webnovel

Chương 1

"Ashira, ngưng bày ra bộ dạng biếng nhác đó được không?"

"Sao vậy ạ?"

"Làm một đứa con ngoan nào. Đến trường đàng hoàng và đừng hành xử trẻ con nữa..."

"Nhưng con không muốn..."

"Đ mau. Nếu Ashira không nghe lời... Mẹ sẽ tịch thu cái tai nghe ba mua cho con đó!"

...

Red!

Tôi choàng tỉnh trong cơn khủng hoảng. Vội vàng kiểm tra toàn bộ cơ thể, nhận ra vẫn đang ở trên giường, chính mình mới nhẹ nhõm thả người nằm trở lại.

Đã lâu rồi tôi không mơ về Ja. Giá mà bà luôn xuất hiện thật xinh đẹp trong giấc mơ, tôi sẽ không phải ám ảnh mãi bộ dạng ác ma ấy. Chẳng biết dạo này ở nhà, Ja lại đang phàn nàn gì về tôi, đến nỗi xuất hiện giấc mơ như thế kia.

Reng reng...

Điện thoại đổ chuông không ngừng khiến tôi buộc phải chuyển sự chú ý từ RED sang nó. Ban đầu, tôi định phớt lờ tiếng chuông vì còn đang bận lo lắng cho an toàn của RED - chiếc tai nghe yêu thích tôi mang suốt bên mình. Nhưng xem chừng, chủ nhân cuộc điện thoại không hề có ý định từ bỏ việc làm phiền nếu tôi không nghe máy. Cuối cùng, tôi đành phải nhận cuộc điện thoại này. Thằng điên nào gọi tôi lúc sáng sớm vậy...!

[Tao đói.] Là thằng So, hay gọi đầy đủ là Solo. Bạn thân của tôi.

"Nói tao nghe, có lúc nào mày no bụng hả?" Tôi hỏi nó bằng giọng mệt mỏi. Chỉ nghe tiếng thôi cũng đoán được nó lại đang hờn mát vợ mình như mọi khi. Hẳn là người ta bỏ đi làm từ sáng sớm rồi.

[Đang ở ngay dưới ký túc xá của mày. Mau xuống đón tao.]

Aoo...cúp máy luôn vậy hả?

Tôi ném điện thoại xuống giường, ngồi lên giãn cơ một lúc. Đến khi có thể rời giường, tôi mới chậm rãi xuống lầu. Ngay khi vừa đẩy cửa chính ký túc xá ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt nhăn nhó của thằng bạn thân.

"Chậm như rùa." Nó phàn nàn.

"Errr... sao mày dậy sớm vậy? Mới sáu giờ sáng đó." Tôi ngáp dài một cái rồi ra hiệu cho nó theo mình về phòng.

"Tao dậy lúc năm giờ mà Guitar đã không còn trong phòng. Anh ấy để lại giấy nhắn bảo tao ra ngoài ăn. Đừng ăn đồ đông lạnh."

"Và khi cần tìm đồ ăn, mày chạy tới chỗ tao...một đứa thậm chí còn không biết úp mì gói..."

"Ở một mình trong phòng chán, cho nên tao tới đón mày đi ăn sáng trong căn tin trường đây."

"Ờ..." Tôi đồng ý với lời mời, nhờ thế không cần phải đi bộ tới trường nữa.

Nếu là một năm trước, đừng hòng thằng đó xuất hiện quanh khu này. Việc duy nhất trong ngày nó làm là đưa đón P'Gui - bạn trai của nó. Nhưng năm nay anh ấy đã đi làm. Cho nên nó tình nguyện bám tôi thay vào đó, dù biết phải bỏ tiền mời cơm.

Biết làm sao được... tiền tiêu vặt của tôi đã bị cắt giảm. Cho nên, muốn thưởng thức mấy món đắt đỏ, tôi chỉ có thể bám vào nó thôi.

"Sao mày không tìm một khu nhà ở tốt chút?" Thằng So lại phàn nàn ngay khi đặt chân vào phòng tôi. Nó bày ra vẻ mặt khó ở, dồn đống chăn của tôi lại một góc giường rồi thả người xuống giường, không thèm quan tâm gì nữa.

"Khu ký túc này gần trường mình. Nếu tao ở nhà riêng, việc đến trường sẽ cực hơn. Đừng quên là tao không lái xe."

Thật ra ký túc xá nơi tôi đang ở không có vấn đề gì cả. Có thể nói đây là khu nhà ở gần trường đại học và tiện nghi nhất trong khu vực này. Phòng ở rộng rãi và được trang bị nội thất đầy đủ. Nhưng để so với khu nhà thằng So thì đúng là một trời một vực. Đừng bất ngờ, cả căn phòng này chỉ xứng với cái phòng tắm của nó thôi.

"Vậy sao mày không học lái xe đi? Guitar chỉ cần học hai tuần là chạy được rồi."

"Ảnh lái được rồi à... cơ mà mày nói như thể sẽ để cho ảnh tự chạy vậy."

"Tay lái ảnh vẫn chưa vững lắm...vẫn tốt hơn khi có người đưa đón."

Tôi lười tranh luận tiếp với đối phương. Bỏ lại cái tên mặt mày cau có đang lăn lộn trên giường, tôi đứng lên chuẩn bị đồ để đi tắm.

Tôi lắc đầu chịu thua sự ngu ngốc của thằng bạn từng là Moon của trường hồi năm ngoái. Đôi khi, tôi tự hỏi không biết ban giám khảo có thật sự nhìn ra sự ưu tú của nó hay bằng cách nào mà thằng này được chọn. Ngoại trừ cái mã đẹp trai hơn người cùng gia thế khủng, hầu như chẳng còn mặt tốt nào để liệt kê tiếp. Hơn nữa, chẳng biết bằng cách nào nó lừa được một người đáng mến như P'Gui làm bạn trai. Nhân vật được gọi bằng cái tên Guitar chính là vợ nó, tuy anh ấy nghèo nhưng những mặt khác đều hoàn hảo.

Tôi lau tóc rồi chậm rãi rời khỏi phòng tắm. Thằng So vẫn nằm dài trên giường, cười toe toét, trong khi mắt dán chặt vào màn hình điện thoại như thằng khờ. Khỏi phải đoán, nó hẳn đang tâm tình với vợ rồi... Chướng mắt ghê.

"Kao."

"Giề?"

"Sao mày hỏi ba tao về Phu vậy?"

Tôi đột ngột khựng lại ngay khi chuẩn bị tròng áo thun lên người và lập tức quay đầu nhìn sang người vừa đặt câu hỏi. Nó ngồi thẳng lên, đối diện với tôi và chờ đợi câu trả lời.

"Sao mày biết?"

"Ba nhờ tao chuyển lời cho mày..." Nó thoải mái tựa vào đầu giường, "...rằng Phu đang học ở khoa Quản trị Kinh doanh."

"Sao mày nói như thể thân quen với người ta vậy?" Tôi nhíu mày, ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm thằng bạn để buộc nó không thể né tránh câu hỏi.

"Sau hôm mày đến cái tiệc tối kia với ba, tao phải đến công ty phụ mấy lần và có cơ hội bàn công việc với Phu... Tụi tao cũng khá hợp nhau."

Mẹ nó! Sao Pa C không nói với tôi chứ? Nếu biết, tôi đã theo sát nó tới chỗ làm. Giờ thì lỡ mất mớ cơ hội tốt rồi.

Người mà tôi và Solo đang nhắc tới chính là Khun Phu... người mà tôi thích. Tôi gặp anh ấy lần đầu tiên ngay trước khi học kỳ một của năm nhất bắt đầu. Ấn tượng ban đầu về người đó chính là cảnh tượng đối phương dùng cán dù để xua đi một cô gái có ý định tiếp cận mình mà không chút do dự. Kể từ đó, tôi liền coi anh ấy như thần tượng dù không hề biết tên người ta. Sau cuộc gặp đó, chúng tôi không gặp lại lần nào trong suốt một năm, cho đến cách đây một tháng khi bay sang Anh với thằng So để tham gia một bữa tiệc liên quan đến công việc với ba nó...

[]

"Khun Phuri... là con trai của Khun Austin. Nghe nói cậu ta từng học ở Thái Lan, nhưng không biết vì lý do gì mà trở lại đây ngay trước khi tốt nghiệp."

Lần đó, tôi được thư ký của Pa C kể lại trong khi trái tim nhộn nhạo vì vui sướng. Ai mà biết người đó là con trai của chủ nhân bữa tiệc này chứ.

"Phu là một đứa trẻ tài năng... Cậu ta chỉ lớn hơn Solo ba tuổi, nhưng đã tiến vào giới kinh doanh từ khi còn trẻ. Kinh nghiệm và tài năng của người này đã đủ để điều hành công ty."

Đó là lời nhận xét của Pa C khi biết được tôi có hứng thú với Khun Phu. Tôi còn nghe được cha của Khun Phu nói rằng anh ấy sẽ trở lại Thái Lan để hoàn thành việc học của năm tư sau khi bảo lưu một năm. Cũng vì lẽ ấy, tôi đã nài nỉ Pa C để hỏi xin thông tin quan trọng về người đó vì xem chừng họ khá là thân quen. Và tin tức anh ấy học trong khoa Quản trị Kinh doanh cũng từ đó mà có.

[]

"Đợi đã... Sao mày gọi người ta chỉ bằng tên 'Phu' hả?" Tôi nhíu mày rồi nhìn thằng So với vẻ không hài lòng vì cảm giác khó tả dấy lên trong tim. Ngay cả khi chỉ nhắc đến người đó trong lòng, tôi vẫn gọi anh ấy là 'Khun Phu'. Vậy mà, thằng So lại nghiễm nhiên gọi thẳng cái tên 'Phu' như vậy?

"Ban đầu, tao không biết tuổi anh ta nên cứ thoải mái nói chuyện như bạn bè ngang hàng." Solo vừa nói vừa nhún vai, bày ra bộ dạng khiến tôi phải nghiến răng nghiến lợi.

Như vậy, anh ấy có thể tính là bạn bè của Solo đi? Trong khi tôi còn không thể gọi anh là P... Đời thật đúng bất công!

"Ờm...lấy RED hộ tao." Tôi xòe tay nhưng không quay đầu lại. Tay kia còn đang bận chỉnh áo sơ mi.

"Thằng dở hơi, lại còn đặt tên cho một cái tai nghe."

"Nó quan trọng với tao." Tôi đơn giản vặc lại, nhận lấy RED rồi quàng lên cổ, tư thế sẵn sàng ra khỏi phòng. "Bộ mày không có thứ gì quan trọng không thể thiếu được trong cuộc sống sao? Như P'Gui á... mày gọi anh ấy là Guitar kìa. Có gì lạ khi tao đặt tên cho món đồ yêu thích của mình."

"Tao ý kiến chút thôi. Mày làm gì gay gắt thế?" Nó đứng lên, bước về phía bên này đồng thời đẩy đầu tôi một cái. "Mày kích động quá rồi đó. Có thái độ nghiêm túc là chuyện tốt, nhưng phải học cách lờ đi những vấn đề quá nặng nề."

"Ngậm miệng và chuẩn bị lái xe đi, thằng tài xế." Tôi cắt lời thằng bạn rồi ra khỏi phòng. Tiếng cằn nhằn của nó vẫn mãi chưa dừng lại. Tôi không thể ngờ, sau khi có vợ, thằng này lại trở nên lắm lời như vậy. Nếu biết mọi thứ sẽ thành ra thế này, tôi thà truớc đó đừng giúp nó thì tốt biết bao.

Solo và tôi tới trường vào khoảng bảy giờ cho nên vẫn dư dả thời gian để ăn. Công việc trong khoa do hai đứa phụ trách đã được chuyển cho người khác vì bọn tôi thông báo với đàn anh phải bay sang Anh. Nhưng nếu các anh ấy biết được hai đứa đã quay lại, họ nhất định sẽ lại vắt kiệt sức của chúng tôi như trước. Chính vì điều đó, cả hai quyết định sẽ đổi địa điểm ăn sáng sang khoa Quản trị thay vì khoa Y như trước giờ.

Nếu hỏi vì sao chúng tôi phải tới tận khoa Y để ăn cơm mà không phải khoa mình, thì lý do đơn giản là khoa Âm nhạc không có nhà ăn như những nơi khác. Cho nên, từ trước tới nay, bọn tôi vẫn luôn ăn cơm ở khoa Y, nơi mà sinh viên khoa Âm nhạc lởn vởn còn đông hơn tụi học Y. Toà nhà khoa Âm nhạc có thể coi là hoành tráng, nhưng lại thiếu mất căn tin... Chắc do kinh phí thiếu hụt.

"Sao bọn mình phải đến tận khoa Quản trị chứ?" Tôi vờ như không nghe thấy và tập trung vào việc suy nghĩ sẽ ăn món gì.

Lý do tôi chạy đến tận nơi này cũng vì một số khúc mắc trong lòng.

"Toàn bọn năm nhất." Tôi khẽ lầm bầm trong khi quét mắt quan sát xung quanh. Mọi người đều nhìn chằm chằm thằng So nếu ánh mắt vô tình bắt gặp nó...

"Kao! So!"

Errr...

Và ánh mắt mọi người càng đổ dồn khi Jedi hét tướng về phía chúng tôi như thể sợ rằng không ai nghe thấy nó.

"Tao biết bọn mày đã trở về, vậy mà không chịu tham gia buổi lễ." Nó hết chỉ tay về phía tôi rồi thằng So, kèm theo vẻ mặt tủi thân. "So, tao đã phải lên sân khấu trao giải thay mày đó. Tao bị hỏi mấy câu khó nhằn còn hơn hồi được giải Á quân... Và bọn đàn anh của tụi mày...hỏi rằng thằng Kao khi nào thì trở lại suốt từ tháng trước. Đến tận hôm sự kiện cũng không buông tha."

Tôi nhìn bộ dạng kể lể của thằng từng là Á quân Moon của trường mà không hề áy náy tí nào, thay vào đó còn thấy đáng đời nó. Người vừa tới chỗ tôi và thằng So tên Jedi. Nó là Á quân Moon trường năm ngoái và Moon của khoa Y. Một thằng bạn thân khác của tôi. Đám chúng tôi quen nhau hồi năm nhất, nhưng vì thằng này thường bận rộn với việc học của nó nên hiếm khi gặp được. Thông thường, nếu tôi đi với nó hôm nay, hẳn lần gặp mặt tiếp theo sẽ là vào cuối học kỳ.

"Xin lỗi..." Theo quy trình, để tạo ấn tượng tốt với người khác, điều tiên quyết là phải chào hỏi nhẹ nhàng. Ví dụ như, đám con gái đang đứng kế bên bàn tụi tôi, "Không biết đã có ai ngồi đây chưa ạ"

Quá tài tình. Hoá ra bọn họ muốn ngồi đây...

"Các em cứ tự nhiên."

Đây là tấm gương sáng đại diện cho Moon của trường nè.

"Các anh làm gì ở khoa Quản trị vậy ạ?"

Thật biết cách bắt chuyện đó...

Tôi đảo mắt rồi cúi gằm mặt xuống bàn. Solo trông thấy thế thì cũng làm theo, để lại mình Jedi tiêu khiển cùng đám con gái, trong lòng đổ hết lỗi lên đầu thằng bạn.

Xung quanh đây có tận mười cái bàn. Cứ nhất định phải ngồi chung mới chịu. Có cần phải vậy không?

"P lái ngang qua đây và bắt gặp xe đứa bạn đang đậu bên này nên ghé vô ăn luôn."

"Vậy hai người họ..."

"Mấy đứa năm nhất phải không? Bọn nó đều học năm hai nha. Tên thằng này là Solo, đứa mà anh phải lên sân khấu thay nó trao giải đó. Đứa còn lại là Kao, ca sĩ nổi tiếng của khoa Âm nhạc."

