webnovel

Chương 8

Lúc sáng, Solo đã ra ngoài trước tôi. Sau khi biết tôi thi vào buổi trưa, còn em thi vào buổi sáng thì em đã bắt tôi phải quay trở lại phòng ngủ tiếp, với lý do là tôi cần nghỉ ngơi nhiều bởi vì em biết nếu đi Chiang Mai mà không có em ở bên cạnh lôi đi ngủ thì tôi chắc chắn sẽ không chịu đi ngủ sớm. Điều đó cũng không sai lắm... Tôi cũng không thể tưởng tượng được sắp tới đây mình phải ngủ một mình.

Lúc tôi tiễn Solo ra tới trước cửa phòng, cái người bắt tôi phải đi ngủ tiếp đã bước đến ôm tôi thật chặt và không nói lời nào, có lẽ vì đêm qua chúng tôi đã nói tất cả những chuyện cần nói với nhau hết rồi. Chú cún cứ cúi đầu đi mà chẳng thèm quay lại nhìn lấy tôi một lần. Ừ thì như vậy cũng tốt đi... bởi vì nếu em quay lại, có lẽ tôi đây sẽ chạy đến bên giữ em lại mất.

Hôm nay, cuối cùng tôi đã cảm nhận được "bệnh" không thể thiếu "hơi ấm" của chú cún rồi.

Anh Jay cùng với người mà anh ấy giới thiệu là tài xế đã ghé đưa tôi đến tòa nhà của khoa. Trên xe có sẵn hai cái túi xách, có lẽ là của tôi và anh Jay. Anh ấy nói là sẽ chờ cho đến khi tôi thi xong rồi đi luôn. Có vẻ như chú husky đã nhắc đi nhắc lại việc nhanh chóng đưa tôi đi thăm mẹ nuôi, nhưng tuyệt đối phải đảm bảo an toàn.

Thời gian làm bài thi của tôi không lâu lắm, bởi hầu như mọi thứ trong đề thi đều đúng với những gì mà tôi đã học. Sau khi tạm biệt lũ bạn xong xuôi, chúng tôi chia tay nhau ở trước cổng khoa. Khi ngồi trong xe, tôi cảm thấy hơi lo sợ một chút, mặc dù hiểu rõ là chú cún không thể đến tiễn, bởi vì còn bận thi nữa, nhưng vì chúng tôi chưa từng sống xa nhau trong suốt mấy tháng qua, tự nhiên bây giờ phải xa nhau năm ngày như thế này...

Không biết sau này khi tôi phải đi thực tập rồi thì sẽ như thế nào nữa?... Bởi có lẽ không phải chỉ mỗi mình Solo ở trong trạng thái căng thẳng đó thôi đâu.

"Hai cậu trông y hệt nhau luôn nha." Giọng nói xen lẫn tiếng cười của anh Jay cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. Tôi quay sang nhìn anh Jay một cách khó hiểu, sau đó anh ấy mỉm cười rồi đưa điện thoại của mình cho tôi xem: "Hay lo lắng y hệt nhau luôn."

Tôi cầm lấy điện thoại rồi mở ra xem, trên màn hình là đoạn tin nhắn mà chú cún gửi đến từ vài giờ trước trong app Line.

SOLO: Jay, có đang chờ Guitar ở trước tòa nhà khoa không?

JAY: Tôi đang chờ sẵn ở đây rồi cậu chủ ạ. Nhưng không phải là cậu đang thi sao???

SOLO: Thi thực hành, nhưng chưa đến lượt nên em đã lén nhắn tin.

JAY: Cậu chủ...

SOLO: Nói với tài xế lái xe cẩn thận nha, khi nào đến nơi thì nhắn tin báo cho em biết với.

JAY: Tại sao cậu chủ không nhắn đi ạ?

SOLO: Em sợ là Guitar đang thi.

JAY: Tôi sẽ nhắn tin báo cho cậu khi tới nơi ạ.

SOLO: Ừm.

SOLO: Nhờ anh chăm sóc Guitar giúp em nhé!

JAY: Dạ cậu chủ.

Sau đó là tin nhắn anh Jay đã gửi đi báo về việc đã tôi lên xe rồi, Solo vẫn chưa đọc, có lẽ em đang thi. Nhưng đáng lí ra, người bình thường trong thời gian chờ đến lượt thi như này phải căng thẳng lắm, không phải sao? Với lại đây còn là thi thực hành nữa chứ, vậy mà chú cún này vẫn dám lén sử dụng điện thoại, thật sự đáng đánh mà.

"Cậu chủ lo lắng chuyện của cậu nhiều lắm... Dường như lo lắng mọi chuyện. Lúc đầu, tôi cũng lo lắng là cậu sẽ không hài lòng về điều đó, nên muốn xin cậu hãy thấu hiểu cho cậu ấy. Trước đây, cậu chủ chưa bao giờ muốn chăm sóc cho ai, nên khi gặp được người mà cậu ấy muốn chăm sóc thì lại không biết làm gì cho phải." Anh Jay nhận lại điện thoại rồi cười tươi hơn ban đầu: "Nhưng có vẻ như tôi đã suy nghĩ nhiều rồi... Bởi vì, từ lúc bước lên xe cậu trông cũng lo lắng không kém gì cậu chủ phải không?"

Tôi cười tươi đáp lại câu hỏi đó, thật sự giống như những điều mà anh Jay nói. Tôi thật sự đã quen với việc chăm sóc người khác. Nhưng việc lo lắng vì phải xa nhau như thế này cũng là lần đầu tiên xảy ra. Đôi khi, nếu là Solo phải đi xa, có lẽ tôi sẽ còn lo lắng nhiều hơn em nữa.

"Lo lắng ạ." Tôi mỉm cười, tay cầm điện thoại thật chặt vì không muốn bỏ lỡ cuộc gọi đến của ai đó.

"Lo lắng cho cậu chủ sao ạ?"

"Dạ... Lo lắng cho cái người chẳng bao giờ biết chăm sóc bản thân mình ạ."

"Thật sự là vậy... Cậu chủ không biết chăm sóc bản thân đâu." Anh Jay gật đầu đồng ý.

"Nếu em không bắt thì có lẽ em ấy sẽ đi mua cơm hộp chế biến sẵn để ăn mỗi bữa chắc luôn đó ạ. Đây nè anh, em cũng có gửi tin nhắn cho Kao nhờ em ấy giúp trông coi hộ nữa nè. May là Kao cũng sẵn lòng giúp đỡ, em ấy cũng nói là xem như có người bao cho ăn free mỗi ngày..." Cả tôi và anh Jay đều bật cười gần như ngay tức thì khi vừa nghĩ đến đứa nhóc ranh mãnh đó. Khi tôi nói là nhờ trông coi Solo một chút, đứa nhóc đó đã nhận lời ngay, còn nói là sẽ gọi điện rủ và lôi Solo đi ăn cùng mỗi bữa. Có vẻ như đứa nhóc này bị mẹ cắt bớt tiền tiêu xài vì tội không chịu gọi điện về nhà.

"Thật là tốt khi cậu chủ có một người bạn như cậu Kao."

Đúng vậy... Nếu không có Kao thì tôi không biết Solo sẽ ra sao nữa?

Mặc dù có ranh mãnh một chút nhưng cũng là người có thể trông cậy được... Vẫn có thể.

Tôi với anh Jay lên máy bay khoảng một tiếng thì tới Chiang Mai. Lúc đầu, khi vừa đáp xuống thì cũng không có lạnh lắm đâu, nhưng khi đứng được một chút, tôi đã phải lấy áo ấm ra mặc. Không thể tưởng tượng được rằng nếu Solo không dẫn tôi đi mua áo ấm và chỉ mang theo mấy bộ quần áo của mình thì bây giờ tôi sẽ ra sao đây nữa.

Anh Jay đứng bấm điện thoại bên cạnh tôi, lúc đầu có lẽ là đang nhắn tin với Solo, nhưng khi có cuộc gọi đến thì anh ấy đã ngắt máy rồi tắt nguồn ngay lập tức.

"Từ bây giờ cậu chủ sẽ liên lạc với cậu Gui nhé!" Anh ấy quay qua mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi tôi.

"Dạ."

Việc anh Jay tắt nguồn điện thoại có lẽ vì không muốn liên lạc với bố Solo. Trước đó, Solo cũng từng nói là anh Jay đi với tôi bởi vì muốn được nghỉ ngơi, nên tắt điện thoại để không phải nhận cuộc gọi từ ông ấy... Mặc dù tôi hơi lo lắng một chút nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể tin tưởng anh Jay, bởi chỉ anh ấy mới biết nên làm gì là tốt nhất trong trường hợp này.

Tôi đi đến bệnh viện theo địa chỉ mà 3Kings đưa cho. Bọn họ nói là sẽ đến tìm sau khi thi xong, còn Jakkapad đã tốt nghiệp rồi nên cũng sẽ đi cùng với mấy đứa em của mình. Hongtae nói với tôi là Jakkapad còn chưa khỏe hẳn, nên vẫn phải nghỉ ngơi thêm.

