được xếp vào hàng mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Nhưng ở cô gái ấy, có cái gì đó khiến người ta có cảm giác muốn yêu thương, cưng chiều và bảo vệ.

Anh cũng thế, từ khi nhìn thấy cô gái này, trong lòng anh chợt nhen nhóm một ý muốn, muốn được che chở cô trong vòng tay.

Cô gái nhìn anh, khẽ nở nụ cười như ánh nắng mặt trời nói với anh:

- Cái này không phải của em ạ. Nếu thật sự anh nhặt được chiếc ví này, thì anh đem nó ra đồn công an nộp đi ạ. Như vậy sẽ dễ dàng tìm được chủ nhân của nó.

Cô khẽ mỉm cười, vẫy tay chào anh rồi bước đi.

Ngày... Tháng... Năm…

Một người huých anh,

- Bình! Mày nhìn kìa! Con bé kia đến tháng mà còn mặc quần trắng ra đường, đỏ cả quần rồi. Đúng là một đứa ngu.

Nói rồi anh ta cười phá lên.

Nhìn về phía ngón tay bạn anh chỉ, chợt nhận ra người đang bị chế giễu là cô. Nhìn xung quanh, mọi người cũng đang chỉ chỏ và thì thầm to nhỏ. Trong khi cô vẫn hồn nhiên đi trên phố. Thấy cô bị người ta chỉ trỏ, thật sự anh thấy rất khó chịu. Cầm lấy chiếc áo vest của mình, sải dài bước chân, anh bước nhanh về phía cô. Vòng tay qua, nhanh chóng buộc vào eo của cô. Bị ôm bất ngờ, cô khựng lại trong giây lát. Nhưng rồi cũng bình tĩnh lại, quay lại tát anh một cái đau rát. Năm đầu ngón tay in đỏ trên khuôn mặt của anh.

- Đồ biến thái, ban ngày ban mặt mà sàm sỡ phụ nữ hả?

Đưa tay lên sờ chỗ bị tát, mắt anh tối sầm lại, không nói gì anh quay mặt bước đi. Gỡ chiếc áo ra, một người bạn thấy vệt đỏ phía đằng sau, nhanh tay buộc lại chiếc áo rồi nói nhỏ gì đó với cô. Nét mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cùng với ánh mắt hối hận, cô nhìn về phía anh bước đi.

Ngày... Tháng... Năm...

- Chị ơi! Em đến phỏng vấn xin việc ạ. Bây giờ em phải đi đâu ạ?

- Em cứ để hồ sơ đó rồi đợi ở ngoài hành lang nhé! Khi nào đến lượt họ sẽ gọi.

Khẽ mỉm cười, cúi đầu cảm ơn người lễ tân.

- Vâng. Em cảm ơn chị.

Đúng lúc đó anh đi qua, nói gì đó với người bên cạnh rồi bước tiếp.

Người đi vào quầy lễ tân, cầm tập hồ sơ lên đọc rồi bước về phía cô.

- Xin lỗi! Xin hỏi cô là Triệu Ánh Dương phải không?

Cô vội vàng đứng dậy nói:

- Vâng, là tôi. Có gì không ạ?

- Cô về đi! Không cần phải đợi phỏng vấn nữa!

Nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên,

- Tôi bị loại rồi ạ? Nhưng tôi còn chưa phỏng vấn mà.

Người đó xua tay nói:

- Cô cứ về đi!

Nhân viên nhìn cô với ánh mắt e ngại. Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán:

- Tại sao thế nhỉ? Sao chưa phỏng vấn đã bị đuổi về rồi?

- Chắc cô ta đắc tội với ai rồi.

- Hay cô ta giả mạo giấy tờ bị phát hiện?

- Có lẽ trình độ học vấn không đủ.

Ánh mắt buồn rầu, cô bước ra khỏi công ty. Từ trên lầu nhìn xuống, anh khẽ mỉm cười, nhìn tập hồ sơ mang tên triệu ánh Dương. Bất giác sờ lên má vị trí cái tát ngày nào.

- Cô bé! Cuối cùng cũng bắt được em rồi. Em chạy không thoát đâu.

Ngày... Tháng... Năm...

- Này sao mặt ỉu xìu thế?

Chống tay lên cằm nét mặt buồn rầu Nói

- Tao trượt rồi. Nộp hồ sơ công ty nào cũng bị từ chối. Tức ở chỗ là chưa phỏng vấn đã bị đuổi về. Chắc tao điên quá điên quá.

Nói rồi cô gục đầu xuống bàn vòng tay ôm lấy đầu. Mày không lừa tao đấy chứ? Hồ sơ của mày ưu tú thế cơ mà.

- Thế mới nói.

Đột nhiên chuông điện thoại reo, miễn cưỡng cầm điện thoại lên nghe.

- Alô!

Đầu dây bên kia hỏi:

" Xin hỏi, đây có phải là số điện thoại của cô Triệu Ánh Dương không ạ!"

- Vâng là tôi đây. Xin hỏi ai thế ạ?

"Tôi gọi từ tập đoàn W.I.L. Chúng tôi đã xem xét hồ sơ của cô, xét thấy năng lực của cô đủ tư cách để làm việc tại tập đoàn. Chúng tôi gọi để thông báo: Cô đã trúng tuyển chức vụ trợ lý của giám đốc điều hành. Liệu khi nào cô có thể bắt đầu làm việc ạ?"

- Xin lỗi! Có phải cô nhầm lẫn tôi với ai không ạ? Tôi nộp hồ sơ vào phòng marketing, chứ không phải trở lý ạ.

-"Không nhầm ạ. Cô được cấp trên chỉ định làm trợ lý. Tôi tôi cũng không rõ lý do. Nếu có thắc mắc, cô có thể đến trực tiếp công ty để hỏi lãnh đạo."

- Vâng. Vậy mai tôi có thể luôn được không ạ?

"Tất nhiên là được ạ"

- Vậy phiền chị báo giúp với phòng nhân sự giúp, ngày mai tôi sẽ đi làm.

"Vâng, tôi sẽ báo lại cho phòng nhân sự. Chào cô, chúc cô một ngày vui vẻ"

Bên kia vừa cúp máy, cô hét lên sung sướng:

- Tớ trúng tuyển rồi! Mọi người ơi!

Tất cả quán cũng đồng loạt quay lại nhìn cô. Bạn bè cũng rất kinh ngạc vì thái độ thay đổi chóng mặt của cô. vừa mới đó mặt ỉu xìu vì không trúng tuyển, vậy mà giờ đây như một kẻ điên nhảy tưng tưng.

Siguiente capítulo