Thằng chết tiệt...

"Kao."

Solo gọi tôi nhưng không nói gì thêm. Ngay khi nhìn lên, tôi bắt gặp tầm mắt nó hướng về phía một người đàn ông đang đi ngang qua khu này. Và điều đó khiến cảm giác ủ rũ trong tôi lập tức biến mất.

"P'Kao ơi..."

Đó có phải...

Đúng thật rồi! Thật không uổng công đi đến tận đây mà.

"Tụi mày đợi tao ở đây được không?" Tôi quay sang nói với hai đứa bạn rồi đứng lên, hoàn toàn phớt lờ đám người đang nghệch mặt ra không khác gì thằng Jedi. Sau khi ném túi xách cho Solo giữ hộ, tôi lao ra khỏi nhà ăn để đuổi theo người đàn ông cao lớn chiếm trọn tâm trí tôi.

"Khun!"

Cái thằng cha cẳng dài đó đi đâu rồi chứ? Gọi rồi mà không thèm dừng lại luôn.

"Khun Phu!"

Tôi vội vàng vòng ra phía sau toà nhà. Loại người quái gì gọi cũng không quay lại trả lời thế? Tôi sẽ liên tục gọi tên con người đang phớt lờ mình đến khi anh ta không chịu nổi thì thôi. Cuối cùng, bước chân người đó bất ngờ dừng lại, khiến mặt tôi đâm sầm vào lưng anh.

"P'Phu."

"..."

"Khun Phu."

"Gì hả?" Người đàn ông với đôi mắt hung dữ đáp lời. Tay anh ta kẹp một điếu thuốc lá, người dựa vào tường, bày ra bộ dạng siêu ngầu khiến hai mắt tôi như phát sáng.

"Không. Em sẽ gọi anh là P. Thằng So thậm chí chỉ gọi anh bằng tên cơ."

P'Phu thở dài và tỏ vẻ chán ngán. Sau đó, anh ta nhìn đi chỗ khác tỏ ý phớt lờ tôi.

"P nhìn khác quá nha..." Tôi khoanh tay, đem mắt liếc đối phương một lượt từ đầu đến chân, "Nhìn xem...khác xa hồi ở Anh."

"Sao cậu lại đi theo tôi?"

"Muốn nói lúc nào cơ?" Tôi cũng dựa vào tường, nhìn thẳng anh ấy.

"Lần nào chả vậy."

"À, em thích P mà. Cố gắng để gần gũi P một chút đó." Tôi nói một cách tự tin, "Khi em bắt đầu chơi nhạc, Ja từng nói chúng ta phải cố gắng hết sức mới có được thành công. Trường hợp của P cũng giống vậy đó."

P'Phu siết điếu thuốc trong tay rồi đứng thẳng lại. Người nọ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng như mọi lần. Nhưng trước khi kịp nhấc mình khỏi bức tường, một cánh tay tôi bị khóa vào tường. Tư thế đó khiến mùi thuốc lá phảng phất nơi gò má, rồi từ từ tràn vào hai cánh mũi.

"Đừng làm phiền tôi."

"Em biết..." Tôi dùng tay mình đẩy cánh tay đang giữ điếu thuốc của đối phương ra, "...mấy câu đó không doạ được em đâu."

"..."

"Nếu P muốn em tránh xa, vậy thì tìm cách khác đi. Đừng đem cái ánh mắt hung dữ kia ra để doạ. Em chả sợ chút nào đâu. Ngược lại, em càng lúc càng thích nó hơn đó." Tôi nhếch mép cười với người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.

Khi thích ai đó và muốn tiếp cận đối phương, tôi sẽ cố hết sức để đạt được mục đích. Cho nên, nếu anh ấy muốn khiến tôi tránh xa...bản thân cũng nên bỏ công nhiều chút.

Coi như huề nhau.

"Hãy cảm ơn Chú C bằng không tôi đã bẻ cổ cậu." P'Phu đẩy tôi tránh sang một bên, sau đó chuyển tầm mắt sang nơi khác rồi đốt một điếu thuốc khác.

"Vậy lần gặp tới em phải cám ơn Pa C mới được."

"Cậu đang làm phiền tôi."

"Ồ không, Pa C giúp em không bị anh bẻ cổ. Chuyện này đương nhien phải cảm ơn ông ấy. Không phiền chút nào." Tôi khó hiểu hỏi, sau đó giẫm lên đầu lọc điếu thuốc mà P' Phu vừa ném xuống, "Em đâu phải kiểu người hay gây phiền nhiễu."

Ngay khi tôi vừa dứt lời, người vốn có ý định hút tiếp điếu thứ hai liền thả tay xuống. P'Phu ném cho tôi một cái liếc mắt rồi quay người bỏ đi theo hướng mà anh ấy đã tới.

Thôi vậy... Tôi hẳn đã làm phiền anh ấy kha khá rồi, đối phương trông như sắp phát điên rồi. Hôm nay như vậy là đủ.

Nhưng mà tôi hạnh phúc muốn chết đi được!

Tôi trở lại tìm hai thằng bạn còn đang chờ mình với tâm tình vui sướng gấp mười lần trước đó. Tại chỗ cũ, đám con gái vẫn chưa đi khỏi. Bắt gặp hàng mày nhíu chặt của Solo, tôi biết chắc nó đang bực bội lắm. Và nhìn sang Jedi đang treo lên nụ cười ngượng ngùng...dám cá nó đang loay hoay không biết thoát ra làm sao.

Lúc nào cũng phải dựa dẫm tôi ra tay xử lý mấy tình huống thế này.

"Đi thôi." Tôi thúc trỏ vào cánh tay tụi bạn. Solo lập tức đứng dậy, không ai dám cản nó lại cả. Nhưng với thằng Bác sĩ, cả hai tay đều bị túm chặt lại.

Quá ga lăng rồi.

"Cái đó..."

"Đi lẹ." Tôi lập lại và bỏ đi trước, theo sau là thằng Solo khoác cặp lên và nối gót. Về phần Jedi, nó phải canh lúc bọn con gái vừa buông tay liền vù chạy.

"Mẹ nó, nhìn bọn nó cạn lời luôn rồi kìa." Thằng bác sĩ bắt kịp, quàng tay qua vai tôi và giơ ra cái like như thường lệ.

"Thằng quỷ. Trong mấy vụ này, mày toàn lợi dụng tao." Tôi phàn nàn. Phải nói bản thân đã quá quen với việc này bởi bất cứ khi nào cả bọn rơi vào tình huống tương tự, bọn nó đều đẩy tôi ra làm lá chắn. Nhưng dù cho thằng bạn luôn hành động như vậy, lòng tôi vẫn hy vọng nó không bị người ta ghét.

"Sao tao tự mình ra tay được? Hỏng hết hình tượng đó."

"Vì thế tao phải đóng vai phản diện hả?" Tôi vỗ đầu Jedi ngay khi nó gật một cái không chút do dự, "Chuẩn bị lên lớp đi kìa."

'Đuổi tao kìa!" Jedi rầu rĩ, hất đầu một cái rồi quay sang làm phiền Solo. Bị đuổi thẳng mặt nhứ vậy, cuối cùng, nó trề môi rồi gục gặc đầu, "Được rồi, tao đi. Hẹn gặp tụi mày sau."

"Ừm."

Tiễn thằng bạn ngồi vào xe của nó, tôi chuyển hướng về phía xe của Solo, nhưng phải đợi thằng tài xế mở cửa đã.

"Gì hả?" Kéo xuống một bên tai nghe đang đeo, tôi quay sang hỏi chuyện thằng bạn vì bắt gặp đôi mắt mù mịt khi gặp vấn đề khó hiểu của nó.

"Tao ngạc nhiên đó."

"Ngạc nhiên vì cái gì?"

"Ngạc nhiên khi mày quay lại mà không chút thương tích nào."

Tôi quay sang, đem tay đẩy đầu để dời tầm mắt nó đi nơi khác, rồi giục đối phương mau khởi động xe. So nghe lời và không hỏi thêm nữa.

"Mày đáng ra nên ngạc nhiên và hỏi vì sao tao quay lại nhanh thế." Tôi nói, mắt không buồn nhìn. Tiếng cười của nó bất ngờ vang lên. Hơ hơ... Vui ghê ha.

"Mày là cái kiểu một khi cao hứng, sẽ làm ra mấy chuyện không tưởng được. Tao quen rồi, không ngạc nhiên nổi."

"Mày lắm lời ghê." Tôi ý kiến sau đó quay đầu về phía bên ngoài cửa sổ xe, lờ đi thằng tài xế đang cười ngặt nghẽo bên cạnh. Trước đây, nó thường rất im lặng. Chỉ khi đi với tôi, nó sẽ nói nhiều hơn bình thường một chút. Nhưng sau khi có vợ...tinh thần lúc nào cũng phấn khởi.

Bang!

"So!" Tôi giơ tay xoa cái trán bị búng nghe rõ to, sau đó quay đầu trừng mắt với thằng tài xế, "Bộ mày lắp ra đa để định vị ai đang nói xấu mình hay gì hả?!"

"Mày biết hả?" Nó đáp lại, khiến tôi nhịn không được phải quăng cho một ngón giữa trước khi quay đi. Tôi vô cùng muốn trả đũa lại, nhưng tốt hơn vẫn không nên gây rắc rối vì thằng này còn đang phải lái xe. Cuối cùng, tôi chỉ có thể nuốt hận vào bụng và chờ đợi cơ hội thích hợp hơn.

Khiến P'Gui không...

"Mấy ý tưởng tà ác của mày hiện hết lên mặt rồi kìa."

"Sao mày phải để ý quá vậy?!" Tôi quay sang hỏi trong sự tức tối. Thật tình không hiểu nổi, trong mấy chuyện cần đến trí thông minh, nó thường cư xử như thằng ngốc. Nhưng với mấy thứ nhỏ nhặt như bị rủa thầm thế này lại nhận ra nhanh lắm.

"Tóm lại, mày thật sự nghiêm túc về chuyện với Phu hả?"

Ngay khi chiếc xe đỗ lại trước khuôn viên khoa, chủ đề cuộc nói chuyện cũng đổi hướng.

"Tao..."

Bang!

"Nè!" Solo chửi thề một tiếng rồi mở cửa xe để bước xuống. Tôi cũng bị bất ngờ, nhưng chỉ biết thở dài, đẩy cửa xuống xe. Cũng may chúng tôi đã đậu ngay trước khoa nên không phải lo lắng việc ngáng đường mọi người.

"Nè, tụi mày..."

"Sao lại đập xe em?" Thằng chủ xe xót của nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn cố cư xử điềm đạm với cái vị vừa phá xe nó trước đó.

"Tao gõ nhẹ thôi mà." P'Win chớp mắt như thể bản thân không làm gì sai trái.

"Nhẹ nhàng cái quái ấy..."

Tôi lén cười khi nghe thấy thằng bạn đứng bên cạnh đang làu bàu. Nhưng nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và chỉ từ chối nói chuyện với P'Win.

Lại thành chuyện của tôi.

"Có gì không P?" Tôi hỏi người đối diện đang bày ra gương mặt mù mịt. Nhưng P'Win nhanh chóng gỡ bỏ sự bối rối và trở lại với bộ dạng vui vẻ.

"Tụi mày trở lại Thái Lan rồi sao không báo tao?"

Tôi phải thừa nhận... Cái xe này quá bắt mắt cho nên không lạ gì khi có người trông thấy tôi và báo cáo lại.

Vị đang đứng đối diện tôi là đàn anh năm tư trong khoa Âm nhạc, người được giao trọng trách quản lý những hoạt động của bọn tôi. Anh ấy trông như một tên điên và nguy hiểm khiến người ta phải e dè. Nhưng người được cho là đáng sợ đó lại không thể bình thường đối diện với tên Solo mặt đơ bên cạnh tôi.

Khi chúng tôi bắt đầu năm hai thì anh ấy lên năm tư. Năm ngoái, tôi từng nghi việc anh ấy được chọn làm thủ lĩnh của khóa. Nhưng sau khi nhìn cách đối phương quản lý công việc suốt một năm qua, tôi cũng hiểu ra. Nếu không tính đến những thứ vụn vặt, P'Win có thể được xem là một người có khả năng. Anh ấy cũng là một trong số ít những người có thể chơi hầu hết các nhạc cụ như tôi.

"Nói xem nào Kao."

"Mắc gì em phải báo chứ?" Tôi khó hiểu hỏi ngược lại, rồi phải nhịn cười khi phát hiện người đối diện đang cố tỏ vẻ bình tĩnh. Nếu ai không biết còn tưởng vị đàn anh này đang giận dữ hay chuẩn bị gây sự với chúng tôi đến nơi. Nhưng với sự hiểu biết của tôi về anh, thật ra đàn anh chỉ là không dám đối mắt với cái tên còn đang bận vỗ về chiếc xe của mình.

"Tao tức rồi đó."

"Đợi nào..."

P'Win phủi mông, bỏ về phía toà nhà của khoa. Phần mình, tôi chỉ có thể chán nản nhìn theo, đồng thời tự hỏi vì sao đối phương lại phải đập cái xe để gọi chúng tôi.

'Tới phòng họp mau!" P'Win quay đầu hét lại. Ngay khi tôi định hét trả lời, người kia liền vờ như đang tức giận rồi bỏ đi.

Sao xung quanh tôi không có lấy một ai bình thường vậy? Cái thằng đi bên cạnh cũng quái nốt.

"Bộ cái xe làm bằng giấy nên ảnh sẽ nghiền nát nó chỉ bằng mấy cú nện như vậy!?"

Ánh mắt Solo như thể ngay lập tức vặt cổ tôi vậy. Nhưng trước khi thật sự làm vậy, nó đột nhiên đổi sang thái độ vô cùng nghiêm túc.

"Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao."

"Câu nào?"

"Mày nghiêm túc với Phu hả?"

Tôi đứng thẳng người khi bắt gặp ánh mắt của nó không hề mang theo hàm ý trêu chọc. So đứng thẳng tắp, bộ dạng nó như muốn nói sẽ không để tôi thoát nếu chưa nhận được đáp án nó cần. Thở dài một cái, trong lòng thật ra chẳng muốn lập tức trả lời câu hỏi này đâu, bởi tôi không muốn đối phương nghĩ mình không nghiêm túc cân nhắc vấn đề này.

"Trước khi trả lời, tao muốn hỏi một điều... Sao mày có vẻ dè chừng P'Phu vậy?"

Không chỉ ngôn từ, mà đến cả hành vi của nó đều thể hiện thái độ không đồng tình với việc tôi tiếp cận P'Phu, giống như có điều gì đó khiến nó không an lòng.

"Phu không phải người mày có thể đùa giỡn..." Solo nhíu mày và khuôn mặt nó càng thêm nghiêm trọng, " Anh ta không phải kiểu đàn ông lịch thiệp, cũng chả ít nói, biết giữ bình tĩnh và giáo dưỡng như vẻ bề ngoài mọi người nhìn thấy."

Tôi có chút nghi hoặc nhưng không đưa ra ý kiến. Chẳng phải bản thân chưa từng chú ý những mâu thuẫn trong hành vi của người đàn ông đó. Nhưng So, nhờ kinh nghiệm tiếp xúc với đối phương, nó hẳn còn hiểu rõ anh ấy hơn.

Nhưng...

"Tao bắt đầu thích anh ấy vì những thứ tao nhìn thấy được. Không phải vì kiểu hình tượng tốt mà mày nói."

"Dù cho tao không gần gũi với anh ấy. Nhưng bằng việc trò chuyện với mọi người trong buổi tiệc tối ở Anh đủ giúp tao nhận thức một điều... Phu là một người nguy hiểm."