"Cậu Gui đến thăm mẹ đi ạ, để tôi đi mua Sim mới rồi liên lạc với cậu sau."

"Đi chơi vui vẻ nhé anh Jay."

Tôi chào tạm biệt anh Jay ở trước bệnh viện, lúc ở trên máy bay tôi đã nói với anh ấy là mình sẽ luôn túc trực bên mẹ nuôi không thể đi đâu cả, nên chúng tôi đã thống nhất với nhau là sẽ chia nhau ra ở đây để anh ấy đi chơi, còn tôi có lẽ chỉ có thể ở bệnh viện. Solo cũng không nói gì, chỉ nhắc đi nhắc lại là nếu muốn đi đâu ngoại trừ bệnh viện thì hãy chờ em đến trước đã.

Tôi dừng chân trước phòng chăm sóc đặc biệt, thật sự mà nói tôi phải cảm ơn 3Kings vì đã chi trả hết toàn bộ viện phí, họ nói là mẹ nuôi cũng giống như mẹ của họ vậy. Tôi cảm ơn và chấp thuận lời yêu cầu đó vì muốn để mẹ nuôi được ở trong một căn phòng tốt... Chỉ một mình tôi thì có lẽ không thể trả nổi số tiền viện phí đó.

"Không vào sao?"

Tôi quay theo hướng phát ra giọng nói thì thấy một cô y tá trông có vẻ tốt bụng đang đứng mỉm cười với tôi. Cô ấy cầm khay thức ăn bước đến phía tôi..

"Bây giờ là giờ ăn cơm sao ạ?"

"Đúng rồi ạ... Bà của cậu ăn được nhiều nhất là khoảng thời gian này đó, nếu qua giờ này thì bà ấy ăn không nổi đâu."

Tôi nhìn lướt qua ánh mắt thương cảm của cô y tá rồi mở cửa giúp cô ấy. Bên trong quả nhiên đúng là phòng đặc biệt, vừa sạch sẽ vừa rộng rãi. Tôi đặt balo xuống ghế sofa rồi bước đến gần giường. Trên giường là thân hình của người quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi đang nằm ở đó. Mẹ nuôi có vẻ đã già đi nhiều so với bốn năm trước, gương mặt từng tươi tắn của bà giờ đây trông hốc hác và đầy nếp nhăn. Thân hình đã gầy nay càng gầy hơn trước, những sợi tóc trên đầu bà nay đã chuyển sang màu trắng hết rồi. Bà trông mong manh và yếu ớt đến mức khiến tôi cảm thấy sửng sốt.

"Lát nữa sẽ thức dậy thôi ạ... Người cao tuổi như thế này không nên đánh thức họ đâu, cứ để cho họ nghỉ ngơi đầy đủ nhé! Nhưng bình thường thì bà ấy sẽ thức giấc vào tầm giờ này." Cô y tá quay qua mỉm cười với tôi một cách nhã nhặn: "Cậu có lẽ là con cháu của bà ấy nhỉ...?"

"Dạ..." Mặc dù không phải mẹ con ruột, nhưng cũng có thể xem là như vậy.

"Nhìn hai người giống nhau quá!" Cô y tá đặt khay cơm xuống rồi quay qua nhìn tôi: "Nụ cười nè, rồi thì dáng vẻ ... dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ."

"Vậy sao ạ?" Tôi mỉm cười, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay gầy guộc của mẹ nuôi.

"Cậu muốn tự mình bón thức ăn cho bà ấy chứ?"

"Dạ... Lát nữa tôi sẽ tự cho bà ấy ăn ạ."

"Vậy lát nữa tôi sẽ vào dọn dẹp nhé, còn thuốc này hãy cho bà ấy uống sau khi ăn."

"Cảm ơn nhiều ạ."

Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường khi cô y tá đi ra khỏi phòng. Sau đó thì từ từ nắm lấy tay mẹ nuôi bằng cả hai tay. Bàn tay của bà không được mềm mại, nó vừa nhăn nhúm vừa thô ráp do làm việc vất vả, nhưng cũng chính bàn tay ấy đã luôn nuôi nấng, chăm lo cho tôi từ lúc ấu thơ.

'Nếu Guitar tiếp tục giận mấy em nữa, rồi ai sẽ là người can ngăn lúc mà mấy em cãi nhau, Guitar muốn thấy mấy em khóc hả con?'

'Guitar là anh lớn trong nhà, anh lớn phải chăm sóc mấy em chứ, mẹ muốn cho Guitar mạnh mẽ và biết nhẫn nhịn. Guitar không muốn trở thành hero của mấy em sao?'

Khi mà tôi giận mấy em nhỏ, tôi đã lớn tiếng đến mức khiến cho mấy em ấy khóc luôn. Mẹ nuôi đã bước đến bên cạnh, nhỏ nhẹ dạy bảo tôi mà chưa từng dùng đến đòn roi dù chỉ một lần. Bà dạy cho tôi phải biết nhẫn nhịn và trở nên mạnh mẽ.

"Gui..."

"Mẹ nuôi!" Tôi giật mình bật người đứng dậy. Mẹ nuôi đang nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

Khi ấy, tôi nhận ra cho dù bề ngoài mẹ có thay đổi theo năm tháng, nhưng có một điều chưa từng thay đổi bất kể thời gian có qua đi bao lâu cũng vẫn vậy.

Ánh mắt và nụ cười của bà...

Tôi giúp điều chỉnh giường của mẹ nuôi cao lên một chút và điều đó khiến tôi để ý thấy...ngoại trừ đôi mắt với miệng... thì không có bộ phận nào trên cơ thể bà có thể cử động được cả.

"Sao rồi con?"

Giọng nói thều thào của mẹ nuôi khiến tôi phải nhích người đến gần hơn để có thể nghe rõ lời bà nói. Tôi không muốn bỏ lỡ, cũng không muốn bà phải nhắc lại, bởi vì có lẽ bà đã phải gắng gượng rất nhiều để có thể thốt ra những lời ấy.

"Con vẫn khỏe ạ." Tôi nắm tay bà áp vào má mình rồi mỉm cười.

"Tốt..."

"Mẹ nuôi ăn cơm rồi uống thuốc trước đã nhé! Gui có nhiều chuyện muốn nói với mẹ lắm luôn." Tôi cầm tô thức ăn đặt lên đùi mình, cố gắng giữ cho tay không run rẩy rồi bón thức ăn đã được nghiền nhỏ đến mức gần như thành nước cho mẹ: "Ăn chậm thôi nha mẹ!"

Tôi bón thức ăn rồi chầm chậm lau miệng cho mẹ nuôi. Bà luôn nhìn tôi trong thời gian đó, trao nụ cười ấm áp, mặc dù trông bà cực kỳ yếu ớt, cho đến khi tôi bón muỗng thứ năm thì bà cũng ngừng không chịu ăn nữa. Có vẻ như theo lời y tá nói mẹ nuôi ăn nhiều nhất cũng chỉ nhiêu đây thôi. Cuối cùng tôi đành cho mẹ uống thuốc mặc dù chỉ mới ăn được năm muỗng cơm.

"Mẹ... muốn nói chuyện."

"Dạ mẹ." Tôi quay lại nắm tay mẹ nuôi lần nữa, cố gắng nở nụ cười một cách tự nhiên nhất.

"Kể..."

"Mẹ muốn nghe chuyện của Gui sao ạ?" Tôi mỉm cười, cọ nhè nhẹ má mình vào tay mẹ nuôi và trao ánh mắt nũng nịu mà bản thân học được từ chú cún với bà. Mẹ nuôi không trả lời nhưng vẫn nhìn tôi như muốn nói là "Phải".

"Lúc con vào đại học cũng có khó khăn một chút ạ. May mà bác Jaidee chủ của kí túc xá là một người tốt bụng, bác ấy đồng ý cho con nợ tiền phòng trước. Khi học năm nhất, Gui làm việc nhiều lắm đó mẹ nuôi. Làm ở quán café nè, rửa chén cho quán ăn, giao đồ cho khách hàng, rồi còn nhận dọn dẹp phòng cho mấy đứa sinh viên nữa ạ... Có một lần con bị bắt gặp khi đang cọ rửa nhà tắm, nhưng may mà con trốn thoát kịp."

Mẹ nuôi trao ánh mắt thích thú đến tôi, nhưng không có bất cứ tiếng cười nào phát ra cả... Có lẽ bà đã không còn sức để cười nữa. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến cho tôi mỉm cười rồi.

