webnovel

Chương 6: Chiến đấu

Trận chiến với tên Taylor Rookery giúp cho Chu Tiến có nhiều thu hoạch, hắn đã hiểu cơ chế hoạt động của hắc đao trong tay mình, thực tế nó có thể giấu trong cơ thể tùy thích mà không bị phát hiện và có thể triệu hồi bất cứ lúc nào hắn muốn. Lúc này, hắn vẫn đang điên cuồng chạy về hướng ngôi làng, hắn vẫn có niềm tin rằng lời nói của tên trưởng quan kia chỉ đang lừa hắn nhằm giữ chân mình cho đến lúc quân tiếp viện đến. Nhưng cho dù suy nghĩ như vậy song hắn vẫn muốn quay lại để xác minh mọi chuyện để an tâm.

Bóng dáng một thiếu niên đang chạy như băng trên con đường nhỏ xung quanh hai bên là những trùm cỏ tốt um sùm, chiếc áo hoodie hắn mặc trước khi ra khỏi nhà sau cuộc chiến vừa rồi đã rách tả tơi. Sau khi tiêm mẫu vật mà Nhân lão sư đưa cho Chu Tiến hắn nhận thấy được cơ thể mình nhẹ hơn trước tốc độ cũng được cải thiện đáng kể nhanh hơn nhiều so với người bình thường, thậm chí thể lực của hắn cũng được gia tăng dù vừa phải trải qua một cuộc chiến khó khăn.

Chỉ mất có 30 phút đồng hồ, Chu Tiến đã đến gần khu đất trống, nguyên lai khu đất trống này là ở trước cửa kho lúa của thôn. Nhưng chưa kịp tiếp cận thì Chu Tiến nghe thấy tiếng thét gào điên cuồng như những con dã thú đã bị bỏ đói phát ra từ khu vực quanh nhà kho, hắn lúc này đang dần cảm thấy bất an, bây giờ hắn mới dám tin những điều mà tên Taylor Rookery kia nói với mình trước khi chết hoàn toàn là sự thật.

Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Chu Tiến nhảy lên một thân cây cao lớn giương mắt ra nhìn về phía bãi đất trống. Sau khi tiêm mẫu gen kia vào người không chỉ tốc độ và tố chất thân thể của hắn tăng nên mà ngay cả thị giác của hắn cũng được cải thiện. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt Chu Tiến lúc này nó quá khủng khiếp, hắn thề cả đời này bản thân không thể tưởng tượng được mình lại chứng kiến cái viễn cảnh kinh dị như thế này. Chỉ thấy phía bên kia, những con dã thú mang hình hài của con người với thân thể trắng bệch không một cọng lông, cái đầu trọc lốc kèm theo đó là đôi mắt đỏ sọc và hàm răng sắc nhọn không ngừng chảy dãi. Những con dã thú ấy đang ăn thịt những xác chết, chúng tranh giành nhau chiếm đoạt con mồi. Chu Tiến nhìn thấy phía xa là vợ chồng chú Lâm dì Trang đang không ngừng chạy về phía quái vật kia mà kêu gào tên con trai mình nhưng ngay sau đó vài giây đã bị con hàng này nhảy sang điên cuồng cắn xé. Lại thấy một cụ bà 80 tuổi không thể chạy được mà chỉ biết ngồi xuống chờ quái vật tới ăn thịt mình. Cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra phía dưới, Chu Tiến có chút khó tả trong lòng mặc dù hắn là một người ích kỉ vô tình nhưng đứng trước cái viễn cảnh kia hắn cũng không thể không cảm thấy nhức nhói.

Nhưng cảm giác thương tiếc lúc này cũng không thể giải quyết vấn đề gì, đối với một mình Chu Tiến hắn không thể nào một mình chiến đấu với hàng trăm con quái vật phía dưới kia, hắn định chạy trốn khỏi đây dù cho vẫn có chút day dứt trong lòng. Nhưng khi đang chuẩn bị xoay người chạy đi thì hắn bất ngờ phát hiện phía ngọn đồi bên kia có viên đạn đang bay về hướng mình, thật may là hắn đã kịp thời lùi xuống một nhịp, chỉ thấy viên đạn lúc này sượt qua má hắn rồi ghim thẳng vào thân cây. Chu Tiến bây giờ mới kịp hoàn hồn, giờ phút này hắn mới nhớ ra là vẫn còn hơn 10 tên trong đoàn quân chiến sĩ gen không thấy xuất hiện phía dưới kia. Hắn nhận ra mình đang bị phục kích, ngay lập tức hắn nhảy xuống gốc cây di chuyển điên cuồng về phía ngọn đồi phát ra viên đạn. Tay ngắm ngớ người, hắn vừa nhìn vào ống ngắm vừa nói:

"Mục tiêu đang lao về hướng này."

Trong tai nghe lại tiếp tục có giọng nói:

"Mọi người chuẩn bị nghênh chiến trả lại mối thù cho trưởng quan, tên này có thể giết được hắn chắc chắn gã cũng không phải người bình thường."

Tên vừa nói là tiểu đội trưởng mang số hiệu T011, hắn đã nhận ra dấu hiệu sự sống của trưởng quan không còn nên quyết tâm vứt lại số mẫu quái vật mà chuyển sang phương án B vì hắn tin chắc đối phương sẽ còn quay lại.