Tôi nhớ lại cái ngày chạm trán với P'Phu cách đây một năm và cả lần gặp lại bên Anh. Mỗi khi chúng tôi đối thoại, người đó chưa bao giờ dành cho tôi thái độ lịch thiệp cả. Nếu không nhìn thấy anh trong bữa tiệc tối đó, tôi sẽ cho rằng đối phương là kiểu khá đáng sợ.

"Mày không cần phải lo lắng." Tôi vỗ vai thằng bạn vì hiểu được mối bận tâm của nó. Chúng tôi mới chỉ là bạn thân được hơn một năm nhưng lại rất hiểu đối phương. Tuy có rủa xả nó hằng trăm lần trong lòng, nhưng tôi luôn coi người này là đứa thân nhất, cũng vì cả hai hợp nhau ở rất nhiều khoản. "Kiểu người giống như tao...khi thừa nhận nghiêm túc thì chính là thật sự nghiêm túc đó."

Mặc kệ là yêu thích hay gì khác...nói nghe có vẻ ích kỷ, nhưng tôi không thích bỏ lỡ bất cứ thứ gì chỉ vì không chắc chắn.

"Ờmm..."

"Tao không thích anh ấy vì những điều mọi người nhìn thấy ở đối phương. Tao thích ảnh...bởi ngay từ đầu đã biết đó là một người nguy hiểm như mày nói đó."

Dù là cảnh tượng anh đẩy cô gái ra, hay cách đối phương xử lý những kẻ tìm mình gây sự hoặc khi người đó nói chuyện theo kiểu chẳng thèm quan tâm cảm nhận của bên còn lại... Tất cả mọi thứ để tôi nhớ về P'Phu cũng chỉ có những điều đó và chúng không ngừng được tái hiện...

Người đó...

Là thần tượng!

Tôi muốn có anh!

Và tôi sẽ làm được!

"Đây là lịch hoạt động sơ lược cho học kỳ này."

"Cái thời khoá biểu này đã khít vầy rồi. Vẫn gọi là sơ lược thôi à?"

"Mấy đứa năm nhất...tham gia luôn chứ hả?"

"Em nói này..."

Thậm chí khi đã nói thật lớn, nhưng vẫn không được chú ý...xung quanh quá ồn.

"Kao này, mày sao?"

Tôi nhét Red vào tai và tăng âm lượng đến mức lớn nhất có thể vì không muốn tiếp tục lắng nghe đám người ồn ào xung quanh. Thật sự quá phiền. Tôi vừa định đánh một giấc nhưng cuối cùng lại bị cái tên đang ngồi chơi điện thoại bên cạnh đánh một cái. Nó thúc khuỷu vào, ra hiệu bảo tôi chú ý...

"Kao..."

Nếu không vì bị túm lại ngay trước cửa phòng học sau giờ tan lớp, đừng mơ có chuyện tôi đồng ý tham gia buổi họp này.

"Thằng Kao!"

"Umm..." Tôi đáp lời, tháo tai nghe ra và chuyển sang dáng ngồi biếng nhác. Nếu không phản ứng lại, tên tôi nhất định sẽ bị réo liên tục cho đến khi được lắng nghe.

"Tao hỏi ý mày thế nào?" P'Win nhìn tôi. Và những người khác cũng thế, như thể họ đều muốn biết câu trả lời.

"Sao hỏi em chứ?" Tôi khiếu nại, sau đó đem chân bỏ lên sofa rồi ôm lấy, không quên nghiêng người nấp sau vai thằng Solo tránh trường hợp lại bị P'Win đánh.

"Bởi vì mày sẽ là đứa bận rộn nhất, Kao à. Tao chỉ có thể hỗ trợ khi mày cần thôi." Nghe P'Win nói, tôi hiểu ra công việc của mình lại có vấn đề rồi.

"Nhiều đây chưa phải tất cả, đúng chứ?"

"Đúng... Này mới chỉ là phần đầu của học kỳ. Một số hoạt động khác sẽ thêm vào sau. Đám nhạc công vẫn ổn bởi vì tụi nó có thể thay phiên nhau. Nhưng hai vocal chính khác đã tốt nghiệp năm ngoái rồi. Cho nên giờ chỉ còn mỗi mình mày thôi."

"Em có thể làm được...nhưng P phải tìm thêm người, phòng khi bất trắc. Mấy đứa học thanh nhạc ấy, dù chưa tốt lắm, nhưng vẫn có thể giao cho tụi nó vài việc. Thành thật mà nói, nếu phải một mình hát hết những sân khấu này, em chắc chắn không đủ sức cũng như thời gian." Tôi thẳng thắn với P'Win. Không phải ai học Âm nhạc đều hát được. Cũng có người hát được nhưng lại không thể tương tác với khán giả khi lên sân khấu. Một số mắc chứng sợ sân khấu, rất nhiều lý do. Cho nên đôi khi không phải ai cũng sẵn sàng cho việc đó. Nhưng nếu đã chọn học ngành này, mọi người phải tập làm quen với nó. Cho nên, thậm chí dù không thể so được với tôi, những đứa khác cũng nên được cân nhắc. Bởi vì, nếu tôi là đứa duy nhất đứng trên tất cả sân khấu đó, không sớm cũng muộn sẽ chết vì lao lực. Và thêm một lý do nữa...

"Hiểu rồi. Tao sẽ huấn luyện vài đứa để tụi nó đứng được trên sân khấu. Còn phần mày, tao sẽ xem xét yêu cầu công việc trước, sau đó thông báo lại sau."

"Ok, P."

Nếu tôi phải biểu diễn trên tất cả sân khấu đó đồng thời đầu tư toàn bộ thời gian cho việc luyện tập, vậy thì còn đâu những giờ chơi game... Tôi còn phải dành thời gian để gặp P'Phu. Nghĩ đến việc đó, bản thân liền muốn rời khỏi chỗ này rồi.

"Dẻo miệng thật."

Quên mất còn một đứa nhìn thấu tôi đang ngồi một đống bên cạnh.

"Có ai như mày hả? Dù cho thời thế đã thay đổi, nhưng vẫn chẳng ai dám ép mày lên trình diễn cả." Tôi quay sang vặc lại thằng bạn, sau đó đem toàn bộ sức nặng tựa lên người nó.

Thân là Moon của trường, nó hiển nhiên sẽ rất thu hút. Do đó, chỉ cần thằng này lên sân khấu, mọi người sẽ đổ xô tham gia sự kiện. Nhưng không một ai can đảm buộc nó phải lên sân khấu. Điều này trái ngược hoàn toàn với tôi, đứa bị kéo đi biểu diễn khắp nơi. May mắn thay, tôi vẫn thường bám chặt nó như đỉa đói. Và kết quả, thằng này bị kéo theo cùng tôi, trừ vài dịp thanh niên ấy lén lút bỏ trốn để đi tìm P'Gui và bỏ rơi tôi.

"Năm nay, mày phải chuẩn bị tinh thần đón nhận vận mệnh cuộc đời cùng tao. Năm ngoái, mày có chuyện của P'Gui. Năm nay tao có P'Phu. Nếu tao không thể giải quyết vấn đề của mình, mày phải giúp tao!" Tôi nói với hết sức kiên định dù cho phải hạ thấp giọng để không ai nghe thấy.

"Ý mày là..." Solo nhìn tôi trong khi khoé môi nó thấp thoáng một nụ cười, "...chúng ta sẽ giúp nhau đi tìm rắc rối ấy hả."

"Hehe haha."

"Hơhơ hehe."

"Thiệt đáng sợ..." Một tiếng thì thầm truyền ra từ đám người còn lại. Tôi vội vàng hắng giọng và điều chỉnh hình tượng, sợ rằng sẽ bị ai đó phát hiện, nhất là P'Win.

"Mày chưa về với P'Gui hả?" Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi thằng bạn bởi bây giờ đã khá trễ. Thông thường, không gì có thể giữ chân nó... Nhưng khi bắt gặp khuôn mặt sưng sỉa của đối phương, tôi lập tức hiểu ra...

"Guitar đã bắt đầu khoá Thạc sĩ nên hay về nhà trễ."

Tôi gật đầu ngụ ý đã hiểu. Bản thân cũng không hề có ý định khiến đối phương thêm phiền muộn vì càng lười khi phải lắng nghe nó than thở. Không còn việc phải quan tâm, tôi gục đầu xuống bàn, nhắm mắt lại.

Tóm lại, tôi không thu được chút lợi lộc nào từ cuộc họp này trừ việc ngủ...vì quái gì phải có mặt nhỉ?

...

"Nó bảo phải đi đón người và sẽ để mày tự về nhà một mình."

Tôi nghiến răng khèn khẹt khi nghe P'Win, đang ngồi chơi guitar bên cạnh nói như vậy. Nguyên nhân chính là, thời điểm mở mắt ra, tôi chỉ thấy khuôn mặt của mấy cha khoá trên đang trò chuyện với nhau. Còn về thằng bạn thân, nó không buồn đánh thức tôi dậy mà biến luôn.

Bị bỏ rơi rồi...

"Em về đây."

"Ok, hẹn gặp lại."

Sau khi vẫy tay tạm biệt nhóm đàn anh, tôi rời khỏi phòng họp.

Chín giờ tối... bên ngoài đen kịt, bầu trời không một ánh sao. Tôi chậm rãi thả bước, thưởng thức cơn gió và không khí mát lạnh buổi đêm. Xung quanh cũng không ồn ào như mọi khi.

Dù cho hiện tại là khoảng thời gian của các hoạt động nhưng con đường trở về ký túc xá tôi thường đi lại rất yên tĩnh. Đám sinh viên hẳn còn đang bận rộn với công việc của mình trong mấy toà nhà khoa nên chẳng mấy ai đi lại trên đường.

"Gì đấy nhỉ..."

Tôi bất thình lình dừng bước. Mặc dù âm lượng của giọng nói đó rất thấp, tựa như đang thì thầm, nhưng chẳng cách nào thoát được lỗ tai tôi! Hơn nữa, giọng nói quen thuộc ấy thì tôi không đời nào bỏ lỡ được.

"P'Phu!" Tôi quay bước chân về hướng phát ra giọng nói đó và bắt gặp bóng dáng cao lớn của người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ đang đứng gần đó. Nghe tiếng gọi của tôi, anh ta thở dài rồi xoay đầu đi hướng khác. "Đợi nào, P!"

"..."

"P... Sao anh chưa về nữa?" Tôi đi nhanh đến bên cạnh đối phương, rồi bước song song với anh. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi sẽ ngay tức chớp lấy để trò chuyện với anh.

"Đó là việc của tôi..." P'Phu lạnh lùng đáp lại, ánh mắt hung dữ và dọa nạt. Tôi bất giác cảm giác như rơi vào một cơn sốt rét.

Ồ thì... từ lúc sinh ra tới giờ, tôi chưa từng bị trừng mắt tới độ toàn thân run rẩy thế này.

Và nhịp tim cũng đang gia tốc...

"Người ta thích vậy..." Tôi sải bước rộng hơn để giữ vững khoảng cách với đối phương đủ để trò chuyện thẳng mặt. Sau đó, bản thân nhanh chóng nói ra suy nghĩ trong lòng không chút giấu giếm.

P'Phu bất ngờ đứng lại khiến tôi cũng dừng bước theo. Sau đó, anh ấy quay đầu rồi dùng ánh mắt long song sọc như muốn giết người để nhìn tôi. Bị nhìn chằm chằm theo kiểu đó, tôi cảm giác máu trong khắp cơ thể như đang sôi trào và trái tim vô thức đập mỗi lúc một dữ dội.

"Cậu..."

"Sao ạ?" Tôi hớn hở đáp lời khi bắt gặp P'Phu nhìn mình một lượt từ đầu đến chân như thể đang suy tư điều gì đó.

"Cậu có vấn đề à?"

"Gì cơ ạ?"

"Cậu có vấn đề sao?" P'Phu lập lại câu hỏi, sắc mặt không chút thay đổi. Tôi cau mày, tự vấn bản thân xem có chỗ nào không thích hợp. Sau cùng, tôi lắc đầu thay câu trả lời.

"Em ổn mà."

"..."

"Nhưng đúng là có chút xíu gì đấy, những lúc chung một chỗ với P đó."

"Ý cậu là gì?"

"Có chỗ nào không đúng đâu... Cứ mỗi khi ở gần P, tim em lại bắt đầu đập dữ dội hơn, như thể... có bệnh tim hay sao đấy?"

Tôi thích thú ngắm nhìn khuôn mặt lạnh như băng và cảm thấy thật sung sướng khi nhận ra dù chỉ một chút biến sắc nơi đó... Mặc cho không thể coi đó là thay đổi tích cực gì, nhưng vẫn là bằng chứng cho việc băng đã bắt đầu tan ra.

"S**t!" Câu chửi thề bằng tiếng Anh vang lên thật rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng. P'Phu dời ánh mắt khỏi tôi và ngước nhìn trời. Tay anh rút ra khỏi túi quần và giơ lên vuốt lại mái tóc trong một tư thế hết sức ngầu khiến trái tim tôi càng thêm loạn nhịp.

"P ngầu ghê luôn đó!" Tôi bình luận một câu đơn giản, nhưng lại khiến đối phương bất động. Hồi sau, anh cúi nhìn thẳng mặt tôi rồi cau mày như thể muốn nói gì đó mà chẳng mở lời được. Sau cùng, anh chỉ quay người bỏ đi. Vì thế, tôi lại lẽo đẽo theo người trước mặt mà không hề quan tâm điểm đích. Và khi một lần nữa ý thức chuyện gì đang diễn ra, bóng lưng rộng mà bản thân luôn dõi theo suốt dọc đường đã đưa cả hai bước vào bên trong quán cafe của trường đại học.

Cho nên, vừa nãy, anh ấy vốn đang trên đường đến quán cafe khi vô tình bị tôi bắt được...

"Sawadee krap." Nhân viên của quán mỉm cười thật tươi, chào đón chúng tôi. P'Phu bước tới trước quầy và nhìn qua memu một lượt, sau đó gọi đồ uống bằng tông giọng siêu ngầu.

"Một Espresso."

"Em chẳng biết nên gọi gì..." Tôi chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông vừa gọi đồ uống đã móc tiền ra thanh toán, rồi nhanh chóng quay người bỏ đi, chọn một bàn trong góc xa nhất của quán để ngồi. Hành động của anh khiến nhân viên bị doạ tái mặt, nhưng vẫn cố đứng thẳng, nặn ra nụ cười lịch sự với tôi.

"Em sẽ lấy matcha." Tôi chọn thứ mình muốn uống rồi trả tiền, sau đó bước đến nơi P'Phu đang ngồi, "Em ngồi ở đây, nhé P."

Đối phương không hề nhìn đến tôi hay mở miệng trả lời... Tôi kéo ghế lại, coi sự im lặng của anh như lời đồng ý.

"Em nghe nói tuần sau khoa Quản trị sẽ tổ chức sự kiện..." Tôi âm thầm quan sát phản ứng của P'Phu. Thời điểm bắt gặp tầm mắt của người đó đang hướng về mình, tôi mỉm cười rồi vội vàng nói tiếp, "Thật ra ban đầu em cũng không rõ đó là sự kiện gì, nhưng khi xem lịch biểu diễn âm nhạc xong, phát hiện có cả khoa của P trong đó. P sẽ tham gia sự kiện chứ?"

"Có vấn đề gì...?"

"Thì để biết đường quyết định cho chính xác."

Để quyết định có cần đích thân biểu diễn trong sự kiện đó hay không...

"Sao phải lắm chuyện như vậy hả?"

"Đây là câu hỏi rất khó để trả lời." Tôi nhíu mày, vừa lúc cậu bồi bàn cũng mang đồ uống tới. Ngay khi ly matcha được đặt xuống trước mặt, tôi gấp gáp cầm lên và uống. Lòng tràn trề hy vọng thứ nước uống yêu thích có thể giúp bản thân chọn được câu trả lời thích hợp.