"Gui còn trở thành 'Trăng' của trường nữa đó mẹ nuôi. Con không biết mấy anh chị khóa trên thấy được điều gì ở con nữa, lúc biểu diễn thì hát dở kinh khủng đến nỗi chính bản thân con còn cảm thấy ngại luôn đó, vậy mà cuối cùng cũng giành được danh hiệu 'Trăng', thật sự không hiểu nổi luôn." Tôi bật cười thành tiếng khi nhớ lại tình cảnh lúc đó, mẹ nuôi vẫn luôn nhìn tôi như vậy: "Gui tiết kiệm tiền dần dần, may mà con giành được học bổng nên không cần phải đóng học phí. Những năm sau đó thì con chỉ làm thêm cho một chỗ thôi, thêm nữa tiền lương cũng khá bởi vì đây là quán của một chị cùng mã số với con ạ. Con nghĩ là nếu làm ở đây cho đến năm tư có lẽ sẽ để dành đủ tiền đi thăm mẹ nuôi, sẽ dẫn mẹ nuôi đi ăn nhiều món ngon, đưa mẹ đi chơi ở những nơi mà mẹ nuôi muốn đi..."

"Khi nào mẹ nuôi khỏi bệnh chúng ta sẽ cùng nhau đi nhé! Gui cũng muốn nghe mẹ nuôi kể chuyện trên núi nữa..." Tôi nhắm mắt lại khi thấy nụ cười biến mất trên gương mặt của mẹ nuôi, và ánh mắt lo âu mà bà trao đến tôi khiến cho tôi cảm thấy đau lòng.

"Gui..."

"Dạ, con đây mẹ nuôi." Tôi mở mắt ra lần nữa, nắm lấy tay bà thật chặt rồi mỉm cười như bình thường.

"Kể... tiếp."

"Mẹ nuôi muốn nghe chuyện gì ạ?"

"Niềm hạnh..." Đột nhiên giọng nói của bà biến mất. Tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ nuôi đang cố gắng mở miệng nhiều lần để cho tiếng nói có thể phát ra trong khi bản thân chẳng thể làm được gì... khi ấy tôi chỉ có thể gượng cười mặc dù nhói đau ở trong lòng: "...phúc."

Niềm hạnh phúc...

Hình ảnh khuôn mặt của duy nhất một người hiện rõ trong kí ức đang trống rỗng của tôi.

"Gui đã gặp một người vào năm tư thưa mẹ nuôi, em ấy đến mua café, nhưng khi Gui đưa ra lời khuyên nên uống sữa ấm thì em ấy đã chịu tin lời. Em ấy đã nói là nếu không được uống sữa ấm mà con pha cho sẽ không thể nào ngủ được ạ... Em ấy là đứa trẻ năm nhất, thân hình cao ráo, gương mặt điềm tĩnh và lúc nào cũng tỏ vẻ buồn ngủ, nhưng khi ở với con rồi thì lại trở thành chú cún husky thích làm nũng đó mẹ..." Tôi bật cười lớn khi nhớ đến hình ảnh chú cún husky mặt lạnh hay bước đến nũng nịu bên tôi: "Em ấy tên là Solo ạ, là đứa trẻ năm nhất của khoa Âm nhạc..."

"Năm ngày nữa em ấy sẽ đến đây tìm con ạ. Gui muốn cho em ấy đến gặp mẹ nuôi ạ."

"... người yêu?"

"Vâng ạ... Chúng con là người yêu của nhau ạ." Tôi mỉm cười, xoa nhẹ bàn tay của mẹ nuôi: "Nhưng có vẻ như bố em ấy không muốn cho bọn con quen nhau ạ. Em ấy là con một trong một gia đình có địa vị ạ."

"Đừng..."

Đừng chấp nhận...

"Gui sẽ không chấp nhận đâu ạ." Tôi nói thay, vì đoán được những điều mà bà muốn truyền tải đến mình: "Chúng con yêu nhau, nếu em ấy không buông tay Gui, Gui cũng sẽ không bao giờ buông tay em ấy. Giống như những gì mà mẹ nuôi từng dạy con ạ."

"Đừng tìm một cái cớ để che giấu đi sự việc, chỉ vì chúng ta không có khả năng đối mặt với nó."

"Nếu Gui là một người không có năng lực thì làm sao trở thành con của mẹ nuôi được, phải không ạ?" Tôi đứng dậy, hạ giường mẹ nuôi thấp xuống như ban đầu. Bà mỉm cười với tôi và tôi cũng nhận ra được niềm tự hào trong đôi mắt ấy.

"Điện... thoại."

"Điện thoại thì sao hả mẹ nuôi?"

"Muốn nói chuyện..."

"Mẹ nuôi muốn nói chuyện với Solo sao?... Chờ khi nào So đến đây rồi nói cũng được mà mẹ, chỉ năm ngày nữa thôi."

"Không kịp..."

"Mẹ nuôi nghỉ ngơi nha. Ngày mai, con sẽ gọi điện cho So nói chuyện với mẹ nhé!" Tôi cắt ngang lời mà mẹ nuôi định nói rồi đắp chăn cho bà.

Tôi biết mẹ nuôi rất rõ... chỉ cần thông qua ánh mắt và nụ cười đã tắt dần trên môi bà cùng với những câu nói ngắn gọn và run rẩy khi ấy, tôi có thể hiểu được ý mà bà muốn ám chỉ đến là gì.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng... Vẫn chưa phải là lúc này.

Krrrrrrrrr

Tôi rời mắt khỏi mẹ nuôi, người đã ngủ được một lúc rồi quay sang nhìn vào cái điện thoại đang rung lên kia. Tên người gọi hiện lên trên màn hình khiến cho tôi mỉm cười.

"Xin chào!"

[Guitar mở camera đi.]

Tôi cắm tai nghe vào rồi mở camera theo lời Solo nói. Phía bên kia camera đang rung lắc một chút rồi cũng đứng yên, có vẻ như em đã tìm được một góc để đặt điện thoại, nhìn từ bên tôi có lẽ là đầu giường. Còn người gọi tới thì đang nằm sấp trên giường, tay chống cằm nhìn tôi.

[Đây là lần đầu tiên em facetime luôn.]

"Anh cũng vậy." Nếu như Solo không đăng kí mạng cho tôi, có lẽ chúng tôi đã không thể nói chuyện với nhau như thế này. Hơn thế nữa, vì muốn chia sẻ số tiền đã chi trả đó, mà tôi đây gần như phải lén lút nhét tiền vào ví đối phương, nên cuối cùng thành ra chúng tôi chia nhau mỗi người một nửa.

[Mẹ sao rồi ạ?]

"Ừ, mẹ ngủ rồi." Tôi chộp lấy cơ hội đó để che giấu đi nụ cười đau buồn của bản thân bằng việc quay camera đến vị trí giường nơi mẹ nuôi đang nằm cho Solo có thể nhìn thấy bà. Sau đó, hít thật sâu để bình ổn tâm trạng, nở nụ cười mà bản thân cho là đã trở lại như bình thường, rồi quay camera trở lại ghế sofa nơi mà tôi đang ngồi.

[Buồn ngủ chưa?]

"Ờ, chưa. So về nhà lâu rồi hả?"

[Vừa mới về tới, em dẫn Kao đi ăn Shabu-Shabu (*)... Ăn còn hơn heo nữa.]

(*) Shabu-Shabu: một loại lẩu nhúng rất được ưa chuộng ở Thái.

"Vậy thì tốt rồi." Tôi khẽ bật cười với lời phàn nàn ở câu cuối của Solo.

[Cười thật tâm chút đi ạ.]

"Thật tâm?"

[Nghĩ rằng em không nhìn ra sao, là Guitar đang cố gượng cười?] Solo đặt cằm lên gối rồi nheo mắt nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó và ủ rũ.

"Đúng là không thể qua mắt được Solo mà, anh xin lỗi nha!" Tôi kéo dài giọng nói ra để dỗ dành cái người đang nhăn mặt nhăn mày kia, cuối cùng chú cún cũng nhếch môi cười.

[Có lẽ em phải cám ơn Kao, vì chuyện của nó đã khiến cho Guitar cười.]

"Nếu ngày mai, So đi cảm ơn Kao, em có lẽ sẽ được Kao bao ăn lẩu nướng (*) á..."

(*) Lẩu nướng (...)

[Nó than vãn là muốn đi ăn Oishi Grand (*)...] Solo làm vẻ mặt buồn phiền, dáng vẻ như biết trước tương lai của bản thân.

(*) Oishi Grand là thương hiệu của nhà hàng Sushi.

"Ừ, tốt rồi. Vậy thì anh có thể chắc chắn là So sẽ ăn uống đầy đủ, nhưng mà ăn ở Oishi Grand này sẽ tốn kém lắm đây..." Tôi chợt khựng lại khi nghĩ ra đối phương sẽ trả lời những gì, nhưng có vẻ không kịp rồi...

[Em giàu mà.]

"Lần thứ ba nói câu này rồi nhé!" Tôi nhịn cười đến mức đau bụng luôn, câu nói có thể không nhiều, nhưng vẻ mặt điềm tĩnh như không cảm nhận được là lúc em nói ra câu "Em giàu mà" ấy nó trông ghẹo gan lắm luôn.

[Thì sự thật nó là vậy mà, rồi thêm một điều nữa...]

"Hả?"

[Mỗi lần em nói câu đó... Nó sẽ khiến cho Guitar cười.]

Ah...!

Thật sự là vậy.