Chu Tiến lợi dụng tốc độ của mình chạy như băng về phía tay súng ngắm, hắn là người mọt sách nên đã sớm đọc qua về cách khắc chế khi đối đầu với súng ngắm, Chu Tiến chạy theo hình zigzac khiến cho tay ngắm không thể nào định vị được mục tiêu, hắn bắt đầu hoảng loạn vì khoảng cách đã bị thu hẹp chỉ còn 50 mét. Nhưng đúng lúc này từ hai bên cánh có bốn tên chiến binh lao sang rút đao từ bên hông ra chém thẳng về phía của Chu Tiến, hắn theo phản xạ lùi về một bước né đường công kích, không để cho Chu Tiến kịp đứng vững thì ngay lập tức trên tay của bốn tên này tích tụ một đường viền đỏ chảy từ trên mặt bọn chúng xuống đâm về phía hắn. Ngay lúc tên chiến binh đầu tiên chạm gần đến cổ Chu Tiến chỉ thấy hắn bỗng đứng lại, ba tên phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra liền thu dao né sang một bên để quan sát. Chỉ thấy lúc này trên tay Chu Tiến xuất hiện một thanh hắc đao đâm thẳng vào bụng của đối phương. Ba tên chiến sĩ còn sống cũng không phải là lính bình thường của quân đội, bọn chúng đều là chiến sĩ gen lên ngay sau khi Chu Tiến đâm chết đồng đội bọn chúng chúng liền chia ra ba hướng vây xung quanh hắn làm cho hắn tiến không được mà lùi cũng không xong. Ba tên liền xông lên cùng lúc nhưng điều chúng không thể ngờ là ngay khi đao của bọn chúng lao đến chỉ thấy Chu Tiến lấy bàn tay đỡ lấy nhát đâm của một tên sau đó dùng tên này làm khiên chém điên cuồng về phía hai tên còn lại. Sau hơn ba mươi phút đồng hồ hắn đã xử lý xong ba tên, đây cũng một cách hắn tự an ủi linh hồn người trong thôn đã nằm xuống trên thiên đàng.

Xử lý xong bốn tên chiến sĩ gen, Chu Tiến chạy lên ngọn đồi, hắn phát hiện tên chiến sĩ súng ngắm kia đã không thấy tung tích mà chỉ còn lại một số vỏ đạn. Hắn nhìn xét xung quanh không một bóng người, lúc này hắn mới ngồi xổm xuống tựa lưng vào vách đá gần đó, trận chiến vừa rồi hắn bị đâm một nhát vào tay và ba nhát chém qua người, hắn cố nén lại vết thương sau đó lại đứng lên đi về hướng nhà mình.

Chu Tiến đang chạy rất nhanh về nhà để lấy một số vật phẩm xử lý vết thương, hắn hiện tại đang rất vội vì tung tích của tên tiểu đội trưởng và tên súng ngắm vẫn chưa thấy đâu. Phía trước kia đã là nhà hắn nhưng chưa kịp đợi hắn băng qua đường thì một gã trung niên đang cầm một khẩu súng ngắn bắn vào người hắn, Chu Tiến ngã xuống hắn phum một ngụm máu lạnh, phía xa xa có tiếng vỗ tay của tên tiểu đội trưởng:

"Tốt lắm, bọn ta đã đánh giá thấp ngươi, chỉ với một thằng nhãi ranh mà có thể làm cho đội của ta phải mất mát như thế này, những tên nguy hiểm như ngươi thì phải chết trước khi kịp trưởng thành."

"Đội trưởng, có giết hắn luôn không?"

Tên vừa nói là tay súng ngắm mang số hiệu T078.

"Giết hắn đi, trả mối thù cho trưởng quan sau đó đem xác hắn cho bọn quái vật kia ăn, với tố chất thân thể hắn chắc chắn sẽ tiến hóa được một số con."

Tay tiểu đội trưởng lạnh lùng nói.

Dưới sự chỉ đạo của hắn, tên T078 không do dự mà đưa súng lên định bắn vào đầu của Chu Tiến, nhưng đúng vào lúc này trên trời bỗng xuất hiện hai viên đá nhỏ bay với tốc độ cực kì nhanh lao thẳng về phía hai gã T011 và T078. Hai viên đá ấy cảng tới gần càng như tia chớp sau đó xuyên thẳng qua mi tâm của hai tên này. Chu Tiến trợn tròn mắt chỉ thấy máu sau đó bắn tung tóe khắp nơi, hai tên chiến sĩ gen chết bất đắc kì tử, nó nhanh đến nỗi mà người chết có khi còn không hình dung ra tại sao. Chu Tiến vô thức nhìn lên bầu trờ chỉ thấy trên bầu trời đêm lúc này, dưới ánh trăng tròn có hơn một trăm hòn đá nhỏ đang lao xuống phía kho lúa, tiếng gào thét điên cuồng trong đêm hôm ấy, mùi máu tanh nồng mà Chu Tiến cách xa hàng trăm mét cũng ngửi thấy. Sau mười năm phút thì dừng lại, Chu Tiến chỉ còn nghe thấy tiếng gió bên tai, tiếp đó có những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Hắn nằm ngửa ra suy nghĩ về  một ngày dài có quá nhiều sự biến đổi trong cuộc đời mình, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm mà suy nghĩ  người đã giải vây cho mình đêm hôm nay rốt cục là ai.

 

Cùng lúc này, tại một ngọn núi nào đó cách ngôi làng của Chu Tiến 3000 mét, có dáng người của một gã trung niên tay cầm một chiếc ống nhòm khoác trên mình bộ áo choàng màu đen vừa quan sát vừa lẩm nhẩm:

"Biểu hiện như vậy coi như là tốt, hy vọng lần gặp lại sau ngươi chiếu cố lão già ta một chút."

Nói xong hắn đút ống nhòm vào túi sau đó biến mất trong bóng tối.

Siguiente capítulo