Vì lý do gì...

Thật ra, việc tôi tò mò chính vì để lên kế hoạch cho chính xác. Tôi chưa rõ P'Win có nhận biểu diễn cho sân khấu hôm đó hay không? Nhưng, nếu P'Phu thừa nhận anh ấy sẽ tham gia sự kiện này, vậy thì chính tôi sẽ đề nghị với P'Win để được lên sân khấu. Lý do chính yếu đương nhiên là vì bản thân muốn gặp P'Phu. Cho nên, câu trả lời đúng sẽ là...

"Em muốn gặp P... nên phải làm cố gắng thôi."

Umh... Đây chính là câu trả lời phù hợp nhất.

Đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi. Và như mọi khi, thật khó để đọc ra những suy nghĩ giấu trong đó. Tôi cảm giác có chút buồn phiền khi chẳng thể nắm bắt được bất kỳ điều gì nơi người đối diện. Nhưng phải thừa nhận rằng, bản thân đang rất vui vẻ đón nhận thử thách mới này.

Nếu P'Phu không phải bộ dạng này, tôi đã chẳng thích anh.

"Tôi phải đọc sách." P'Phu nói thật khẽ. Nhưng lần này, tôi lập tức lập tức hiểu được đối phương muốn mình im lặng. Gật đầu một cái, bản thân dựa lưng vào ghế ngồi trước khi móc ra điện thoại để nhắn cho thằng bạn thân.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh và tôi cũng vốn quen với điều đó. Chỉ cần được ở cần người này đủ khiến tôi cảm nhận niềm vui sướng chưa từng có trước đây. Do đó, chẳng sao cả khi chúng tôi không nói lời nào với nhau.

Tôi nhét tai nghe vào tai phải rồi nhấn mở ứng dụng nghe nhạc. Đầu khẽ nhịp theo giai điệu của bài hát đang phát, trong khi tầm mắt vẫn dán chặt vào người đàn ông phía đối diện. P'Phu đang đọc tài liệu liên quan đến vấn đề kinh doanh. Mặc dù không định nghĩa được cảm xúc của đối phương thông qua ánh mắt, nhưng tôi vẫn mơ hồ đoán được khi bắt gặp hàng lông mày nhíu chặt.

Điều gì khiến anh ấy phải quá mức nghiêm túc ngay cả khi còn chưa tốt nghiệp? Thậm chí đến ba thằng So cũng không ép nó làm việc mệt mỏi như thế này. Ông ấy chỉ để thằng đó xử lý việc của công ty vào những kỳ nghỉ hoặc khi rảnh rỗi. Bạn tôi chưa từng đem công việc đến trường như thế này.

P'Phu khép mắt lại khoảng ba giây. Dù cho chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhưng không khó để tôi nhận ra...

Rằng người đó đang mệt mỏi.

"P nên nghỉ ngơi một chút đi." Tôi gỡ tai nghe ra và thậm chí phớt lờ ánh mắt hung dữ vì bị làm phiền, "Em chỉ nhắc với ý tốt, vì đoán rằng P đang mệt mỏi. Thật không tốt khi ép buộc bản thân quá sức."

"Cái đó thì liên quan gì đến cậu?"

"Thôi nào." Tôi ngay lập tức trả lời. Làm sao không liên quan đến tôi chứ. "Em thích P. Vì thế, em lo lắng cho P."

"Cậu khiến tôi thấy rất phiền." P'Phu nói rồi đặt cây viết trên tay xuống. Ánh mắt anh trông còn đáng sợ hơn bình thường.

"Em không hiểu vì sao P cảm thấy phiền, nhưng em chẳng quan tâm đâu." Tôi nhún vai, nhìn thẳng vào mắt đối phương, "Em nhận thức được giới hạn của vấn đề. Nhưng nếu P thật sự đang tức giận như trong lời nói, vậy em sẽ dừng lại..."

"Vậy đi đi..."

"Em chỉ cách ra một chút thôi."

"..."

"Nhưng em không nghĩ mình cần tránh ra bây giờ... Thật tình mà nói, em chẳng làm gì gây phiền cả." Tôi không phá rối hay gây sự, thậm chí còn chẳng đụng vào người anh ấy, "P nói thế chỉ vì muốn đuổi em tránh xa. P vốn không thật sự thấy em phiền đến mức đó."

"Làm thế nào cậu biết tôi đang nghĩ gì?" P'Phu nheo mắt, duỗi lưng dựa vào ghế, tay trước ngực.

"Đây không phải lần đầu em gặp P. Bất cứ khi nào chúng ta chạm mặt, em đều quan sát P." Dù cho tôi không đọc được ánh mắt đối phương, nhưng tất cả hành vi và phản ứng của anh vẫn chưa từng thay đổi, "Chắc chắn ấn tượng của P về em không thể coi là tích cực hay thậm chí tiêu cực. Em nói đúng chứ?"

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ bản thân bắt gặp hàng lông mày của anh nhướn lên vì kinh ngạc. Nhưng chỉ chớp mắt, cảnh tượng lập tức biến mất.

"Cậu thật phiền." P'Phu lặp lại câu nói cũ. Phần mình, tôi chỉ hơi cắn môi, khó chịu vì đối phương vẫn khăng khăng như cũ dù vấn đề đã được giải thích rõ ràng.

"Nói tóm lại, P sẽ tham gia sự kiện chứ?" Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Sau tiếng khịt mũi, sắc mặt đối phương có chút thay đổi, mang đến cảm giác giống như bất lực.

Thật khó chịu!

"Lý do..."

"Em đã nói với P rồi."

"Vậy sao tôi phải nói với cậu?" Một câu hỏi mới được đặt ra khi đối phương rời khỏi ghế ngồi. Tôi thất vọng nhíu mày. Sao khi kiểm tra lại đồ đạc của mình, tôi vội vàng bám gót P'Phu rời khỏi quán.

"Sao anh cứ thích đặt những câu hỏi cho cùng một đáp án vậy?" Tôi đuổi theo anh, không nhịn được phải hỏi ngược lại.

Sao anh ấy không chịu hiểu rằng mọi thứ sẽ hóa ra dễ dàng khi câu hỏi có được đáp án? Vì cớ gì cứ phải hỏi ngược kiểu như thế? Tất cả những câu trả lời anh nhận lại sẽ như nhau thôi.

P'Phu dừng bước bên cạnh chiếc Audi của mình, đậu không quá xa so với quán cafe. Tôi không rành khoản mẫu mã xe hơi vì chưa từng có hứng thú với thứ này. Nhưng chỉ cầm nhìn lướt qua, tôi dám cá đó là một chiếc xe đắt tiền.

"Xe đẹp há." Tôi tùy tiện khen, chủ yếu chỉ muốn tìm chủ đề nào đó để nói cùng anh. Nhưng lời khen dành cho chiếc xe cũng là thật lòng. Dù vậy đối phương không có chút nào xem như vui vẻ, P'Phu dừng bước, quay đầu nhìn tôi với gương mặt cứng nhắc.

"Nếu không trả lời câu hỏi, cậu sẽ tiếp tục làm phiền tôi, đúng chứ?"

"Nếu thật sự như vậy, P sẽ trả lời câu hỏi sao?" Tôi nhanh gọn đáp lại, không thừa nhận, chẳng phủ định.

"Đừng có cản đường." P'Phu nheo mắt, bao thuốc lá trong tay bị vò nát.

"Em không có ý chắn đường, chỉ là...chỉ tò mò P có tham gia sự kiện hay không thôi?"

"..."

"Nếu P trả lời, em hứa sẽ không đi theo nữa."

P'Phu im lặng hồi lâu như thể đang suy nghĩ gì đó. Tôi khẽ thở dài, rồi lại trộm cười khi bắt gặp bàn tay đang siết chặt bao thuốc đã dần thả lỏng.

"Có đi."

Ném lại câu trả lời, người đàn ông hung dữ xoay người ngồi vào trong xe. Tôi cũng không ngăn anh lại.

"P, hẹn gặp lại nhé!" Tôi vẫy tay rồi quay sang hướng khác. Tai tôi nghe được câu chửi thề của đối phương trước khi anh đóng cửa xe lại.

Tôi đã nói sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng đâu nói sẽ trong bao lâu. Thật ra chắc chỉ trong hôm nay thôi, cũng vì đối phương đã đưa ra đáp án tôi muốn biết. Đúng thế... Thời điểm chúng tôi ra đến chỗ đậu xa, tôi đã có ý định tách ra, không tiếp tục bám theo anh đòi câu trả lời nữa. Thành thực mà nói, tôi không quá hy vọng sẽ ngay lập tức nhận được câu trả lời. Lúc trong quán cafe, tôi vốn chỉ muốn cho mình một cơ hội và thử xem vận may tới đâu.

Tôi lấy điện thoại ra, nhấn mở ứng dụng trò chuyện màu xanh lá dùng để liên lạc với bạn bè. Ngón tay bắt đầu soạn tin nhắn trong tâm thế hứng khởi.

Kao: Mày không cần hỏi thăm giúp tao nữa.

Chưa kịp nhấn tắt màn hình, tin nhắn vừa gửi đã được đọc và rất nhanh có câu hồi đáp.

TT: Sao thế?

Kao: Tao nhận được câu trả lời rồi.

TT: Tao cũng vừa được đàn anh trả lời và đang định nhắn mày đây.

Kao: Đàn anh mày nói gì?

TT: Anh ấy bảo tất cả bọn họ phải tham gia. Là yêu cầu của giảng viên trong khoa. Bọn họ được chấm điểm danh trước và sau sự kiện hôm đó.

Có vẻ như tôi vừa phát hiện thêm một điều nữa về P'Phu... Ngoài việc là một gã đàn ông kiệm lời, anh ấy thế nhưng rất trung thực. Dù cho chẳng ưa gì tôi, người ấy cũng không nói dối. Anh nói những điều cần nói mặc kệ có phải thừa nhận nó đúng.

Và về việc giữ lời hứa... Dám chắc nếu không nhờ Pa C ở giữa, nắm đấm đã bóp nát gói thuốc kia nhất định đã đáp xuống mặt tôi rồi. Càng nghĩ về P'Phu, tôi càng mỉm cười vui vẻ. Bản thân chưa từng nghĩ đến thích một người sẽ khiến cho cuộc sống trở nên sống động đến vậy.

Tôi cúi nhìn màn hình và trông thấy thằng Tee đang gửi qua rất nhiều câu hỏi. Mặc dù rất lười phải trả lời nhưng nghĩ đến việc anh em đang giúp đỡ mình, tôi đành trả lời.

TT: Sao mày lại hỏi về P'Phu?

TT: Có vấn đề gì sao?

TT: Hai người có xung đột với nhau hả? Tuy mày là bạn tao, nhưng người đó là đàn anh tao đó. Đừng gây sự bới anh ta Kao nhé!

Kao: Mày nghĩ tao là người thế nào vậy?

Tôi nhíu mày vì bất bình. Thật không hiểu ngoài việc là một thiên tài, tôi có vấn đề gì sao? Vì cớ gì đứa bạn nào cũng coi tôi như thể một đứa xấu xa vậy chứ?

TT: Một thằng bất bình thường

Kao: 🖕

TT: Đừng tức tối. Trả lời tao trước, Kao. Mày không dính vào rắc rối nữa chứ? P'Phu không phải đối tượng mày có thể đùa giỡn. Dù tao chỉ vừa biết về anh ấy trong năm nay, nhưng đã nghe rất nhiều chuyện về người đó.

Kao: Chuyện gì vậy?

TT: Năm ngoái anh ấy nghỉ học, biết đúng không? Mấy đàn anh khác của tao kể rằng P'Phu có khả năng đã gặp rắc rối với người khác để đến nỗi bị đình chỉ việc học. Chỉ biết, bọn họ đã bắt gặp P'Phu thường đánh nhau với rất nhiều người hồi năm hai.

Kao: Mày nói như thể trước giờ chưa từng đánh nhau với người khác ấy.

TT: Không giống đâu! Chuyện về P'Phu, tao nghe được anh ấy đánh đến nỗi có người đã chết. Cũng vì việc đó, từ khi quay lại đây, anh ấy luôn chỉ có một mình. Chẳng ai dám lại gần người đó cả.

Kao: Để tao ghi chú lại đã.

TT: Mày ghi lại cái quái gì vậy?

Kao: Ghi chú về P'Phu đó.

TT: ???

Kao: Dù sao đi nữa... tóm lại, tao không có vấn đề gì với anh ấy cả.

TT: Thế tại sao lại muốn biết chuyện về người ta?

Kao: Tao thích ảnh!

TT: ...!

Kao: Tao về tới ký túc xá rồi. Bye nhé!

Tôi chạy thật nhanh trở về phòng. Sau khi đã dọn dẹp và thay quần áo xong, tôi nằm xuống giường rồi bắt đầu ghi lại những chuyện về P'Phu trên điện thoại. Sau đó, chính mình hài lòng đọc lại một lượt tất cả nội dung đã gõ xuống.

*** Sau khi thân hơn sẽ hỏi ***

> Từng có tin đồn anh ấy đánh nhau đến mức có người chết. Nghỉ một năm bởi vì bị đình chỉ. <

Umh...cảm giác còn thiếu gì đó.

** Khi đặt câu hỏi, đừng quên thêm câu "Em không tin chuyện đó"**

Được bao nhiêu tin đồn thật sự đáng tin. Khi được lan truyền càng rộng, nó càng rời xa sự thật. Dù cho quen biết người đó chưa bao lâu, tôi tin anh ấy không phải loại người như vậy. Và còn điều nữa... thật dễ dàng nếu người đó muốn chấm dứt một tin đồn, thay vào ấy, anh chọn cách không quan tâm đến nó.

Người lạ có thể tin vào lời đồn. Nhưng với người thân cận...

Thằng trâu này tin tưởng anh ấy.

"Kao, mày chịu trách nhiệm phần diễn tối. Tao sẽ để đám năm nhất làm phần buổi sáng."

"Chúng ta đã luyện tập mấy tuần rồi, tại sao kế hoạch chương trình đến bây giờ mới đưa xuống?"

Thông thường, những khoa khác muốn nhờ ban nhạc biểu diễn, bọn họ phải liên lạc để đặt lịch trước. Điều kiện tiên quyết là phải xác định rõ ngày diễn ra sự kiện và giao trước cho chúng tôi lịch trình của hôm đó. Sau đó chúng tôi mới bàn bạc về chi tiết công việc. Nhưng lần này khoa Quản trị Kinh doanh lại giao kế hoạch khi sự kiện chỉ còn hai ngày nữa sẽ diễn ra. Và nội dung công việc trong đó thì khác hoàn toàn với những gì chúng tôi đã trao đổi truớc đó. Hiển nhiên, P'Win người chịu trách nhiệm cho việc hợp tác này đang vô cùng đau đầu.

"Tao nhớ đã nói rõ ràng với bọn họ rồi nên không nhắn thêm gì... nhưng thứ này khác xa những cái tụi tao đã bàn." P'Win thở dài rồi ngồi bóp hai bên thái dương.

Kế hoạch ban đầu chúng tôi đang luyện tập bao gồm việc ban nhạc sẽ chơi nhạc nhẹ vào buổi sáng, trong khi mọi người đi xung quanh thăm thú các gian hàng. Giữa trưa, mọi người dừng chơi nhạc vì khách sẽ tham quan tòa nhà khoa. Nhưng hiện tại mọi thứ đều bị đảo lộn. Tóm lại, bên tổ chức sự kiện yêu cầu chúng tôi chơi nhạc xuyên suốt cả ngày và sẽ có những khoảng trống chen giữa để nghỉ ngơi. Và buổi tối sẽ có một buổi biểu diễn âm nhạc khá hoành tráng.