Thật sự là tôi đang cười đây này.

"Cảm ơn nhé!"

[Dạ... Còn mẹ sao rồi ạ?]

"Thì... Có vẻ mẹ đã không còn sức để đi lại nữa rồi. Đây, mẹ cũng vừa chợp mắt được một lúc rồi."

[Guitar...]

"Anh đây." Tôi mỉm cười với chú cún như muốn nói cho em ấy biết là mình không sao. Solo trao ánh nhìn lo lắng nhưng cũng không tiếp tục hỏi gì nữa: "Bà cũng muốn nói chuyện với So nữa đó."

[Bà cũng biết em nữa sao?] Solo mở to mắt, dáng vẻ phấn khích cứ như một đứa trẻ.

"Anh đã kể cho bà nghe."

[Có nói là em đẹp trai và giàu có lắm không?] Nói xong rồi nhếch môi cười giống như muốn khoe khoang.

"Ai thèm nói như vậy chứ!" Tôi bật cười lần nữa, khi nhìn thấy đối phương mỉm cười tỏ vẻ hài lòng thì bản thân cũng hiểu ra ngay rằng lời nói khoe khoang ấy cũng chỉ muốn chọc cho tôi cười: "Ngày mai, em có thi không?"

[Không có thi ạ... Nhưng có buổi tập nhạc. Và chắc sẽ bị Kao kéo đi bắt bao cơm theo lời dặn của Guitar.] Chú cún trưng ra vẻ mặt nhăn nhó, đáng yêu đến mức tôi muốn xoa đầu em ấy, nhưng tiếc là mình ở xa quá.

"Vậy thì tốt rồi, giàu quá này!" Tôi giả vờ trêu Solo, em chẳng những không có chút dao động gì mà còn ngẩng mặt lên mỉm cười đáp lại tôi nữa là đằng khác.

"Ngày mai, nếu mẹ nuôi thức dậy anh sẽ gọi điện để mẹ nói chuyện với So nha!"

[Đợi tới lúc em đến đó cũng được ạ.]

"..." Tôi không biết nói gì khi nghe thấy được lời mà em nói giống hệt như những gì mà tôi đã nói với mẹ nuôi trước đó.

[Mở camera cho mẹ nuôi thấy mặt nữa nhé! Chắc là mẹ đợi không nổi muốn thấy mặt của cún bố, con rể đây mà.] Xem ra Solo hiểu được ý nghĩa của việc mà tôi im lặng không nói gì, lại còn dám nói ra cái câu đáng đánh đó nữa chứ!

"Cún bố, con rể là gì nhỉ?"

[Thì Guitar là cún mẹ nên em phải là cún bố thôi.]

"Anh không phải là cún nha.] Tôi khẽ phàn nàn.

[Phải chứ... Còn con rể là con rể đó.]

"Là con rể từ khi nào vậy?"

[Bây giờ thì vẫn chưa phải đâu... Nhưng ngày mai có lẽ là phải.] Người mặt dày này còn nở nụ cười tự tin với tôi nữa cơ!

"Ai cho phép em chứ?" Tôi hỏi với giọng điệu trách móc nhưng miệng thì vẫn đang cười tươi.

[Cứ chờ xem nha!]

"Ừ... Anh sẽ chờ xem đây."

Chúng tôi nhìn nhau và nói với nhau rất nhiều chuyện. Kể về chuyện thi cử của Solo mà em khoe khoang rằng nó dễ lắm, rồi về chuyện đi ăn Shabu nói là Kao ăn nhiều đến nỗi bị nhân viên ở đấy nhìn chằm chằm luôn, kể cả chuyện tối qua tôi đã ăn cơm của bệnh viện và Solo liền bảo là thật thảm thê sau nghe xong. Chỉ chưa đến một ngày không được gặp nhau mà chúng tôi lại có nhiều chuyện để nói cùng nhau đến mức không biết chán thế này và nó thật sự khiến tôi cảm thấy tốt hơn khi có em ở bên.

Tôi nhìn gương mặt của người đang ngủ qua màn hình điện thoại trong im lặng, thật muốn xoa nhẹ gương mặt ấy nhưng cũng chỉ có thể chạm vào màn hình thôi. Khoảng cách làm cho tôi cảm thấy đau khổ, nhưng việc có thể nhìn thấy mặt em như vậy, mặc dù là qua màn hình điện thoại lại khiến tôi vơi đi nỗi đau trong lòng rất nhiều.

Tôi ngã người nằm xuống sofa, cầm điện thoại ngắm nhìn gương mặt đang chìm sâu vào giấc ngủ của đối phương, chỉ cầu mong là niềm hạnh phúc này sẽ giúp cho tôi thoải mái hơn một chút.

'Gui phải mạnh mẽ lên nhé con!'

Và rồi đến khi nào thì Gui có thể yếu đuối được đây thưa mẹ...?

Tôi đã thức dậy từ rất sớm, mặc dù tôi gần như thao thức cả đêm qua. Y tá có nói là những người cao tuổi như mẹ nuôi thường ngủ rất nhiều. Đôi khi, họ cũng bất chợt thức giấc, tôi thì sợ rằng mẹ nuôi thức giấc mà không thấy ai bên cạnh nên cứ phải đứng lên đến bên trông chừng bà suốt. Thật may, khi bà không có tỉnh giấc và ngủ rất ngon. Nhưng bản thân tôi lại ngủ không đủ giấc.

Y tá mang cơm vào phòng cho chúng tôi rồi trở ra. Mẹ nuôi thức dậy và mỉm cười khi trông thấy tôi đang ở bên cạnh. Sau khi tôi bón cho bà ăn xong xuôi thì quay trở lại ngồi nắm lấy tay mẹ nuôi như trước.

"Hôm nay, trông mẹ nuôi tươi tắn hẳn lên rồi đó ạ." Tôi lau miệng cho bà cùng với nụ cười trên môi, bởi tôi thấy được ngoài việc bà trao đến tôi một nụ cười tươi ra thì bà trông cũng đã tươi tắn lên rất nhiều.

"So..."

"Đợi em ấy liên lạc tới sẽ tốt hơn đó mẹ nuôi. Gui sợ là em ấy đang ngủ." Tôi mỉm cười trong hạnh phúc. Cảm thấy ngay cả việc nói chuyện của mẹ nuôi trông cũng có sức sống hẳn hơn nhiều.

Krrrrrrrrrrrrr

"Vừa nhắc là đã gọi điện đến rồi nè mẹ nuôi." Tôi cầm điện thoại lên cho bà xem. Solo đang gọi tới bằng facebook, tôi nhấn chấp nhận rồi mở loa ngoài lên. Tôi gần như bật cười ngay tức thì khi nhìn thấy hình ảnh hiện trên màn hình.

[Tươm tất chưa ạ?]

Hình ảnh mà tôi nhìn thấy là Solo đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, lúc này em đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn máy tính, tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình như sợ nó vẫn còn bị nhăn nhúm, hơn nữa cách ăn mặc của em hôm nay trông cũng gọn gàng hơn mọi ngày.

"Gì mà ăn mặc chỉnh tề cỡ đó luôn hả?"

[Lần đầu gặp mặt em nghĩ là nên mặc suit... Nhưng sợ mẹ thấy rồi thì nghĩ là em làm hơi quá."]

"Vậy là ổn rồi, không cần đến mức phải mặc suit đâu." Tôi bật cười, đảo mắt nhìn về phía mẹ nuôi và thấy bà cũng đang mỉm cười, tâm trạng trông rất tốt. Qua dáng vẻ của đối phương có lẽ vẫn chưa biết tôi đã bật loa ngoài cho mẹ nuôi nghe cùng.

[Mẹ vẫn chưa dậy nữa ạ?]

"Vẫn chưa... phải hông ta???" Tôi đưa ra câu trả lời bằng việc nhích người đến ngồi cạnh mẹ nuôi rồi quay camera cho em thấy cả hai chúng tôi. Chú cún mở to mắt, lập tức ngồi thẳng người lại, trông vô cùng căng thẳng đến mức tôi phải bật cười thành tiếng thêm một lần nữa.

[Guitar trêu em.] Em làm vẻ mặt nhăn nhó rồi trách móc tôi vì đã mở loa ngoài mà không nói cho em hay biết.

"Anh không có nha!"

[Không nói với anh nữa... Con xin chào mẹ ạ.] Solo đưa tay lên vái chào mẹ nuôi một cách lễ phép. Mặc dù không cười nhiều, nhưng trên khoé môi của gương mặt trầm tĩnh đó vẫn luôn hiện diện nụ cười, bây giờ em trông lịch sự, nhã nhặn hơn bình thường khoảng mười lần ấy chứ.

"Chào con!" Mẹ nuôi đáp lại lời chào một cách dịu dàng.

"Hôm nay mẹ nuôi cũng nói chuyện nhiều hơn rồi đó So, mặt mũi trông cũng tươi tắn hơn nữa." Tôi khoe với người trong camera.

