webnovel

Chương 3: Không còn Nhân lão sư trên cuộc đời này nữa

Cái nắng đầu ngày chiều vẫn chưa chịu hạ nhệt, tiếng ve sầu kêu ing ỏi cả một khoảng trời. Dưới cái tiết trời nóng nực, oi ả lúc này, người dân trong làng đã bắt đầu ra đường để đi làm.

Cùng lúc đó, trong căn nhà cấp bốn của Nhân lão sư đang bao phủ một bầu không khí căng thẳng. Chu Tiến im lặng nghe Nhân lão sư kể chuyện xưa mà trong lòng rất hồi hộp, hắn đột nhiên lên tiếng để phá vỡ cái bầu không khí này:

"Vậy tại sao người lại nói với con về chuyện này, trước đây con chưa bao giờ nghe người nói những thứ này trên giảng đường cả."

Chu Tiến có chút thắc mắc khó giải thích nên lời, Nhân lão sư lúc này thở dài một tiếng:

"Không cần thiết, những đứa trẻ kia đến độ tuổi nhất định cũng sẽ bằng một cách nào đó biết được những chuyện này thôi, đây cũng chẳng phải là bí mật gì nhưng chính quyên thế giới khi đưa tin vào sử sách vẫn sẽ có những xuyên tạc và sửa đổi nhằm che giấu đi quá khứ."

Nhân lão sư nói tiếp:

"Còn lý do mà ta nói với ngươi về vấn đề này thì ngươi là học trò duy nhất mà ta xem như đồ đệ của mình, nói những lời này vì ta sắp phải đi đến một nơi rất xa."

"Người có chuyện gì quan trọng phải làm sao?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Ta còn có một vấn đề nữa muốn nói với ngươi. Đi theo ta"

Nhân lão sư đứng dậy dẫn theo Chu Tiến đi vào bên trong phòng ngủ của mình, gian phòng khá chật hẹp xung quanh toàn là sách, hắn xê cái giường ngủ của mình sang một bên, phía dưới gầm giường có một viên gạch được hắn nhấn xuống. Lúc này cảnh tượng trước mắt làm Chu Tiến giật mình, một cánh cửa được mở ra phía trong là bậc thang thẳng tắp xuống phía dưới tối mờ mịt. Chu Tiến theo bước chân Nhân lão sư đi xuống, điều bất ngờ tiếp theo đập vào mắt hắn là cứ hễ người thầy của mình đi đến đâu là lửa lại thắp lên những ngọn đuốc được treo phía bên cạnh.

Đi chừng 500 mét thì tới điểm cuối, đó là một căn phòng hình vuông không lớn cho lắm phía trong chỉ có một chiếc bàn làm việc và trên mặt bàn là một chiếc hộp đen. Nhân lão sư đi vào và cầm chiếc hộp đen ấy đặt phía trước mặt của Chu Tiến, hắn nói:

"Ngươi có biết người siêu năng thần bí của 500 năm trước phát hiện ra năng lực của mình lúc nào không"

Không để Chu Tiến kịp nói gì, hắn tiếp tục nói:

"Nguyên lai hắn phát giác ra năng lực kì lạ từ khi hắn bước sang tuổi 18, trước đó hắn là tuyển thủ võ thuật, môn võ hắn rèn luyện được gọi là vovinam, cho đến nay chưa ai lí giải được tại sao lại xảy ra việc học môn võ ấy lại xảy ra biến dị như hắn vì hắn là người duy nhất. Tuy nhiên trước khi hắn chết đã để lại truyền thừa của mình. Tổ chức nhận được truyền thừa ấy không nằm trong năm tổ chức điều hành thế giới hiện tại. Ta cũng không biết rõ về tổ chức thần bí ấy nhưng trong một lần vô tình ta đã nhặt được thứ này"

Chu Tiến nhìn xuống hộp đen đang đặt trước mặt hắn lúc này trong lòng không khỏi hiếu kì. Nhân lão sư cũng không do dự mở nó ra. Kì thực bên trong cũng chả có vật thể gì chỉ có một xylanh chứa dung dịch màu đỏ như máu ở bên trong. Chu Tiến khó hiểu hỏi:

"Sư phụ, người đây là?"

Nhân lão sư giải thích:

"Đây là máu của người siêu năng kia, nó sẽ có tác dụng đối với những người tiêm thứ thuốc này vào cơ thể, hiện nay máu của hắn cũng được nghiên cứu khá nhiều và một khi tiêm trực tiếp vào người, nếu như may mắn người đó sẽ trở thành người siêu năng, còn ngược lại thì sẽ vĩnh viễn không được những thấy mặt trời nữa"

"Tuy nhiên những thứ mà các tổ chức kia nghiên cứu ra sẽ để lại hậu quả về sau, người đó sẽ không thể sống quá 50 tuổi và vĩnh viễn không có con. Còn máu của người siêu năng kia thì lại khác, chúng sẽ không để lại bất kì hậu quả gì mà còn nâng cao tuổi thọ cho người sử dụng. Hiện nay đây không phải là phương pháp duy nhất để trở thành người siêu năng, các tổ chức trên thế giới đã nghiên cứu ra không ít phương pháp tu hành cho riêng mình."

"Ta tặng lại thứ này cho ngươi, ngươi phải nhớ khi đã đủ 18 tuổi hãy tiêm thứ thuốc này vào người, nếu như may mắn ngươi sẽ nhận được truyền thừa của hắn và sẽ nhận được một loại sức mạnh bất kì"

Chu Tiến ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hắn vốn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, mỗi ngày đi làm công việc của mình rồi lại về nhà sau đó cứ như vậy rồi sau này hắn sẽ lấy vợ và sinh con sống một cuộc đời thật bình yên. Đối mặt với vấn đề thay đổi cả một đời người của hắn nguyên lai con hàng này chưa có chuẩn bị gì cả.

Hắn nói với lão sư của mình:

"Tại sao người không tiêm thứ này mà lại đưa cho ta?"

"Ta không thể tiêm, trước khi trở thành lão sư ở thôn này ta đã từng là chiến sĩ gen của tổ chức Hasan, vì thế ta không thể tiêm thứ này nữa, ta đã trốn chạy cả một đời người rồi, ngươi hãy thay ta ngắm nhìn thế giới này nhé."

"Chờ đã, người đã tiêm thuốc gen vậy chẳng lẽ"

Không chờ Chu Tiến nói hết câu Nhân lão sư ngắt lời hắn:

"Được rồi chắc ngươi cũng đã hiểu, ta 50 tuổi rồi, cuộc đời ta đã trải qua rất nhiều sóng gió, ta là đào binh của quân đội Hasan, ta không hề muốn phải sống cảnh sát sinh bởi chiến tranh nữa. Thời gian mà ta ở đây đã có không ít kỉ niệm đó là dạy cho những đứa trẻ kia, được sống một cuộc sống bình thường và nhận được một đồ đệ thông minh hiểu chuyện như ngươi. Ta có lẽ đi cùng ngươi đến đây thôi, cuộc đời còn lại ngươi hãy tự mình lựa chọn. Ta còn có một tâm nguyện ngươi hãy hoàn thành giúp ta nhé"

Nhân lão sư đưa một mảnh giấy và ghé vào tai Chu Tiến nói vài điều sau đó ngồi xuống khoanh chân nhắm mắt lại. Kể từ giờ phút này sẽ không còn cái tên Hoàng Thành Nhân trên cuộc đời nữa.

Siguiente capítulo