"Tụi mày làm nổi không?" P'Win hỏi mọi người có mặt trong phòng tập, nhưng không một ai lên tiếng.

Thành thật mà nói, chúng tôi vốn nên từ chối công việc này. Tất cả đều không đúng với thỏa thuận ban đầu, và đây lại chẳng phải lỗi của bọn tôi. Nhưng nghĩ kỹ lại, cả nhóm đã tập luyện chăm chỉ suốt một tuần liền. Nội dung tập dượt là những bài hát nhẹ nhàng giống như trong kế hoạch ban đầu. Và sau công việc này, chúng tôi còn một hoạt động quan trọng khác là sự kiện đón Tân sinh viên, rồi mới có thể nghỉ ngơi một tháng. Vì vậy, những bài hát mà nhóm đang luyện tập sẽ là công cốc bởi vì không phải sân khấu nào cũng giống nhau.

"Đừng quan tâm bọn em. Tụi này vui khi được chơi nhạc. Vì thế, chẳng sao cả nếu những bài hât đó không được mang lên sân khấu. Tương lai sẽ có cơ hội dùng đến thôi." Thằng Sam, tay trống của ban nhạc, đứng lên, rời khỏi vị trí và tiến về phía P'Win. Nhưng người khác nhất loạt gật đầu tán đồng.

"Nếu P muốn từ chối, vậy thì cứ làm đi. Dù cho chúng ta bây giờ không dùng đến những bài này, nhưng chúng sẽ hữu dụng vào lúc nào đó thôi."

"Đừng nghĩ quá nhiều. Cứ nói thẳng thừng là được."

"Quyết định liền đi, Hia."

Tôi im lặng dựa tường, nhìn đám bạn nói chuyện với P'Win. Não tôi bây giờ đang hoạt động hết công suất vì tình huống này hoàn toàn đi ngược với mong muốn của bản thân.

"Có gì không ổn à?" Solo quay sang hỏi khi bắt gặp ngón tay tôi đang nhịp lên tường. Hành động này hẳn đã khiến đối phương khó chịu phải rời mắt khỏi điện thoại và chuyển sự chú ý sang tôi.

"Tao đang cố."

"Cố cái gì?"

"Cố rạch ròi giữa công việc và nhu cầu cá nhân."

"Mày đang nói quái gì vậy?"

"Sao mày ngu quá vậy?" Tôi cười và nhìn thằng bạn với ánh mắt đầy sự mỉa mai. Ngay khi vừa nhận ra điều đó, nó trông như muốn tung ngay một cú đấm để đáp trả. Rồi thình lình, không rõ vì điều gì, bộ dạng nó đột nhiên thay đổi, trông rất vui vẻ.

"Thôi nào."

"So..." Tôi gọi, trước khi quay sang nhìn đám người còn đang thảo luận chưa xong, "Tao tình nguyện lên sân khấu vì P'Phu."

"Hừm."

"Nếu không phải vì muốn gặp anh ấy ở bên đó, nhất định tao sẽ là đứa đầu tiên kêu P'Win từ chối vụ này.'

"Hiển nhiên." Solo gật đầu, hắng giọng ra chiều hiểu ý. "Lịch trình như này không hợp lý, ai cũng muốn từ chối cả."

"Đó là lý do tại sao tao nói bản thân đang cố rạch ròi chuyện công và tư."

"Mày làm nổi không?"

Tôi trả lời thằng bạn bằng hành động nhấc mình khỏi bức tường sau lưng và đi về phía P'Win. Solo cười khẽ, rồi nối gót tôi mà không hỏi gì thêm bởi nó hẳn đã biết rõ câu trả lời.

"P'Win!"

Và hiển nhiên, câu trả lời của tôi là...

"Gì hả?" P'Win xoay nhìn tôi. Ngón tay đang định nhấn nút gọi trên điện thoại cũng khựng lại.

"Có thể đừng từ chối không?"

Tôi không làm được!

"Tại sao?" P'Win lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không khác gì những người xung quanh. Thật lạ khi một đứa như tôi lại có ý kiến trái ngược. Theo lẽ thường, nếu gặp phải những tình huống phức tạp, tôi luôn là người đề nghị từ chối đầu tiên.

"Em có lý do cá nhân khi muốn biểu diễn cho khoa Quản trị." Tốt hơn hết vẫn không nên nói ra lý do thật sự. Bằng không, tôi sẽ bị đàn anh mắng đến chết. "Nhưng không sao hết nếu những người khác muốn từ chối. Em sẽ biểu diễn với thằng So."

"Mày nghĩ quái gì vậy?!"

Tôi giẫm mạnh lên chân thằng bạn. Solo xuýt xoa rồi quay sang nhìn tôi, miệng ngậm chặt không nói lời nào.

"Nếu Kao đi, vậy em sẽ tham gia." Sam nhún nói, dễ dàng thay đổi ý kiến. Tôi nhướn mày, quay sang vỗ vai đối phương như một lời cảm ơn. Giờ đây, những người còn lại trong phòng chỉ biết lắc đầu và bàn bạc lại lần nữa. Có người quay sang mắng tôi.

"Nếu mày muốn đi, vậy mọi người cùng đi. Tao tán thành việc hủy bỏ vì nghĩ mày sẽ là đứa đầu tiên từ chối. Muốn nhận sao không nói ngay từ đầu hả, thằng mất nết."

"Chẳng có lý do đặc biệt nào cả, chỉ là muốn đứng kế thằng So để trông ngầu hơn thôi, thằng ngốc này."

"Nếu tham gia thì phải cùng nhau. Đừng hòng có chuyện chỉ hai đứa mày chiếm sóng."

"Số mệnh thôi." Tôi giễu cợt đáp lại, sau đó đấm mỗi thằng một cái. Sau khi mọi người đều đồng ý nhận việc, chúng tôi đi qua chỗ P'Win đang đứng.

"Tao sẽ làm như mày nói. Cũng vừa nhận việc xong rồi đây. Sân khấu thì tùy ý tụi mày nhé." P'Win đi tới gần, vỗ đầu tôi đến mức cả người cũng loạng choạng theo. Tôi suýt chút đã nhịn không được mà xông lên đáp trả nếu không có thằng So giữ lại. "Mày cứ như cái rốn vũ trụ ấy."

"Hiển nhiên rồi, P."

"Tao sẽ huấn luyện vài đứa để đảm nhiệm phần diễn buổi sáng. Tụi mày không cần đổi hết danh sách các bài hát đâu. Chỉ cần thêm vào vài bài sôi động là được."

"Nhớ rồi P."

Sau đó, buổi luyện tập với danh sách những bài hát được điều chỉnh lại tiếp tục để chuẩn bị cho sự kiện sau đó hai ngày...

...

Mọi thứ hết sức hỗn loạn vào cái ngày diễn ra sự kiện đó. Rắc rối bắt đầu từ sáng sớm, khi ban tổ chức luôn trong trạng thái gấp gáp vì sự kiện sắp khai mạc mà các gian hàng vẫn chưa sắp xếp ổn thoả. Sắp đến giờ biểu diễn, phía khoa Quản trị lại thông báo sẽ dời thời gian bắt đầu trễ hơn so với lịch gốc. Ngay sau đó, tôi nghe tiếng P'Win la lối vì đám nhạc cụ vẫn chưa sắp xếp xong... Có thể nói bên nào cũng có vấn đề đau đầu riêng của mình. Cũng may, tôi chỉ cần ở phía sau cánh gà trông coi đám đàn em lần đầu tiên lên sân khấu.

"Mày sẵn sàng chưa?" Tôi vỗ lên đôi vai đang không ngừng run rẩy của một nhóc năm nhất ngồi bên cạnh. Nó giật bắn, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng buồn cười. Rồi khi nhận ra người đến là tôi, cậu chàng lại đổi sang khuôn mặt sắp khóc và lắc đầu nguây nguẩy.

"Em chưa sẵn sàng gì hết, P."

"Mày phải sẵn sàng, dù sự thật có là chưa đi nữa."

"Tại sao em phải lên sân khấu từ rất sớm như vậy chứ." Nhóc Prem nói, nước mắt trực trào ra, trông vô cùng đáng thương.

"Năm ngoái, P được gọi lên sân khấu từ buổi khai giảng năm học đó." Tôi đẩy đầu thằng nhóc. Nói chính xác, tôi gần như bị túm đi tập luyện cùng ban nhạc ngay ngày báo danh vào trường.

"Có khác biệt chút mà."

"Khác chỗ nào chứ?"

"P không phải..."

"Hửm...?"

"Hức... P không giống... Đâu có gì là P không làm được." Tôi suýt chút đã giơ tay vỗ đầu thằng nhóc vì dám trả treo. Nhưng nhớ ra đã sắp đến giờ biểu diễn, tôi đành nhịn xuống, cho qua.

"Dù sao thì, làm hết sức là được. Nếu có trục trặc đâu đó, coi nó như một bài học kinh nghiệm."

"P sẽ xem em diễn chứ?" Nhóc Prem ngước nhìn tôi bằng đôi mắt ướt nhẹp, tay nắm chặt góc áo tôi như thể sợ bị bỏ rơi.

"Chắc rồi..."

"Nhớ nha."

"... Thật ra là không."

"..."

"Ai'Prem! Chuẩn bị lên sân khấu... Sao lại khóc thế này?" P'Win bước vô cánh gà để gọi Prem, sau đó hốt hoảng khi phát hiện tình trạng thằng nhóc. Anh ấy xoa đầu, vỗ lưng, tìm mọi cách dỗ nín nó. Tôi chỉ biết rối rắm nhìn cảnh tượng trước mắt, không hiểu vì sao thằng nhóc lại khóc... Có lẽ, nó sợ vì sắp phải biểu diễn.

"P'Win... hức, oa..."

"Kao... Mày làm quái gì vậy?" Vì nhóc Prem không chịu trả lời, P'Win quay sang tra khảo tôi. Nằm không cũng dính đạn nữa.

"Em có làm gì đâu."

"P'Kao...nói rằng anh ấy sẽ không xem em diễn." Prem giật giật áo của P'Win. Phần mình, tôi chẳng biết làm gì ngoài đứng im, bối rối hết sức. Tôi chỉ nói sự thật thôi, có làm gì sai đâu.

"Vẫn còn những người khác xem nhóc hát mà." P'Win dỗ dành, sau đó dùng khăn tay lau nước mắt cho Prem. "Nhóc nói như thể có mỗi Kao là người khoa Âm nhạc vậy."

"Nhưng... Nhưng..."

"Nhóc sẽ là tâm điểm." P'Win xoay sang nhìn tôi như muốn trách cứ, rồi trở lại xoa đầu Prem, "Nhóc nghe anh này, Prem..."

"Sao ạ?"

"Nếu có một đám đàn anh khó tính đứng trước sân khấu nhìn chằm chằm để bắt lỗi, nhóc có căng thẳng không?"

"Đương nhiên có."

"Ừm... Cho nên, tụi anh sẽ đứng bên hông sân khấu để xem, thay vì phía trước. Còn về Kao, nó vốn hát hay sẵn rồi. Nếu nó xem nhóc biểu diễn, cảm giác sẽ thế nào?"

"Cái này..."

"Vậy nên, hãy thông cảm vì sao nó không xem nhóc hát." P'Win lại xoa đầu Prem như dỗ con nít. Cuối cùng, thằng nhóc gật đầu, tỏ ý hiểu được và mỉm cười. "Đi chuẩn bị nào. Chỉ còn mười phút đó. MC sẽ giao lưu một lúc ở phần đầu sự kiện, sau đó là sân khấu của nhóc."

"Vâng."

Sau đó, P'Win đi qua, quàng tay qua cổ và kéo tôi đi cùng mình. Thời điểm bóng dáng nhóc Prem đã khuất khỏi tầm mắt, anh ấy liền đánh cái thở dài.

"Tao hiểu việc tụi nó coi mày là thần tượng. Nhưng thế quái nào còn khóc lóc nữa chứ?"

"Chính xác." Tôi bật cười thành tiếng. Từ hồi học kỳ mới bắt đầu, tôi thậm chí còn chưa lên sân khấu lần nào. Vì thế, đám đàn em hoàn toàn không có cơ hội nghe tôi hát nữa là. Tôi chỉ mới đi vòng vòng và cho vài lời khuyên thôi. "Nhưng..."

"..."

"Vừa nãy P nói gì với nó vậy...?"

"E hèm..." P'Win nhún vai, nhếch mép cười nhẹ, "Xạo chút cho nó yên tâm ấy mà."

"P..." Tôi chỉ biết lắc đầu, chẳng biết nói thế nào nữa... Lý do tôi không ở lại chỗ này xem đám năm nhất biểu diễn vốn chả phải vì sợ sẽ khiến bọn nó căng thẳng như P'Win nói. Thật ra, tôi lười và còn phải đi vòng vòng xung quanh khu này...để tìm một người.

"Mày phải quay lại đây lúc bốn giờ chiều đó Kao." P'Win quay sang và nhắc nhở tôi lần nữa.

"Ok."

Tôi tách khỏi P'Win ngay trước sân khấu. Sau khi chào tạm biệt một số thành viên ban tổ chức, tôi đi thẳng ra khỏi khu vực sân khấu. Xem chừng hoạt động này có quy mô lớn hơn tôi nghĩ. Ngoài sân khấu âm nhạc, bọn họ còn đặt thêm những gian hàng về học thuật, đồ ăn, trò chơi, tất cả được chia vào các khu lều trắng riêng biệt, xếp thành hang ngay trước sân khấu chúng tôi biểu diễn. Sự kiện này nhất định rất lớn vì tôi có thể bắt gặp rất nhiều người đi qua lại xung quanh.

Hiện tại, nhóm sinh viên khoa Quản trị đang đứng xếp hàng để điểm danh ngay phía trước tòa nhà khoa. Tôi đứng nép vào một góc bên cạnh cột lớn, kiểm tra từng nhóm sinh viên đi tới. Trong những người đứng xếp hàng, có vài người nổi bật hơn số còn lại, cao, có nhan sắc, hoặc đồng phục khác đi một chút. Nhưng chỉ duy nhất một người kéo được sự chú ý của tôi...

P'Phu cao hơn hẳn tất cả đám sinh viên đang xếp hàng. Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc doạ chạy tất cả những người muốn tiếp cận anh. Dù cho đối phương luôn thu hút sự chú ý của đám con gái, nhưng không một ai dám tiến tới bắt chuyện. Nhất là khi bị đôi mắt xám dữ tợn nhìn chằm chằm, cả người sẽ bất giác run rẩy mà rút lui.

Tôi mỉm cười, dõi theo người đàn ông nọ. Ánh mắt anh ấy càng lạnh lẽo, nụ cười tôi lại càng thêm sâu. Tôi vẫy tay với anh, nhưng P'Phu đáp lại bằng khuôn mặt chán chường rồi quay đầu đi hướng khác.

Tình huống này có được xem là điềm tốt hay không...? Thái độ của anh ấy dành cho tôi khác biệt so với người khác, dù cho không thể tính là tích cực.

"Kao!"

Tôi quay về hướng chủ nhân của giọng nói và bắt gặp thằng bạn hồi trung học đang học trong khoa Quản trị. Nó đang chạy qua chỗ tôi.

"Gì đó?"

"Mày làm gì ở đây?" Nó vừa thở hổn hển vừa hỏi.

"Tao sẽ biểu diễn ở khoa mày, nhưng vào buổi tối."

"Thế sao bây giờ mày đứng đây? Không ở với ban nhạc à."

"Không biết. Tao cảm thấy muốn đi vòng vòng xung quanh...và tìm người tao muốn gặp." Tôi đánh mắt về phía P'Phu đang đứng. Thằng Tee cũng quay đầu nhìn theo, rồi bày ra bộ dạng buồn cười khi hiểu ra.

"Vậy là những gì mày nói trên LINE là thật à?"