Solo không trả lời gì cả, ngoài trừ việc chỉ nhìn mẹ nuôi trong im lặng. Lúc này, gương mặt của em ngập tràn nỗi lo lắng, đến mức khiến cho nụ cười của tôi cũng dần dần tắt hẳn.

Tại sao em lại làm ra vẻ mặt như vậy, đáng lẽ ra phải vui chứ, không phải sao...?

[Guitar nói mẹ muốn nói chuyện với con đúng không ạ?]

"Đang làm...."

"Bà hỏi là em đang làm gì?" Tôi tiếp lời giúp mẹ nuôi, cố gắng phớt lờ vẻ mặt lo lắng của Solo và không nghĩ đến nó nữa.

[Con không có làm gì hết ạ. Con thức dậy tắm rửa rồi sửa soạn từ năm giờ sáng rồi ạ. Sau đó, đi ra ngoài tập nhạc ạ.]

"Năm giờ sáng...?"

[Sợ là nếu chuẩn bị không tốt mẹ sẽ không chịu giao con trai cho con ạ.]

"So!" Tôi ngượng chín mặt, nhìn chằm chằm vào người đang nhếch môi cười, mặt em không hề biến sắc với lời mà bản thân vừa nói ra.

[Mẹ bao nhiêu tuổi rồi ạ?]

Tôi kiềm chế cảm xúc của bản thân lại rồi im lặng để cho hai người họ nói chuyện với nhau.

"Chín... hai."

[Chín mươi hai ạ!] Đừng nói là chú cún mà thậm chí là tôi đây cũng bất ngờ không kém. Tôi đây... Đã quên chuyện của mẹ nuôi nhiều đến như thế này sao? Đến cả tuổi của bà cũng không biết nữa.

[Guitar nói bừa.]

"Xin lỗi." Tôi chỉ ước chừng tuổi của bà thôi, nhưng chưa từng hỏi mẹ nuôi một lần nào là bà bao nhiêu tuổi...

[Guitar không có lỗi gì đâu... Tại mẹ trông trẻ hơn tuổi của mình cơ mà, nếu là em thì có lẽ cũng dễ dàng nhầm lẫn thôi... Phải không?] Chú cún đưa tay chống cằm và mỉm cười với tôi.

"Cảm ơn em..."

Cảm ơn vì đã khiến cho tôi cảm thấy khá hơn.

[Mẹ ăn cơn chưa ạ?]

"Rồi..."

"Nhìn đồ ăn trông chẳng ngon miệng tí nào hết!"Tôi mách rồi quay camera sang tô cơm đang đặt ở bàn bên cạnh.

[Nhìn thôi cũng biết là không ngon rồi.] Em nhìn vào phần thức ăn rồi bĩu môi.

"Mẹ nuôi thấy sao ạ?" Tôi quay sang hỏi ý kiến của người vừa mới thưởng thức phần ăn đó.

"Nhạt..."

[Em đã nói rồi mà.]

"So cũng nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đi, để không phải đến ăn cơm ở bệnh viện."

[Để Guitar chăm sóc.]

"So..." Tôi nhỏ giọng gọi tên em trong khi bàn tay đang cầm điện thoại trở nên run rẩy, còn cái người không biết ngại ngùng kia thì nhếch môi cười thích thú... Đây là đang ở trước mặt mẹ nuôi đó nha!

[Con muốn nhanh chóng đi gặp mẹ quá à... Nhưng con vẫn đang bận thi.] Solo 'quăng cục lơ' cho tôi rồi quay đi làm nũng với mẹ nuôi, tôi mỉm cười không nói gì trong khi mắt thì vẫn đang dán vào màn hình. Nghĩ rằng có lẽ là mẹ nuôi cũng yêu thương chú cún không khác gì tôi.

"Học..."

[Con không phải học bài ạ. Con còn một môn thi thực hành nữa, chỉ cần đi tập luyện rồi thi thôi ạ.]

"Giỏi rồi ha!" Tôi trêu chọc người thích khoe khoang bản thân đến mức đối phương trưng ra vẻ mặt nhăn nhó rồi than vãn.

[Em học không nổi nhạc Thái ạ, khó lắm luôn. Em đã tập tành nhiều tuần rồi mà vẫn còn dở tệ nè.]

Khi thấy tôi mỉm cười thì chú cún lại trưng ra vẻ mặt nhăn nhó hơn lúc đầu. Nhưng chỉ qua chưa đến mười giây đã chuyển thành nụ cười ở khóe môi... Dáng vẻ gian xảo đến mức tôi nổi hết da gà.

"So đang nhìn gì vậy?" Tôi hỏi khi thấy Solo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại phía sau với ánh mắt là lạ.

[Mẹ nuôi nhìn thấy rõ không ạ?]

Tôi quay qua nhìn mẹ nuôi vì bản thân cũng không chắc chắn nữa. Có vẻ như bà có thể nhìn thấy những thứ ngay trước mắt nhưng tôi không chắc là bà nhìn rõ cỡ nào.

"Thấy... rõ."

"Bà nói là thấy rõ... So có gì muốn cho mẹ nuôi xem sao?"

[Thì... Em muốn lấy cái này cho mẹ xem.] Nói rồi em đổi camera quay vào màn hình máy tính, còn tôi thì mở to mắt ra nhìn khi thấy thứ hiện ở trên màn hình.

"So..."

[Mẹ ơi! Hôm đó, Guitar cáu gắt vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đó mẹ. Khi ảnh thức dậy, ảnh lại trút hết cơn bực dọc vào con. Mẹ xem đi ạ...]

"Chú cún hâm này!"

Hình ảnh trên màn hình mà Solo cho mẹ nuôi xem là ảnh chú cún đã chụp lại lúc tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông thông báo từ facebook của em, là hình tôi trong tình trạng đầu tóc bù xù, mắt đỏ hoe, mặt mũi ủ rũ, là hình đối phương không chịu xóa đi mà còn lưu lại vậy đó.

[Đáng yêu muốn chết.]

Chúng tôi nói chuyện phiếm với nhau một lúc. Mẹ nuôi cũng tham gia trò chuyện cùng, gương mặt bà trông tươi tắn hơn, tâm trạng cũng rất tốt. Có một điều quan trọng là bà cứ nhìn Solo còn nhiều hơn là nhìn tôi nữa ấy chứ!

Tôi có lẽ sẽ sớm bị gạt sang một bên mất thôi...

[Mẹ ơi...!] Đột nhiên Solo thốt lên với giọng điệu nghiêm túc, đôi mắt em giờ đây chỉ có sự kiên định. Solo đảo mắt sang nhìn vào mắt tôi như muốn xin sự động viên trước khi quay qua nhìn mẹ nuôi, người đang nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng.

"..."

[Thật sự, con với Guitar quen biết nhau không lâu. Nhưng có người từng nói với con rằng nếu đó là tình yêu đích thật, thì không cần bất cứ lí do hay thời gian nào cả. Điều quan trọng là chúng ta có dám bước đến tìm hiểu hay chỉ nghĩ đến một cái cớ để tiếp cận rồi cuối cùng lại phải buông tay người đó ra... Con thừa nhận là bản thân vẫn chưa biết hết mọi chuyện về Guitar, chưa thể biết hết là Guitar thích hay không thích điều gì... Nhưng con tin là từ đây trở đi chúng con sẽ hiểu hết mọi chuyện của nhau ngày một nhiều hơn...]

"..."

[Con biết là vấn đề nằm ở con, kể cả chuyện chưa làm rõ với bố và nhiều chuyện trong tương lai, hơn nữa con lại nhỏ tuổi hơn Guitar... bản thân cũng hay ngang bướng.] Em quay sang nhìn tôi trong chốc lát, khẽ mỉm cười như muốn nói lời xin lỗi.

"..."

[Con không biết chuyện trong tương lai sẽ ra sao, nhưng con xin hứa với mẹ một điều...]

"So..." Tôi chẳng thể nói tiếp bất cứ điều gì nữa. Bởi vì có quá nhiều cảm xúc đang dồn nén trong lòng đến nỗi khiến tôi không thể diễn tả thành lời.

[Con sẽ luôn ở bên cạnh Guitar dù cho có chuyện gì xảy ra...]

"..."

[Cho phép con được chăm sóc Guitar nha mẹ?]

Solo nhìn tôi như muốn nhấn mạnh rằng lời nói ngày hôm qua của em là nghiêm túc...

Tôi nhìn gương mặt kiên quyết của người trong màn hình điện thoại bằng đôi mắt đang run sợ, cảm giác như đôi mắt của mình đang phủ một tầng sương mờ ảo đến nỗi phải nhắm mắt lại để che giấu nó đi. Mẹ nuôi cũng nhìn Solo với ánh mắt ân cần và nói...

"Ừ... Mẹ gửi gắm Guitar cho con nhé!"

... Chấm dứt sự lo lắng.

[Sao nào Guitar...?]

"..."

[Guitar... Guitar!]

"Hả...?" Tôi giật mình, ngước mặt nhìn vào màn hình điện thoại khi nghe thấy tiếng gọi của đối phương.