"Thế mày nghĩ sao?"

"Tao tưởng mày chỉ giỡn thôi... Nhưng giờ nhìn trực tiếp thế này thì tao tin rồi."

Tôi không nói gì thêm với thằng bạn, tầm mắt chỉ dán chặt trên người P'Phu lúc này đang đi về phía một gian hàng vắng tanh.

"Tee này..."

"Sao?"

"Mọi người đều phải mở gian hàng à?"

Bởi vì nếu được lựa chọn... người như P'Phu sẽ không làm mấy thứ kiểu thế này.

"Ừm...đây là một sự kiện lớn của khoa tao. Mỗi người phải lập nhóm để mở ra một gian hàng, có thể hợp tác nhiều khoá cũng được. Các gian hàng sẽ tự chọn tổ chức một hoạt động riêng của mình." Tee giải thích.

"Vậy sao P'Phu chỉ có một mình ở cái gian hàng đó?" Tôi chỉ tay về phía gian hàng của P'Phu ngay trước đường nhìn của hai đứa. Quanh đó chỉ có duy nhất anh ấy đang ngồi. Ngoài ra không còn ai khác tới lui như những gian hàng khác.

"Tao nghĩ anh ấy làm một mình." Tee nói, "Giảng viên của bọn tao chỉ hạn chế số lượng người tối đa nhóm, còn tối thiểu thì không. Có lẽ, anh ấy làm một mình."

Anh ấy không cảm thấy cơ đơn sao...?

Tôi chia tay thằng bạn vì nó bị gọi đi. Thông báo sự kiện sắp bắt đầu vang lên, bên kia MC cũng đã lên sân khấu. Mất vài giây để quyết định phải làm gì, cuối cùng tôi rời khỏi chỗ đứng và nhắm thẳng phía trước mà đi.

Gian hàng P'Phu lấy tâm điểm là tranh vẽ. Những bức vẽ bằng màu nước được treo xung quanh. Điều ngạc nhiên hơn nữa...xung quanh nơi P'Phu ngồi bày ra khá nhiều dụng cụ vẽ.

"P vẽ những cái này sao?" Tôi bước vào bên trong, ghé vào nhìn thử bức tranh P'Phu đang vẽ. Nhìn như khung cảnh ở nơi nào đó, "Sao trong gian hang chỉ có đúng một cái ghế vậy?"

Xem ra mục đích chính của gian hàng là triển lãm tranh... Hiển nhiên bao gồm cả việc tiêu thụ nữa. Anh ấy học Quản trị...nhưng chẳng hiểu sao lại mở gian hàng để trưng bày tranh như thế này.

"Tôi không muốn người ta ở lại quá lâu." P'Phu trả lời, trong khi tầm mắt vẫn tập trung vào bức tranh trước mặt, "Kể cả cậu nữa."

"P không thấy cô đơn sao?" Sau khi câu hỏi kết thúc, P'Phu cũng ngước mặt lên. Tầm mắt chúng tôi chạm nhau trong khi người đối diện vẫn trong tư thế ngồi. Tôi không hề né tránh ánh mắt của anh, dù cho sự lạnh lẽo vẫn như trước không thay đổi, "Cho em ở lại đây làm bạn nhé."

"..."

"Em thấy giấy đánh giá đặt ở lối vào sự kiện. Nhưng người tham dự từ các trường đại học khác sẽ chấm điểm cho các gian hàng, đúng không?" Tôi mỉm cười khi P'Phu không hề đáp lại. Xem ra chính mình đã nói trúng. "Em biết P không giỏi mấy thứ này. Làm ơn đó, cho phép em ở lại đây nhé. Em hứa sẽ không cứng đầu, hay phá ph4ách, chỉ ở lại và giúp P đến khi gian hang kết thúc thôi."

"Nếu tôi nói không...?"

"Em vẫn sẽ lượn lờ xung quanh đây... V đâu có giới hạn thời gian mỗi người có thể lại, phải không?"

P'Phu nhìn tôi bằng đôi mắt không chút cảm xúc. Có vẻ, anh ấy cũng đoán được câu trả lời của tôi sẽ gần giống như thế.

"Ghế."

"Sao ạ?" Tôi chớp mắt vì chưa theo kịp ý đối phương. Nhưng khoảnh khắc bắt gặp cái nhíu mày và bộ dạng cáu kỉnh của người đối diện, dù trong lòng chưa hài lòng, tôi vẫn cười thật tươi, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài tìm về một cái ghế. Không mất nhiều thời gian cướp về một cái ghế, tôi im lặng ngồi bên cạnh xem người nào đó vẽ tranh.

Tất cả hoạt động xem chừng đã bắt đầu. Có khá nhiều sinh viên thuộc những khoa khác cũng tới. Vài người có ghé vào gian hang xem thử, nhưng khi bắt gặp người đàn ông đang ngồi bên trong, họ liền bỏ đi. Tôi bắt đầu tự hỏi bọn họ sợ sệt điều gì. Cũng có vài cô gái đứng nhìn rồi quay sang thì thầm với bạn mình. Nhưng khi vừa định bước vào xem, họ lại đổi ý và đi mất.

"Tại sao P lại mở gian hàng về tranh vẽ? Không phải đây là sự kiện học thuật của khoa Quản trị Kinh doanh sao?" Tôi quay sang hỏi khi thấy P'Phu đang dừng lại để đổi màu vẽ. Bản thân đã canh lúc đối phương rảnh tay để trò chuyện, có như vậy mới không bị cho là phiền phức quá mức.

"Đi mà đọc giới thiệu chủ đề sự kiện." P'Phu ngắn gọn trả lời. Tôi gật đầu ra chiều hiểu ý, sau đó rời khỏi ghế và chạy ra gian hàng trung tâm sự kiện. Dù rằng phải lên sân khấu biểu diễn cho sự kiện này, nhưng thật tình bản thân chưa hề tìm hiểu chi tiết về nó. Tôi chỉ đơn giản biết rằng nó được tổ chức bởi khoa Quản trị và có nhiều người tham quan.

Tôi cầm lấy tờ rơi được đặt ngay trước lối vào sự kiện rồi quay trở lại gian hàng. Mắt nhanh chóng lướt qua một lượt từ đầu đến cuối nội dung ghi trong tờ giấy.

"Mở rộng những khía cạnh mới của những hoạt động Quản trị...

Bởi vì sinh viên Quản trị có thể làm hơn những gì bạn nghĩ."

Nếu là như vậy...đồng nghĩa sự kiện này không đơn thuần tập trung vào học thuật như tôi từng nghĩ. Mà nó là sự kết hợp nhiều hoạt động của các sinh viên Quản trị. Có lẽ do bản thân chỉ đặt chú ý vào P'Phu nên tôi còn chưa từng liếc xem gian hàng khác để xem bọn họ làm cái gì.

Tôi quay trở lại gian hàng và ngồi vào đúng chỗ cũ, chờ đợi thời điểm P'Phu rảnh tay để bắt đầu cuộc trò chuyện mới.

"Bình thường P thích vẽ tranh như thế nào?"

"Chỉ làm khi có thời gian."

"Kiểu như sở thích ấy hả?"

"..."

"P không cần bày ra cái mặt muốn chối ấy." Tôi mỉm cười nói, sau đó ghé đầu lại gần để nhìn thử bức tranh anh ấy đang vẽ. "Bức tranh này đẹp vì truyền được cảm xúc vào đó. Thêm nữa, ở đây có khá nhiều tranh... Em đoán P nhất định thích vẽ."

"..."

"Có khá nhiều người muốn vào xem mà không dám. Cũng không biết bọn họ sợ P vì cái gì nữa." Tôi bất thình lình thay đổi chủ đề. Bản thân không muốn nói như thể hiểu rõ anh ấy, sợ rằng người sẽ cảm thấy tôi phiền phức và đáng ghét hơn.

"Hửm."

"P'Phu này...nếu P tiếp tục bày ra vẻ đáng sợ như vậy, mọi người sẽ không dám ghé vào gian hàng. Vậy thì đến khi đánh giá, P sẽ bị ít điểm đó." Tôi cố gắng nói với một thái độ hết sức nghiêm túc và chân thành. Trong đầu đồng thời lập ra một kế hoạch.

P'Phu đặt cây cọ vẽ trong tay xuống rồi quay sang nhìn. Đôi mắt sắc lạnh của anh nheo lại như thể đang đánh giá tôi.

"Thế cậu sẽ làm gì?"

Có vẻ như đối phương đã nhận định được tình hình.

"Em sẽ giúp đỡ như đã hứa."

"Đó không phải lý do câu ở đây sao?"

Tôi mỉm cười và hiểu được ý P'Phu muốn nói gì. Anh ấy thật ra cũng quan tâm đến điểm đánh giá cho nên mới đồng ý cho tôi ở lại chỗ này.

"Vậy thì P nên hợp tác với em nha."

"Đừng nghĩ đến việc tôi sẽ làm mấy trò ngớ ngẩn." P'Phu nhìn sang với ánh mắt dữ dội như thể người đó muốn nhanh chóng đá tôi ra khỏi đây, nếu chính mình khiến anh ấy khó chịu. Nhưng chẳng hiểu sao...khi ngắm nhìn gương mặt người đối diện, đặt cùng với những màu sắc trong mấy bức tranh sau lưng, khiến tôi cảm thấy anh ấy trở nên ít đáng sợ hơn bình thường.

Nhìn khác nhưng lại hoàn hảo...

Còn người nào khác sẽ nhìn thấy P'Phu trong khung cảnh này nhỉ? Ai thật sự biết những thứ anh ấy thích làm? Bọn họ đi ngang hoặc nhìn lướt qua gian hàng và nghĩ rằng người này thật đáng sợ, cho nênmất đi hứng thú với việc anh ấy đang làm. Dù cho như vậy, lòng tôi có chút vui vẻ khi bản thân là người duy nhất thấy được khía cạnh này của đối phương. Đây xem như một khởi đầu tốt và tôi nhất định không để nó đơn giản kết thúc ở đây.

Tôi vô thức vươn tay ra và chỉ cần cố một chút liền sẽ chạm được tới gương mặt của P'Phu. Nhưng trước khi thật sự làm vậy, não bộ ra lệnh dừng lại và tôi vội vàng rụt tay lại.

"Tất cả những gì P phải làm là...ngồi yên." Tôi nói và đứng lên. Mãi một hồi sau, P'Phu vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn chằm chằm tôi...không đồng ý, cũng không từ chối điều gì, "Em sẽ coi như P đã đồng ý nha. Đừng có đuổi người ta đi đó."

Tôi dùng ngón trỏ quẹt vào màu đỏ trên bảng màu sau đó chuyển hướng đến trước mặt người đối diện. Bàn tay có chút ngập ngừng trước khi thật sự chạm vào gò má của con người lạnh lùng như tảng băng đang ngồi trước mặt. Hít một hơi thật sâu, tôi nhẹ nhàng ịn đầu ngón tay mình lên gò má đối phương. Cảm giác đầu tiên chính là sự lạnh lẽo của da thịt. Sau đó, làn da dần ấm lên khi tôi chầm chậm di chuyển ngón tay về phía góc mặt, vẽ ra một nét thẳng. Chính mình cố gắng giữ cho bàn tay khỏi cơn run rẩy dù cho sự thật là con tim đang nhói lên từng hồi vì đập quá mạnh.

Tôi...một thằng chưa từng sợ sệt điều gì trong đời... bất thình lình chẳng thể đối diện với ánh mắt của người mình thích. Dù rằng anh ấy vẫn chẳng hề lên tiếng hay làm ra bất cứ hành động nào.

Quá mức nguy hiểm... Cảm giác hoàn toàn bị đánh bại dù đối phương không làm gì cả. Chuyện gì xảy ra thế này?

Tôi vẽ được ba đường trên một bên má của anh ấy, sau khi hoàn tất thì chuyển qua phía còn lại. Mắt vẫn tránh tiếp xúc với ánh nhìn của đối phương, cố dồn hết sự tập trung vào những vết màu vẽ.

"Cậu thích tôi đến vậy sao?" Thanh âm bình thản của P'Phu khiến tôi dừng việc đang làm lại. Tôi nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, không rõ lý do khiến anh đột nhiên nói như vậy. Cuối cùng, P'Phu đáp lại bằng việc cầm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.

Hơi thở tôi nghẹn lại khi đầu ngón tay dính màu đen của P'Phu chạm lên mặt mình. Não bộ lệnh cho cơ thể thôi không run rẩy nữa nhưng thật sự rất khó.

P'Phu đã làm ra hành động vượt ngoài tưởng tượng của tôi. Và nó khiến tôi càng thêm khó khống chế...

"Cậu đang làm những điều vô ích." Đầu ngón tay dính màu hồng ấn mạnh lên chóp mũi tôi như thể sợ rằng màu không thể bám được.

Khi nghe được câu nói lạnh lùng của đối phương, tôi cố lấy lại bình tĩnh, mắt ngước lên nhìn thẳng vào anh, cố không làm ra hành động bất thường nào.

"Em không chắc nó vô ích hay không... Nhưng nếu không cố gắng hết sức, em cũng chẳng cách nào từ bỏ được."

"Vậy sao?" P'Phu đem ngón tay trời khỏi khuôn mặt tôi. Chúng tôi nhìn vào mắt đối phương, khoảng cách giữa cả hai không tới hai lăm centimet.

"Không cần cảm thấy tội lỗi khi không thể đáp trả tình cảm này, vì P cũng chưa từng cho em hy vọng."

"..."

"Nhưng em sẽ cố khiến P có thể yêu. Và nếu một ngày nào đó P yêu em, xin hãy nói ra..."

"Có thể rút lại không?"

"Nói với em, và em sẽ không khiến anh khó xử đâu!" Tôi mỉm cười với P'Phu cùng sự tự tin không hề giấu giếm, sau đó đứng lên, "Nếu trái tim chúng ta đồng điệu, vậy hãy nhanh nhanh nói với em nhé."

Trước khi cảm nhận sự thất bại càng thêm nặng nề, tôi nghĩ cần phải làm việc trước đã.

Tôi đi ra ngoài và đứng trước gian hàng. Và ngay khi xuất hiện, chính mình nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người đi ngang. Họ nhìn chằm chằm tôi như thể trông thấy một tên quái đản sau đó bật cười khúc khích và tiến qua bên này.

"Mời vào tham quan xung quanh." Tôi mỉm cười mời mọc bọn họ khám phá gian hàng. Ban đầu, mọi người dễ dàng đồng ý tiến vào nhưng sau đó lại lưỡng lự vì bắt gặp người đang ngồi...

P'Phu không khác gì người nổi tiếng...

Thật may vì nhóm người mới tới không quay bỏ đi như những người trước đó. Bọn họ đi xung quanh, nhìn ngắm những bức tranh và bàn luận với bạn bè xung quanh. Khi trông thấy cảnh tượng này, tôi quay nhìn sang P'Phu và nhướn mày khoe khoang chính mình. Nhưng anh chỉ đáp lại bằng biểu cảm cứng nhắc và nhìn như thể không có chút hứng thú nào với việc mọi người có vào xem hay không.

Dù cho gương mặt anh vẫn luôn lạnh lùng, nhưng kết hợp với ba đường ria mép màu đỏ, khiến đối phương trông có phần đáng yêu... Xem ra mấy cái ria hiệu quả hơn cả tôi nghĩ.

Canh lúc gian hàng đang vắng người, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Như dự đoán... Những người tham quan đến từ trường đại học khác đang cầm trên tay bảng đánh giá. Đã đến lúc xúc tiến kế hoạch.

"P'Win."

[Sao hả?]

"Giúp em cái này chút nha."

Người thông minh sẽ nghĩ ra cách thức thông minh.

[Giúp mày cái gì?]

"Bảo với mấy người trên sân khấu là..."

Vô tình thay, tôi là một đứa rất thông minh...

Không có biểu diễn âm nhạc vào giờ nghỉ trưa. Mọi người đều tản đi xem các gian hàng, chủ yếu để tìm đồ ăn. Tôi đứng nép vào một góc ngay trước gian hàng, nhìn về phía sân khấu nơi ban nhạc chuẩn bị xuống nghỉ. P'Win không khiến tôi thất vọng. Anh ấy chạy lên sân khấu, sau đó thì thầm với ca sĩ vừa kết thúc bài biểu diễn cuối. Sau một hồi, người đó gật đầu và quay sang nhìn tôi theo hướng chỉ của đàn anh, rồi cả đám phá ra cười, mãi đến khi tôi phải lấy gương ra soi lai mặt mình.

"Mọi người ơi." Vị ca sĩ kia ưỡn ngực hét to vào micro khiến mọi người xung quanh phải quay nhìn. "Vì đang là giờ nghỉ trưa nên chúng tôi sẽ không tiếp tục biểu diễn nữa. Nhưng những ai thích nghe nhạc sống của Moon trường năm ngoái và ca sĩ hàng đầu của khoa Âm nhạc, đừng quên ghé gian hàng D01 nhé."

Tôi giơ ngón cái với đối phương và gật đầu với P'Win thay câu cảm ơn, rồi quay đầu trở vào bên trong gian hàng. Cùng lúc đó, thằng bạn tchí cốt của tôi cũng xuất hiện với chiếc guitar acoustic trong tay.

"Mày lại lợi dụng tao." Solo phàn nàn rồi đánh cái ngáp rõ to. Nhưng nó vẫn bước vào bên trong để chào hỏi P'Phu lúc này đang ngồi nhăn mặt cau mày.

Tôi để Solo sử dụng cái ghế bên cạnh P'Phu, còn chính mình thì đứng ngay sau nó. Thời điểm tiếng guitar vang lên, những người tham gia sự kiện bắt đầu đổ tới gian hàng...bao gồm cả thành viên ban chấm điểm.

"Gian hàng này không đáng sợ chút nào nha." Tôi mỉm cười nói. Đám con gái quay nhìn nhau rồi bật cười to. Buồn cười sao, hẳn là do mặt tôi và cả của P'Phu.0

"Những...bức tranh này có để bán không ạ?" Một cô gái đến từ trường đại học khác tiến lên và hỏi. Tôi quay nhìn sang P'Phu và thấy anh gật đầu. Sau đó, chính mình quay sang trả lời cho cô gái.

"Có bán ạ."

"Bao nhiêu vậy?"

Lần này, P'Phu chỉ tay về phía chiếc hộp vuông treo ở góc gian hàng mà trước đó tôi chưa từng chú ý.

"Tùy đánh giá của chính bạn." Tôi mỉm cười và chỉ vào cái hộp. Cô gái gật đầu và lấy ra vài trăm bath rồi bỏ vào hộp, sau đó cầm lấy một bức tranh khổ A4.

Sau người đầu tiên mở hàng, có thêm kha khá khách hàng tự động bắt chước theo. Tôi không cần phải đứng giải đáp câu hỏi của bọn họ, ai nấy đều rất tự nhiên.

Thanh âm guitar êm dịu của Solo chuyển sang một giai điệu quen thuộc. Tôi chuyển sang đứng giữa thằng bạn và P'Phu, người vẫn đang tập trung vẽ tranh, rồi bắt đầu cất giọng hoà vào giai điệu bài hát.

♫ "Em muốn nói với anh rằng cảm xúc hiện tại của mình đã khác rồi..."

"Bốp bốp!"

Tôi cúi đầu đáp trả tiếng vỗ tay và reo hò của đám con gái và những lời trêu chọc từ nhóm sinh viên khoa Âm nhạc.

♫ "Em muốn nói rằng chỉ yêu mình anh

Bởi lẽ đã dành thật nhiều tình cảm

Nhưng em không hy vọng hay khát cầu điều gì

Từ anh..."

"Đừng quên đón xem buổi diễn tối nay nhé."

Tôi gật nhẹ đầu cám ơn những người đang tập trung ngay trước gian hàng. Thật tốt khi bọn họ hát theo và giúp thu hút chú ý của những người xung quanh.

♫ "Nhưng em không hy vọng..." Tôi bất thình lình dừng lại ngay trước đoạn kết của bài hát. Tầm mắt vô thức quay về phía P'Phu.

[Muốn nói lời yêu anh/อยากบอกว่ารัก - Sin]

"Sao mày lại dừng?" Solo ngước đầu hỏi.

"Chợt có suy nghĩ bất đồng với bài hát."

"Cái gì vậy?"

"Khi nói lời yêu, phải biết hy vọng. Nếu không khát vọng, sẽ chẳng có động lực để cố gắng." Tôi trả lời Solo nhưng lại quay sang P'Phu. Người đó cũng ngước lên nhìn, dù cho anh chẳng hé môi lời nào, nhưng dám chắc anh hiểu những gì tôi vừa nói.

Như vậy là đủ...cho hiện tại.

Những bức tranh treo khắp gian hàng chẳng mấy chốc đã bán hết trong vòng vài giờ đồng hồ. Bên cạnh đó, ban nhạc đã trở lại sân khấu. Hiện tại, chỉ còn tôi và P'Phu ở lại gian hàng.

"P sẽ về nhà sao?"

"Đợi điểm danh xong sẽ dọn gian hàng." P'Phu ngắn gọn trả lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Vậy là P có thể xem em lên sân khấu rồi." Tôi vui vẻ nói, sau đó gấp gáp giúp đỡ dọn dẹp.

P'Phu bước ra ngoài và dừng lại trước hộp quyên góp ngay cổng ra vào sự kiện, rồi bỏ vào đó tất cả số tiền có được từ việc bán tranh. Sau cùng, anh đi về phía bãi đậu xe. Tôi dõi theo bóng lưng rộng ấy, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, mãi đến khi chúng tôi ra đến chỗ đậu của chiếc xe sang trọng. Anh đem toàn bộ đồ đạc đang cầm chất vào trong xe sau đó tiếp tục quay sang nhận đồ từ tay tôi rồi bỏ vào ghế sau.

"P'Phu."

"Cậu thật phiền."

"Đợi chút đã." Tôi lại phải tự vấn bản thân đã làm gì sai. Nhưng trước khi kịp nói thêm bất cứ điều gì, người đàn ông kia đã đóng cửa xe, và quay lại đối diện với tôi.

"Con thỏ phiền phức." Cách gọi nghe vào tai lại giống như câu chửi thề. Ngón trỏ còn dính màu vẽ đã khô ấn lên trán tôi, như cố tình nhấn mạnh việc tôi là một con thỏ phiền toái. Tôi chỉ biết ôm trán, im lặng nhìn theo bóng lưng đã bỏ đi.

Trái tim lại đập dữ dội... Thậm chí còn mãnh liệt hơn trước kia!

Tôi ngắm hình ảnh chính mình phản chiếu qua kính xe và chợt hiểu ra vì sao mọi người lại bật cười khi trông thấy tôi. Lúc bị vẽ mặt, tôi còn đang bận tâm nhiều thứ khác nên không quá chú ý. Tôi nhấc tay chạm vào những đường kẻ màu đen trên mặt, tương tự như mấy cái chính mình vẽ cho P'Phu. Kết hợp chúng với chấm hồng trên mũi, tôi trông chẳng khác gì một con thú cả.

Với bộ dạng này và theo như cách gọi của người vẽ, đây là ám chỉ loài thỏ đi...

Nhưng...

Tại sao lại là thỏ chứ?!

Loài sinh vật lông lá...

Mà tôi cực kỳ ghét!

"Qua đây mau. Điện thoại cũng không thèm nhấc. Chuẩn bị để diễn mau!" Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc của P'Win. Tôi vội vàng quay đầu lại và cảm thấy bối rối. Thay vì bày ra gương mặt cục súc thường ngày, P'Win lúc này đang cười khùng khục. "Nhìn xa đã thấy buồn cười rồi. Giờ tới gần tao thấy còn hài hước hơn đó, hahaha."

"Mắc cười chỗ nào?" Tôi hỏi. Nếu anh ấy không phải đàn anh của mình, tôi sẽ...

"Lại đây... Mà tóm lại, này là con gì? Mèo, chó, thỏ hay kỳ nhông?"

"Thế con kỳ nhông của P có ria mép à?"

"Đừng bảo tao này là thỏ nhé?" P'Win cười đến gập người. Phần mình, tôi đứng tại chỗ, chân ngứa ngáy, lòng bức bối muốn đá người... Điều anh ấy nói nhất định không phải suy nghĩ thật sự trong đầu. Đàn anh biết tôi không thích thỏ nên mới cố tình nói như vậy.

"Này là mặt mèo, được chưa?" P'Win nói, sau đó vươn tay xoa đầu tôi như thể đang dỗ dành. Nhưng sẽ tốt hơn nếu anh không làm nó rối bù lên. "Mày trông cũng giống mèo đó. Giờ lên sân khấu đi và khỏi rửa mặt nhé. Để thế này trông hài ghê."

"Thỏ..."

"Hả?"

"Này là..." Tôi chỉ chính mình, "con thỏ."

"Thiệt hả?" P'Win mở to mắt, trông khá sốc, "Mày không thích thỏ cơ mà? Thằng So từng kể với tao rồi."

Tôi không cần đoán cũng biết bằng cách nào P'Win biết chuyện này.

"Em không thích... Nhưng anh ấy gọi em là thỏ."

"Gì á??"

"Đến giờ phải lên sân khấu rồi, đúng không?" Tôi cắt ngang lời đàn anh và vội vàng kéo tay áo anh ta buộc đối phương theo mình, trước khi người này tiếp tục đặt thêm câu hỏi. P'Win cũng nhớ ra việc phải chuẩn bị cho buổi diễn nên gấp gáp lôi tôi chạy đi.

Người kia đi đâu rồi nhỉ?

Tôi vừa chạy vừa không quên liếc sang trái phải, tìm kiếm bóng dáng vừa bỏ đi trước đó. Nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng P'Phu đâu, thậm chí gian hàng của anh lúc này cũng đã trống trơn. P'Win để lại một mình tôi phía sau cánh gà, lúc này vẫn đang mãi tìm người trong bất lực.

"P'Kao, em mong chờ sân khấu của P ghê luôn." Nhóc Prem chạy vào tìm tôi, bộ dạng vô cùng háo hức. Đằng sau nó là một nhóm người vừa rời khỏi sân khấu.

"Phần hát của nhóc hơi bị lệch tông nhé."

"P có nghe hả?" Nó trông khá bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ. Tôi cười nhưng không nói thêm gì. Lúc đứng trong gian hàng, tôi vẫn nghe được phần biểu diễn của thằng nhóc vì hai nơi khá gần nhau. Nhưng vì không quá chú tâm nên bản thân không nhận xét được nhiều.

"Ra trước sân khấu đi." Tôi đuổi Prem và nó ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục làm phiền nữa.

"Mày tiêu rồi nha." Một đàn anh năm ba khoá cổ Prem và vẫy tay với tôi. Trông thấy tôi gật đầu chào, cả hai sau đó chạy ra phía trước sân khấu.

Tôi im lặng đợi ở bên hông sân khấu. May mắn mặt trời không còn chói chang nên hiện tại có khá nhiều người đến xem biểu diễn. Mặc dù còn một số người vẫn đi dạo quanh mấy gian hàng, nhưng nếu tôi bắt đầu trình diễn, dám cá có thể thu hút nhiều người hơn nữa.

Đừng quên sân khấu của tôi còn có Moon trường năm ngoái.

"Quay lại rồi hả?" Thanh âm trầm thấp quen thuộc của Moon trường vang lên ngay phía sau. Và mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra thái độ cười nhạo ẩn sâu bên trong. "Sao mày còn chưa rửa mặt đi?"

"Tao không muốn rửa."

"Này là mặt mèo à?"

"Thỏ."

"Mèo."

"Tao đã bảo là thỏ mà."

"Thật luôn hả?" Thằng So bày ra vẻ mặt giễu cợt. Nớ trợn mắt rồi đem tay để trước trán tôi như thể muốn kiểm tra xem bạn mình có bệnh hay không.

"Mày làm quái gì đấy?"

"Mày có thật là Kao không?"

"Đương nhiên là tao."

"Tao biết rõ mày ghét thỏ." Nó nhướn mày, mắt nheo lại, bắt bẻ tôi.

"P'Phu gọi thế."

"Hả?"

Tôi vuốt mặt, cáu kỉnh nhìn thằng bạn. Tôi vẫn biết rõ chính mình đang nói gì. Chỉ cần nhìn nụ cười nhàn nhạt kia, tôi biết tỏng thằng này không phải ngu ngốc chẳng biết gì. Chả là nó muốn chọc tức tôi mà thôi.

"Ờm... mày biết cái này chưa nhỉ?" Thằng So bày ra vẻ mặt nhiều chuyện nhưng rồi nhanh chóng giấu đi. Tôi cau mặt, nhìn nó đầy ngờ vực.

"Cái gì?"

"Phu thích thỏ á."

"Cái giề?!" Tôi trợn to mắt vì kinh ngạc trong khi tay không ngừng lắc vai thằng bạn, "Nói lại coi!"

"Tao bảo Phu thích thỏ đó."

Cho nên, anh ấy không phải vô tình mà vẽ mặt tôi thành thỏ... Người đó vẽ vì anh thích thỏ sao???

Nhưng vì sao lại là thỏ chứ...?

"Tao ghét thỏ!" Tôi rên rỉ và cảm giác muốn đập phá mọi thứ để xả ra cơn ức chế.

"Vậy mày chính xác là con gì?"

"Thỏ." Tôi lập tức trả lời, trong khi thằng So thì phá lên cười không dừng được. Nếu là bình thường, giữa chúng tôi nhất định nổ ra chiến tranh, nhưng hiện tại bản thân hoàn toàn không có tâm tư cho việc đó.

"Bạn tao biến hình từ người thành thỏ rồi."

"Chỉ là hình tượng thôi!"

"Ừm, là hình tượng. Mà sao mày nghiêm túc thế hở?"

"Mày có bao giờ ghét thứ gì chưa? Không thích đến nỗi chẳng muốn bàn về nó ấy." Tôi nghiêm túc quay sang hỏi nó.

"Có."

"Giờ mày hiểu tao rồi đi?"

"Hiểu. Mà tóm lại, mày là con gì?"

"Thỏ."

"Haha hehe."

"..."

Mẹ nó... Tình yêu có thể khiến người ta mù quáng và có vẻ hai mắt tôi không còn nhìn được nữa.

"Đến giờ rồi." Thằng So nhắc nhở rồi đẩy vai tôi đi trước, "Giờ thì về với thằng Kao lúc trước đi. Con thỏ có thể đi ngủ một lúc đó."

"Thằng khốn!"

"Mày đó."

"Tao là thỏ." Tôi quàng cổ thằng bạn và cả hai cùng bước lên sân khấu, "Con thỏ làm bạn với thằng khốn, biết không hả?"

"Tao là chó cơ." Nó thì thầm với tôi.

Đúng rồi... Vợ nó bảo thằng này trông như một con husky. Duyệt, chó thì chó.

...

"Con mèo ra rồi!"

"Hét to lên nào!"

Tôi nhìn lũ bạn đứng lẫn trong đám đông phía trước sân khấu và mỉm cười. Khi mọi người phát hiện ra ai đang đứng trên sân khấu, đám đông bắt đầu tập trung lại. Cảnh tượng lúc này khá giống với một buổi concert nhỏ.

"Sawadee krap." Tôi dùng micro chào hỏi khán giả. Đám đông bên dưới đáp trả bằng tiếng la hét lẫn cười đùa. "Gửi đến những ai còn đang đi dạo quanh đây, nếu không còn chỗ nào đáng để xem, hãy đến tham gia cuộc vui nào. Cùng đến đây nào."