["Sao vậy anh?]

"Không có gì." Tôi mỉm cười. Nhưng tôi tin là Solo có thể biết được tôi đang nghĩ gì. Em đưa tay lên gãi gãi đầu như không biết làm gì. Cuối cùng cũng quay sang nhìn màn hình rồi mỉm cười.

[Em là con rể của mẹ rồi nha!]

"..." Tôi nhìn người đang ưỡn ngực khoe khoang mà không nói gì. Phải nói là không biết nói gì thì đúng hơn. Thì tại chơi nói như vậy rồi thì tôi biết trả lời sao đây...?

"So..." Mẹ nuôi gọi người trong màn hình bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng tôi lại cảm thấy giọng nói của bà có sức sống hơn lúc trước nhiều.

[Dạ mẹ.]

"... đi." Mẹ nuôi cố gắng nói, nhưng có vẻ như giọng nói của bà đã biến mất không thể phát ra thành lời, trong lúc ấy tôi gần như không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình. Tôi cắn chặt môi nhìn mẹ nuôi, cố ép bản thân phải mỉm cười mặc dù trong thâm tâm muốn bật khóc ngay thời khắc ấy: "Trên núi..."

[Mẹ muốn nói gì vậy Guitar?]

"Bà nói là đi lên núi... Có lẽ ý của bà là muốn anh với So đi lên núi, nơi mà mẹ nuôi từng sống." Tôi giải thích cho em rồi quay qua nhìn mẹ nuôi. Đưa bàn tay còn lại xoe nhẹ bàn tay bà: "Gui không thể đi ạ... Gui phải chăm sóc mẹ nuôi."

Tôi đảo mắt trốn tránh khi bắt gặp ánh mắt của bà. Ánh mắt... như muốn nói là chính tôi cũng đang biết rõ rồi.

[Dạ mẹ, con sẽ dẫn Guitar đi ạ.]

"So!" Tôi quay sang gọi Solo bằng giọng run rẩy, khóe mắt cay cay.

[Đừng khóc nhé Guitar... Đừng khóc khi không có em bên cạnh.] Solo nhìn tôi với ánh mắt đau buồn. Tôi nhắm mắt lại, không cho nước mắt tuôn rơi, không muốn chấp nhận bất cứ điều gì lúc này cả.

Mặc dù, tôi cũng biết rõ là chuyện gì sắp sẽ xảy ra. Cả tôi lẫn Solo... Nhưng chỉ là tôi không thể chấp nhận, trong khoảnh khắc mà Solo biết rõ là nó sẽ xảy đến và lựa chọn việc nhận lời với mẹ nuôi.

Tôi biết bản thân mình ích kỉ...

Tôi đi tìm gì đó để ăn, bởi vì mẹ nuôi không chịu nhìn mặt tôi. Khi y tá mang thức ăn trưa vào, cô ấy mỉm cười và nói có lẽ bà đang giận vì tôi không chịu đi ăn cơm. Nên cuối cùng tôi phải đi xuống quán café ở tầng dưới của bệnh viện. Còn y tá thì giúp chăm sóc mẹ nuôi hộ tôi.

Tôi không muốn ăn chút nào cả. Nhưng ngay lúc ấy, Solo đã gọi đến nhắc đến chuyện cơm nước rồi bắt tôi phải đi ăn cho bằng được. Khi tôi nói là thật sự mình ăn không nổi, thì đối phương đã nói rằng ăn bánh ngọt hay uống một ly cacao cũng được, tôi đã làm theo vì không muốn khiến cho em lo lắng thêm nữa.

Solo cúp máy vì có người đến tìm đi tập luyện. Em nói là chiều tối sẽ gọi lại. Tôi chỉ có thể ngồi thả hồn nhìn mông lung ra bên ngoài cửa sổ. Cảm nhận như có quá nhiều suy nghĩ cứ mãi lẩn quẩn trong đầu không thể diễn tả thành lời được. Nhưng khi cố gắng suy nghĩ về nó thì tâm trí tôi lại trở nên trống rỗng hoàn toàn.

"Xin lỗi... Nhưng bà có thể ngồi cùng được không?"

Tôi quay sang nơi phát ra tiếng nói với ánh mắt vô hồn. Người ở trước mặt tôi là một cụ bà đang ngồi xe lăn, bên cạnh là một cô gái trẻ, tóc tết hai bên trong bộ đồng phục học sinh đang đưa tay lên vái chào tôi.

"Da, được ạ!"

Cô bé đẩy chiếc xe lăn của bà mình đến gần bàn trước khi ngồi xuống phía đối diện tôi rồi mỉm cười.

"Đến thăm người thân hả con?"

"Dạ đúng rồi bà." Tôi gật đầu, rồi cố gắng mỉm cười với bà ấy.

"Nếu không muốn cười thì không phải cười đâu, bà không chấp nhất đâu." Bà ấy mỉm cười, còn bé gái ngồi bên cạnh cũng mỉm cười mà không nói gì.

"Ăn ngon miệng nha... Anh cho đó." Tôi đẩy dĩa bánh vẫn chưa ăn đến cho cô bé. Em ấy vội lắc đầu rồi đẩy dĩa bánh lại cho tôi. Đưa tay chỉ vào miệng mình rồi chuyển sang chỉ tôi.

"Nó bảo là con ăn đi... Con chưa ăn gì từ sáng đến giờ đúng không?"

"Trông rõ ràng như vậy luôn sao ạ?" Tôi cố gắng cười, nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng khô khan.

"Con xem đi... ngay cả một đứa trẻ còn nhìn ra nữa kìa."

"Em ấy có lẽ sợ con... Nên không chịu nói chuyện với con." Chỉ nhìn mặt nhau rồi mỉm cười, bị cô bé nhìn như thế này tôi cảm thấy có chút là lạ. Giống như bị "lên án" vì tội không chịu ăn cơm hay sao ấy.

"Moh, cháu của bà không nói chuyện được đâu."

"Không nói được sao ạ?" Tôi quay sang nhìn cụ bà với vẻ ngạc nhiên. Bà ấy gật đầu rồi nở nụ cười hiền hòa với tôi.

"Không nói được từ lúc mới sinh ra rồi... Bà thì bị bệnh tim." Bà đưa tay lên xoa đầu em Moh một cách yêu thương, cưng chiều: "Cuộc sống của chúng ta, nó không hoàn hảo tuyệt đối..."

"..." Tôi đảo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy một nam y tá đang đẩy băng ca xuống từ chiếc xe cứu thương, cách đó không xa có hai ông bà lão đang nắm tay nhau bước lên xe, bên cạnh có đứa bé đang khóc lóc ôm lấy bố mẹ thật chặt.

"Sinh, lão, bệnh, tử nó là lẽ tự nhiên..."

Tôi quay lại nhìn bà cụ, bà ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt ân cần và dịu dàng... Cũng giống như cách mà mẹ nuôi thường hay nhìn tôi.

"Người sống có thể sẽ đau đớn... và người ra đi họ sẽ không cảm thấy gì sao? Nếu người mà họ yêu thương không chịu chấp nhận để họ ra đi thì sao?"

"..."

"Chúng ta không thể ép buộc ai ở bên mình cả đời mãi được."

"..."

"Nhưng chúng ta có thể làm cho những khoảnh khắc còn lại được ở bên họ trở nên tốt đẹp nhất nhé con!"

Tôi quay trở lại phòng mẹ nuôi, trong khi những lời mà cụ bà ấy nói vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Tôi hoàn toàn không thể chối cãi trước những điều mà bà ấy nói. Tất cả đều là sự thật mà tôi cần phải chấp nhận...

"Mẹ nuôi vẫn chưa ngủ sao ạ?" Tôi quay qua cảm ơn cô y tá đang chuẩn bị đi ra ngoài trước khi bước đến bên cạnh mẹ nuôi. Bà vẫn luôn nhìn tôi bằng sự dịu dàng vốn có.

"So..."

"So đã đi tập nhạc rồi ạ... Bây giờ, mẹ nuôi thương So nhiều hơn Gui rồi sao?" Tôi giả vờ làm vẻ mặt nhăn nhó. Nhưng rồi cũng phải mỉm cười theo khi thấy đôi mắt lấp lánh tỏ vẻ thích thú của bà.

"Phải..."

"Không sao đâu ạ... Con có thể chấp nhận được ạ nếu đó là So." Tôi bật cười, rồi cúi đầu xuống, tựa má trái lên tay bà: "Mẹ nuôi chưa ngủ thì cũng tốt ạ, con có thể nói chuyện với mẹ nuôi lâu lâu một chút."

"... Ừ."

Tôi cảm thấy rất vui khi có thể kể chuyện này chuyện nọ cho bà nghe. Lúc mà tôi kể những chuyện về Solo, bà luôn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như thể bà đang cảm thấy hạnh phúc. Đó cũng là lý do mà tôi lựa chọn việc chỉ kể mỗi chuyện của Solo cho bà nghe. Khi bị tôi phàn nàn là bản thân cảm thấy có chút tổn thương do mẹ nuôi chỉ muốn nghe kể chuyện về Solo thì bà cũng chỉ nhìn tôi mà không hề phản kháng gì.

Đôi khi có thể là vì trong lúc tôi kể chuyện của Solo... Bản thân tôi cũng hạnh phúc không kém.

"So có một người bạn thân tên Kao ạ... Đứa nhóc đó gian manh lắm luôn ạ. Gui thật sự không thể hình dung là người ở bên cạnh một đứa nhóc ranh mãnh như vậy phải là người như thế nào nữa...?"

Trong phòng bệnh giờ đây được lấp đầy bởi bầu không khí của niềm hạnh phúc. Mẹ nuôi cũng đáp lời tôi bằng những từ ngắn ngủn. Mặc dù, giọng nói trở nên thều thào và nhỏ dần, nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

"Đứa trẻ ranh mãnh đó đã bảo So lén mở xem ví tiền của con... Và nói là nếu ai đã có người yêu hay có người mà mình thích thì người ta thường sẽ giữ hình của người đó trong ví tiền ạ. Một điều khôi hài hơn nữa là So của mẹ nuôi đã tin sái cổ những lời mà bạn mình nói..."

Trông mẹ nuôi có vẻ vui khi nghe tôi nói về chuyện của Kao. Như thế này, có lẽ chưa cần gặp nhau thì nhóc ấy cũng đã trở thành đứa con yêu quý của bà mất rồi...

"Gui còn có ly đôi nữa đó mẹ nuôi. So đã mua cho con và nói là để chúng con cùng nhau dùng. Ly của So có hình chú cún đeo vòng cổ màu xanh da trời, còn của con thì màu hồng. Thế nên, từ khi có ly đôi con phải uống sữa ấm cùng So mỗi đêm luôn đó mẹ nuôi..."

Đôi mắt mẹ nuôi đang nhìn tôi hơi khép lại đôi chút, nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc lấp lánh trong đôi mắt ấy. Và đó có lẽ là lý do khiến tôi vẫn có thể tiếp tục mỉm cười và trò chuyện cùng bà.

"Ăn cơm trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện với nhau tiếp nha mẹ nuôi."

Vào buổi tối cùng thời điểm với hôm qua, y tá đã mang cơm đến. Tôi mỉm cười với cô ấy khi thấy cô ấy nhìn mẹ nuôi bằng ánh mắt lo lắng, cô ấy không nói lời nào ngoại trừ trao ánh mắt động viên, an ủi tôi trước khi rời khỏi phòng. Có lẽ cô ấy đã để ý thấy việc mẹ nuôi đã không ngủ từ khi thức dậy vào buổi sáng nay... Mặc dù, bình thường bà ngủ rất nhiều.

Tôi bón cơm cho mẹ nuôi như mọi khi. Nhưng lần này bà chỉ ăn hai muỗng rồi không chịu ăn nữa. Tôi không ép bà ăn thêm như mọi ngày. Thay vào đó tôi chọn việc đặt dĩa cơm xuống rồi nắm lấy tay bà, ngồi kể chuyện này chuyện kia cho bà nghe tiếp.

"Con sẽ đi thực tập ở Phuket đó mẹ nuôi..."

Tôi vẫn tiếp tục kể mặc dù bà không thể trả lời với tôi. Đôi mắt lấp lánh của bà ngày càng mờ dần. Đôi môi của bà cũng không hé ra nữa rồi.

"Mẹ nuôi buồn ngủ rồi sao...?" Giọng nói của tôi run rẩy mặc dù nghĩ là bản thân có thể kiểm soát nó được. Thậm chí cả cơ thể cũng run rẩy mà không rõ lý do.

Tôi nhấc tay bà lên áp sát vào má mình rồi nhắm mắt lại.

"Gui không muốn cho mẹ nuôi ngủ đâu ạ..."

Bởi vì, nếu lần này bà ngủ thì...

"Mẹ nuôi không thể không ngủ sao ạ?"

Bà có lẽ sẽ không thức dậy nữa!

"Gui..." Giọng nói của mẹ nuôi yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được.

"Dạ..." Tôi đặt bàn tay của bà xuống, sau đó đứng lên, cúi người ghé tai sát miệng bà.

"Hmm..."

Tôi nhắm mắt lại, nắm chặt tay mình đến mức đau điếng.

"Cho..."

"..."

"Cho... mẹ đi nha, con?"

.

.

.

.

.

.

'Tại sao Booboo lại đi vậy mẹ nuôi?... Booboo không thương con nữa sao?'

'Booboo đã lớn tuổi rồi. Đã đến lúc Booboo phải ra đi rồi nha con.'

'Nhưng Gui cô đơn.'

'Gui có thương Booboo không?'

'Thương ạ.'

'Gui muốn để Booboo lo lắng sao?'

'Không muốn ạ...'

'Vậy Gui phải để cho Booboo nghỉ ngơi nhé!'

'...'

'Booboo mệt lắm rồi... Gui không thấy tội nghiệp cho Booboo sao?'

'Tội nghiệp ạ.'

'Cho Booboo đi đi nha con!'

.

.

.

.

Tôi ích kỷ như vậy đã đủ chưa...?

Đủ rồi...

Như vậy đã đủ rồi...

"Dạ, mẹ nuôi."

Tang lễ của mẹ nuôi được tổ chức đơn giản. Không long trọng cũng không có nhiều lễ nghi rườm rà. Người đến viếng tang cũng chỉ có vài người. Trong đó có hai người là đại diện cho dân làng trên núi. Anh Jay cũng đã vội chạy đến ngay lập tức khi nhận được tin. Còn anh em 3Kings đã đến đây vào ngày mà mẹ nuôi mất và họ cũng là người giúp tôi sắp xếp tang lễ cho bà.

Mới đó mà đã đến ngày hỏa táng. Tôi cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, muốn khóc nhưng lại không thể khóc dù chỉ một lần, bản thân không thể suy nghĩ được gì trong khoảng thời gian này... Tưởng chừng như không còn điểm tựa, không còn bất kỳ ý nghĩa gì trong cuộc sống này nữa.

Mỗi ngày tôi đều ngồi trước quan tài của mẹ nuôi rồi lặng lẽ nhìn vào di ảnh trắng đen của bà. Đến khuya thì theo chân 3Kings và anh Jay quay về khách sạn để nghỉ ngơi mà chẳng nói với nhau bất cứ lời nào... Bởi vì, tôi biết rằng mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt chất chứa vẻ lo lắng nên tôi vẫn luôn cố mỉm cười với họ.

Solo gọi điện đến mỗi ngày, em cũng không yêu cầu tôi mở camera như những lần trước đây nữa, chúng tôi chỉ đơn giản là trò chuyện với nhau thôi. Hỏi là tôi đang làm gì, cuối cùng cả hai chúng tôi rơi vào im lặng nhưng chẳng ai chịu gác điện thoại cả. Có lẽ em nghĩ là tôi đã ngủ rồi bởi tôi thấy em chẳng nói năng gì. Nhưng sự thật là tôi chưa từng có được một giấc ngủ sâu nào, dù chỉ một đêm kể từ ngày mẹ mất. Khi nghe anh Jay nói là Solo gần như muốn bỏ hết tất cả mọi thứ để chạy đến bên tôi, lúc đó tôi đã gọi điện cho em và cố gắng nói với giọng bình thường rồi bật cười như không có chuyện gì.

'Nếu chưa thi xong mà chạy đến đây, anh sẽ giận đấy!'

'Anh không sao mà.'

'Anh đã chấp nhận được rồi. Mẹ nuôi đã ra đi thanh thản rồi.'

Tôi nhớ là mình đã nói với em như vậy. Đó là những đều mà tôi nên và cần phải nói ra. Nhưng chẳng hiểu tại sao...?

Những khi một mình...

So...

Anh muốn So ở ngay đây với anh...

Tôi phải chôn giấu sự ích kỉ đó vào trong lòng, giữ chặt nó vào nơi tận cùng của con tim. Tôi tuyệt đối sẽ không để Solo phải bỏ lỡ việc học vì mình.

Tôi có thể chịu đựng được...

Tôi phải mạnh mẽ lên...

Chỉ còn hai ngày nữa là chúng tôi có thể gặp nhau rồi.

"Cậu Gui ơi!"

"Dạ, anh Jay!" Tôi cất tiếng trả lời anh Jay, người đang đứng ngoài phòng gọi tôi. Tôi nhìn vào trong gương một lần nữa để chắc là mình đã ăn mặc chỉnh tề hay chưa?

Hình ảnh phản chiếu trong gương là người con trai đang trong bộ suit màu đen, mái tóc hằng ngày vẫn được để tự nhiên nhưng hôm nay lại được chải chuốt lên cho gọn gàng, và cũng chính bởi vì như thế nên đã để lộ gương mặt trông nhợt nhạt đến kiệt quệ như thể bản thân có thể gục ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tôi cố gắng nở nụ cười như bình thường nhưng nó lại trông chẳng giống như đang cười chút nào cả. Sau đó, tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mặt mình hai, ba lần để lấy lại vẻ tỉnh táo và thử mỉm cười lại lần nữa.