"Thằng khỉ! Không phải mày chỉ tham gia một phần tí xíu trong sự kiện này sao?!" Một đàn anh đứng bên dưới hét lớn và khiến những người xung quanh phá lên cười.

"Bảo mọi người đừng đi lung tung và tới coi biểu diễn nào!" Một đàn anh khác hét trả.

"Trong trường hợp, nếu có ai đó đến xem tay trống hoặc bass..." Tôi chỉ tay về phía hai người bạn còn lại, "Các cô gái à... Sân khấu này không chỉ có mỗi một tay guitar nhé."

"Yahhhhhh!"

Aoo... Tôi nhắc nhở bọn họ, nhưng tiếng hét bên dưới càng thêm dữ dội.

"Để mình giới thiệu về ban nhạc trước nhé. Mình là Kao, giọng ca chính." Tôi cắt ngang tiếng reo hò bằng việc giới thiệu bản thân. Sau đó, những người khác cũng lần lượt giới thiệu tên mình. Thằng So tức giận nhìn sang tôi. Ai cũng biết nó không muốn nói chuyện. Thông thường, thằng này sẽ để những người khác giới thiệu thay. Nhưng lần này, nó bị bỏ mặc phải tự túc nên tỏ ra khá khó chịu.

Trong khi mấy đứa bạn đang tự giới thiệu, tầm mắt tôi tranh thủ quét qua một lượt đám khán giả ngay trước sân khấu. Ngoài vài người bạn, còn có đàn anh đàn chị khóa trên, đàn em khóa dưới trong khoa Âm nhạc, hoặc sinh viên của các khoa khác hoặc trường khác. Nhưng trong số đó, không hề xuất hiện bóng dáng người mà tôi đang tìm kiếm.

Anh ấy thật sự không đến xem tôi biểu diễn sao.

Dù có chút thất vọng nhưng công việc là công việc.

"Mèo! Mày sao thế?" Thằng Sam - tay trống, hỏi thăm khi đem micro trả lại, kéo tâm trí tôi về lại đúng chỗ. Người bên dưới cười to, chỉ trỏ và gọi tôi là mèo. Đang định mặc kệ và bắt đầu bài hát, tầm nhìn tôi bất ngờ đụng phải ánh mắt người đó.

P'Phu! Anh đang đứng khoanh tay, dựa vaod một cột trụ đằng xa.

Tôi cười toét miệng và tâm trạng vui sướng trở lại. Cảm giác chỉ muốn nhảy khỏi sân khấu, nhưng bản thân buộc phải kiềm nén lại. Cuối cùng, tôi nhận lấy micro với trạng thái hoàn toàn khác trước.

"Trước tiên... Mình là thỏ, không phải mèo nhé."

Tôi ghét loài vật đó. Nhưng nếu anh ấy thích, tôi sẵn lòng chấp nhận.

"Dễ thương ghê!"

"N'Kao đáng yêu thật!"

"Ừm, cái đó mình cũng biết." Tôi vẫy tay với đám người đang la hét bên dưới. Nhưng trước khi kịp nói thêm nữa, đám nhạc công đã đồng loạt bắt đầu nhạc đệm như thể bọn họ không thể chịu thêm việc tôi đang huyênh hoang.

"Buồn mấy đứa không biết chấp nhận sự thật ghê." Tôi nói vào mic và nhận lại thanh âm phản đối lẫn tiếng cười của mọi người.

"Kao..."

Tôi quay đầu về hướng tay guitar bass của nhóm, đang hất đầu ra hiệu nhìn về phía khán giả. Sau khi nhìn xuống, chính mình phát hiện một nhóm con gái đang giơ cao mẩu giấy ghi rằng, "Cậu có thể hát lại bài cuối cùng đã trình diễn hồi lễ Khai giảng năm ngoái không?"

"Khoan nào. Nếu muốn yêu cầu bài hát, phải đợi đến phần Nhạc theo yêu cầu nhé. Tụi mình còn chưa bắt đầu trình diễn đó." Tôi nói đùa và nhìn về hướng mấy cô gái đang reo hò vì được tôi trả lời. "Nhưng sao có thể từ chối đây..."

Tôi quay đầu hỏi ý kiến ban nhạc. Khi thấy bọn nó gật đầu, tôi tiếp tục công việc giao lưu với khan giả...

"Dành cho những ai không thể ở lại đến cuối buổi lễ Khai giảng năm ngoái, hoặc những đàn em năm nhất, hãy cùng nhau nghe lại bài hát này nhé." Tôi mỉm cười, ánh mắt quét khắp xung quanh rồi dừng lại nơi thân ảnh đang tựa cột, "Mình muốn dành bài hát này gửi tới những bạn đang tìm kiếm tình yêu và cả những ai đang được yêu."

Năm ngoái, tôi đã hát bài này tại lễ Khai giảng. Khi đó, tôi đã hát cho người khác, không phải bản thân. Nhưng hôm nay, tôi hát nó cho mọi người, cho những ai chưa nghe...

Và cho cả chính mình.

♫ "Em tin rằng tình yêu khiến mình đứng ở nơi này..."

Tôi nhìn về phía P'Phu và im lặng mất một lúc. Đáng ra, tôi phải tập trung vào những người ở ngay trước sân khấu. Nhưng chỉ được một lúc, ánh nhìn tôi lại tìm kiếm người đàn ông kia, sợ rằng anh lại biến mất khỏi tầm mắt mình.

♫ "Để trao cho anh tình yêu đến khi anh nhận lấy

Để nói rằng em yêu anh đến khi anh đầu hàng..."

Tôi từng được dạy rằng khi chúng ta mong mỏi điều gì đó, phải tiến lên và cố hết sức để giành lấy.

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là "kẻ chiến thắng". Bản thân chưa từng cảm giác con tim đồng điệu thế này. Bất cứ điều gì chính mình mong muốn, tôi đều có thể đạt được. Tôi hạnh phúc vì được ca hát, cảm giác thật tuyệt lúc cầm mic trong tay. Nhưng bản thân chẳng bao giờ trải nghiệm cảm giác được hát ra tiếng lòng mình để gửi đến một người.

Nhưng hôm nay, tôi đã cảm nhận được.

♫ "Nếu anh muốn đợi đến lúc trái tim em không đập vì mình nữa

Nếu anh muốn chờ tận khi em quay đầu, rời đi và biến mất...

Anh có nghe thấy em không...?"

Nhạc đệm toàn bộ dừng lại. Tôi dời tầm mắt khỏi nhóm khán giả đứng trước sân khấu và chuyển sang thân ảnh vẫn chưa biến mất.

♫ "Anh có lẽ phải đợi đến khi trái đất này ngừng xoay trước đã..."

[It's probably love - Stamp]

Hôm nay, có thể tiếng hát của tôi không thể lay động được trái tim anh. Hoặc chăng nó chỉ lướt qua rồi tan biến. Nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó... Nếu tiếp tục cố gắng, giọng hát này có thể đi sâu vào trái tim người đó.

Sau khi sự kiện kết thúc, một nhóm đàn anh năm tư của khoa Quản trị đến chào chúng tôi. Bọn họ xin lỗi vì đã xếp lịch biểu diễn không theo quy trình chính thức, và cảm ơn vì chúng tôi đã tốt bụng chấp nhận bỏ qua. Sau đó, bọn họ còn nói sẽ làm bất cứ điều gì để đền đáp lại sự giúp đỡ này, và hỗ trợ hết lòng nếu có rắc rối xảy ra.

"Mấy cậu có thể về nghỉ ngơi rồi. Mọi người đã ở đây suốt buổi sáng. Chúng tôi có thể tự xử lý những thứ còn lại." Một nhóm nhạc công khác bước vào, bộ dạng như đã kiệt sức. Những người đã trình diễn xong quay nhìn nhau, sau cùng gật đầu và bàn giao công việc lại cho ban tổ chức.

"Mày cần tao đưa về không?" Thằng So quay sang hỏi tôi.

" Mày về trước đi." Sau khi thu xếp xong công việc, tôi chào mọi người rồi rút lui trước. Thật may ai nấy đều đang bận rộn nên không người nào chú ý để hỏi nguyên nhân vì sao tôi lại chạy về hướng ngược lại khu ký túc xá của mình.

Đích đến đầu tiên chính là cái cột nơi tôi bắt gặp P'Phu đứng xem mình biểu diễn. Tôi không rõ người đó lại biến mất từ khi nào. Nhưng ít nhất, tôi biết anh vẫn đứng đó đến tận khi bài hát cuối cùng kết thúc. Bất cứ khi nào nhìn lại, tôi đều thấy đôi mắt xám ấy luôn dán chặt về phía sân khấu. Dù cho, tôi không rõ anh có thật sự nhìn mình hay chăng... Nhưng chỉ cần người ấy đứng đó như tôi nài nỉ đã là quá đủ.

Anh ấy đã đi đâu nhỉ...?

Tôi hết nhìn trái rồi phải, cố gắng tìm bằng được thân ảnh của người trong lòng. Nhưng dù cho lùng sục thế nào, chính mình vẫn không cách nào tìm thấy. Chẳng rõ anh đã bỏ đi đâu rồi...

Lần này, tôi chẳng thể đổ lỗi cho bất kỳ ai ngoài bản thân... Lẽ ra, chính mình không được rời mắt khỏi đối phương.

Tôi vội vàng chạy ra bãi đỗ nơi chiếc xe của P'Phu đang đậu. Dọc đường đi, cũng có vài người bạn khác khoa chào hỏi tôi, nhưng bản thân quá gấp gáp không kịp đáp lại bọn họ. Tôi chỉ có thể giơ tay ra hiệu xin lỗi và tiếp tục chạy đi.

Xe của anh ấy vẫn ở đó...

"P'Phu!" Tôi tức giận hét lên, Bản thân đã kiệt sức đến nổi chẳng thể quay đầu xung quanh tìm người. Tôi đã chạy hộc tốc tới đây ngay khi vừa biểu diễn xong.

"Ồn ào."

"Xin lỗi." Tôi mỉm cười thật tươi rồi bước về phía người đàn ông vừa xuất hiện từ đằng sau chiếc xe. Tay anh cầm chìa khoá. Không cần đoán cũng biết đối phương đang chuẩn bị rời đi. "Cảm ơn rất nhiều vì đã ở lại xem em biểu diễn."

"Tôi chỉ giết chút thời gian trong khi đợi điểm danh thôi." P'Phu nói với thái độ cứng nhắc sau đó đi tới bên cạnh cửa ghế lái.

"Thật sao? P làm vậy để thay lời cám ơn em đúng không?" Câu hỏi của tôi khiến P'Phu hơi khựng lại, cửa xe đã mở ra nhưng anh vẫn chưa ngồi vào bên trong, "Em chỉ thấy anh quả nhiên là kiểu người giống mình đã nghĩ."

"Kiểu gì?" Người kia hỏi, rồi quay lại nhìn thẳng mặt tôi.

"Không thích mắc nợ kẻ khác...và còn tốt bụng nữa."

Đôi mắt sắc bén thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chớp mắt chớp mắt, cảnh tượng ấy lại biến mất.

"Tôi quả thật không thích mắc nợ người khác." P'Phu bước tới trước, đem mặt kề sát tôi đến tận khi chóp mũi của cả hai gần như chạm nhau, "Nhưng tôi không tốt bụng."

"Có lẽ không phải tốt bụng..." Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý và nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt bình tĩnh, "Nhưng em không nghĩ P là loại người như bọn họ nói."

"Ngớ ngẩn."

"Đúng. Bọn họ thật ngớ ngẩn." Tôi trừng mắt vờ như không biết anh đang nói về mình, dù cho bản thân thật sự hay nói mấy thứ ngu ngốc. Nhưng tôi cảm thấy thật sự đáng giá khi phát hiện ra những thay đổi trên gương mặt người đối diện. Giống như biểu cảm chán ngán ngay lúc này đây.

Tôi thật muốn chụp một bức hình của anh!

P'Phu ngồi vào ghế lái mà không nói thêm bất cứ điều gì khác. Tôi cũng không ngăn anh lại vì nghĩ hôm nay tới đây là đủ. Nhưng trước khi đối phương kịp đóng cửa xe, tôi đã nhanh tay giữ lại vì còn một thắc mắc cần giải đáp.

"Em có cái này phải hỏi P."

Lý do tôi chạy ra tận đây cũng vì muốn hỏi câu này...

"Cái gì nữa...?" P'Phu nhíu mày và ánh mắt tựa như muốn nói, nếu còn tiếp tục đề cập tới những thứ ngớ ngẩn, anh sẽ lập tức sập cửa, mặc kệ cái tay của tôi có ra sao.

"Anh thích thỏ sao?"

"..."

"Em nghiêm túc đó. Anh có thích thỏ không?" Tôi bày ra bộ mặt nghiêm túc nhất có thể. Thành thật mà nói, lời thằng So chưa chắc đã đáng tin. Chỉ là khi đó tôi quá sốc và không thể nghĩ rõ ràng. Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện ra vài thứ kỳ lạ, như việc nó len lén cười khi trông thấy tôi lo lắng về vấn đề con thỏ... Đừng nghĩ rằng tôi không trông thấy. "Thằng So bảo với em rằng anh thích thỏ."

"..." P'Phu thở dài, sau đó vươn tay đẩy tôi ra vì không biết phải nói gì.

"P thật sự thích cái thứ...mềm mềm đầy lông ấy sao?" Tôi cắn môi, chờ đợi câu trả lời trong sự hoang mang. Tuy hỏi như vậy, chính mình không hề muốn nghe câu thừa nhận, ngược lại cực kỳ hy vọng đáp án là không.

"Tại sao?"

" P nên đổi thành con vật khác đi. Cái lũ mập mạp lông lá ấy trông chẳng đáng yêu chút nào." Cảm giác của tôi đối với loài động vật đó tương tự như việc người bình thường trông thấy thằn lằn hay gián. Nhất là khi chúng di chuyển, thật sự muốn phát điên. Tròn tròn, lông lá.

"..."

"Đổi sang chó, mèo hay thứ gì đó đi..."

"Gon..."

"Gì cơ?"

"Hừm... Ngu ngốc." P'Phu gỡ tay tôi ra khỏi cánh cửa xe hơi, trong khi chính mình chỉ biết đứng nhìn đối phương đóng cửa lại rồi im lặng lái đi. Không thể tiếp tục vấn đề, tôi nghẹn ngào nói không nên lời.

Bởi vì vừa mới đây thôi...

Tôi giống như đã trông thấy gương mặt hung dữ ấy mỉm cười.

Tôi lại móc điện thoại ra khỏi túi quần, gấp gáp mở ra danh bạ, và gọi cho người mình muốn tâm sự nhất lúc này.

[Sao nữa đây?]

"Ja!!!"

[Tiếng ồn ào gì bên đó vậy?]

"Ja, phải nghe kỹ nhé... Chuyện này rất nghiêm túc đó."

[Chuyện gì hở?]

Tôi hít một hơi thật sâu tận đến khi buồng phổi đã tràn đầy, trong đầu nhớ đến nụ cười nhàn nhạt vừa nãy. Cảm giác khó chịu vì loài sinh vật được gọi là thỏ hoàn toàn biến mất.

"Chúng ta sẽ mở một trang trại nuôi thỏ nhé!"

[...]

"Nuôi thật nhiều nhé, Ja!"

[Cậu nhóc. Cưng tốt hơn nên tìm người khác để tâm sự đi. Bây giờ mẹ đang đau đầu.]

P'Phu ngoài việc khiến tôi trở nên mù quáng... Anh ấy còn giúp tôi vượt qua cảm giác chán ghét với loài thỏ.

Thật là tuyệt!

Siguiente capítulo