Được rồi...

"Cậu Gui ổn chứ ạ?" Anh Jay lo lắng lên tiếng hỏi ngay khi thấy tôi vừa bước chân ra khỏi phòng khách sạn.

"Dạ ổn ạ." Tôi mỉm cười với anh ấy y theo những gì mà mình đã tập trước đó. Không biết mình làm có tốt hay chưa mà anh ấy lại nhìn tôi không rời mắt.

"Cậu Gui trông lạ quá ạ."

"Em cũng nghĩ vậy." Tôi bật cười, rồi thắt chiếc cà vạt màu đen của mình chặt lại: "Em phải cảm ơn Pramuk đã giúp em tìm bộ trang phục này... Em muốn mình trông gọn gàng, chỉnh tề nhất vào lúc đưa tiễn mẹ nuôi."

"Cậu trông chỉnh tề lắm rồi ạ." Anh Jay mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ vai tôi như muốn an ủi: "Bà ấy chắc hẳn phải tự hào về cậu lắm!"

Tôi lặng đi vì không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ có thể cúi mặt nhìn xuống sàn nhà bởi không muốn nhìn vào mắt anh ấy.

"Đi thôi ạ." Tôi quay lưng đi ra ngoài trước nên không kịp để nghe những lời thì thầm sau đó của anh Jay.

"Mau đến đây đi cậu chủ... Cậu ấy có vẻ suy sụp lắm ạ."

Di ảnh của mẹ nuôi trông rất rạng rỡ. Nụ cười hiền hòa của bà đã lấp đầy trong kí ức của tôi. Tôi vuốt nhẹ khung ảnh đặt ở trước quan tài. Dường như tôi chẳng thể nghe thấy bất cứ điều gì từ giọng nói của người đang diễn giải các nghi thức của tang lễ, thậm chí chỉ một chút. Tôi không thể nghĩ ngợi được gì, trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn là sự trống rỗng giống như những ngày vừa qua.

"Gui... nổi không?" Hongtae đi đến ngồi trước mặt tôi, ánh mắt của em ấy chứa đầy vẻ lo lắng.

"Có chuyện gì sao?" Cho dù, tôi nói là mình ổn thì có lẽ chẳng ai tin đâu, do đó tôi lựa chọn việc hỏi ngược lại em ấy.

"Mau đến xem đi là ai đến kìa." Hongtae mỉm cười, kéo tay tôi đi theo đến phía trước.

Thời khắc đó trong tâm trí tôi đã mong chờ rằng người đến chính là người mà mình luôn nghĩ tới. Nơi con tim lặng yên mà tôi tưởng chừng như đã ngừng đập mất kia bỗng dưng khẽ đập mạnh. Một nụ cười thật tâm chứ không hề cố gắng gượng đã hiện lên trên gương mặt tôi một cách vô thức.

Nhưng rồi thời khắc mà Hongtae buông tay tôi ra, nụ cười của tôi cũng dần biến mất, thay vào đó chỉ còn nụ cười gượng gạo theo phép lịch sự.

Không phải So...

"Còn nhớ bọn họ không?" Hongtae quay qua mỉm cười rồi tiến đến gần tôi hơn.

Tôi thấy bốn, năm người đang đứng im lặng thành một nhóm, trong đó có hai người con gái tóc dài, ba người còn lại là con trai. Cả năm người đều mặc đồng phục sinh viên trông rất chỉnh tề và lịch sự. Xem ra họ đều nhỏ tuổi hơn tôi.

"Anh Gui!" Một em gái trong số họ quay sang nhìn tôi, cô bé lớn tiếng gọi tên tôi rồi chạy đến, đôi mắt sưng húp lên như thể vừa mới khóc rất nhiều.

Bốn người còn lại cũng quay qua và dáng vẻ đều ngạc nhiên không kém. Khi bước đến gần thì tôi cũng nhớ ra họ là ai.

"Prik..."

Tất cả bọn họ đều là những đứa trẻ đã từng sống cùng tôi ở cô nhi viện, sau đó thì đã được nhận nuôi. Dẫu cho, họ có trưởng thành tới cỡ nào đi chăng nữa nhưng tôi không thể nào không nhớ ra mấy em ấy được.

"Làm thế nào mà tụi em có thể đến cùng nhau được vậy?" Tôi ôm an ủi khi thấy mấy em ấy bắt đầu khóc lớn lên. Thậm chí cả mấy đứa con trai đã trưởng thành rồi cũng đang lau nước mắt, chỉ có một người duy nhất đang đứng với đôi mắt đỏ hoe nhưng không khóc.

Tôi dằn lòng, nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ. Nở nụ cười để xoa dịu mấy em nhỏ, mặc dù bản thân là người đau đớn hơn bất kì ai.

"Đừng khóc nữa nhé... Mẹ nuôi đã ra đi thanh thản rồi."

"Anh không đau lòng sao?"

Đau lòng chứ...

"Anh Gui giỏi quá... Từ lúc nhỏ cũng chưa từng khóc luôn. Em muốn mạnh mẽ giống anh."

Không đâu...

Tôi không hề mạnh mẽ chút nào!

Tôi cũng chỉ...

"Vậy thì ngừng khóc đi nhé! Kẻo mẹ nuôi sẽ không an lòng đó."

Tôi chỉ là không thể yếu đuối mà thôi.

Tôi dẫn mấy em ấy đến ngồi nói chuyện ở một căn chòi cạnh bờ sông do vẫn còn chút thời gian trước khi nghi thức bắt đầu. Hongtae gật đầu ám chỉ đã hiểu rồi và sẽ ở đây trông coi hộ tôi. Prik với Khing vừa khóc vừa ôm chặt tôi không chịu buông, còn ba người còn lại thì đỏ hoe cả con mắt, cố tỏ ra là mình ổn và chỉ đi theo phía sau chúng tôi.

"Không sao đâu!" Tôi xoa đầu mấy em ấy, vừa nói với mấy em ấy cũng là lời tự nhủ với chính mình. Nhưng tất cả chúng tôi đều biết rõ là chẳng có có câu nói không sao đâu.

Đôi khi người không ổn nhất có lẽ là tôi.

"Ngừng khóc rồi kể cho anh nghe chút đi... Tụi em làm sao có thể đến cùng nhau vậy?" Tôi nói với giọng nhỏ nhẹ. Prik với Khing cũng buông tôi ra, sau đó thì lau nước mắt, cố gắng hít sâu để không phải khóc lần nữa.

Mọi người vẫn tin tưởng lời nói của tôi như vậy, không khác gì trước đây...

"Gia đình của Neung với Song tốt bụng lắm ạ. Cô Nit đã báo tin cho bố tụi em biết ạ, nhưng do bố đang ở nước ngoài nên không đến đây cùng tụi em được ạ. Hôm nay, Neung với Song thi xong rồi thì vội đến đây ạ..." Neung với Song là anh em với nhau nên cũng được nhận nuôi chung, hai em ấy đang quỳ trước mặt tôi và kể lại bằng giọng nói trong trẻo. Tôi nhớ là các em ấy đã khóc rất nhiều trong ngày được nhận nuôi, đến mức tôi và cô Nit phải đi theo tiễn hai đứa về đến tận nhà, rồi sau đó mới có thể trở về, thế nên ai cũng mệt rã rời.

"Prik với Khing thì ở cùng một khu đó anh Gui... Bọn em là hàng xóm của nhau. Và ba mẹ bọn em cũng là bạn của nhau luôn. Đến khi lên đại học rồi tụi em vẫn được gặp nhau nữa ạ." Prik với Khing ôm cánh tay tôi như lúc nhỏ mà mấy em ấy vẫn thường làm. Khi còn nhỏ thì ngày nào hai đứa cũng khóc lóc đến mức nước mũi tèm nhem, vậy mà bây giờ đã trở thành những cô gái xinh đẹp hết rồi.

"Thế còn Korn thì sao?" Tôi quay qua nhìn cậu nhóc cao ráo đang đứng im lặng dựa vào góc cột từ đầu buổi cho đến giờ. MangKorn là đứa trẻ cuối cùng rời cô nhi viện. Bởi cậu nhóc này chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, nên em ấy cũng là người biết tất cả mọi chuyện như tôi.

"Cũng tốt..." Em ấy chỉ trả lời ngắn gọn. Nhìn lướt qua một cách tránh né như thể em ấy không muốn nhìn mặt tôi.

Vẫn giống như trước...

Tôi đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu nhóc giờ đây đã bắt kịp chiều cao của tôi rồi. Không thể tin rằng đây chính là cậu nhóc có thân hình nhỏ nhắn cứ lẽo đẽo theo sau tôi ngày trước, đứa nhóc lúc nào cũng mạnh miệng, thích làm ra dáng vẻ hung dữ, cau có nhưng lại là người tốt bụng, yêu thương mấy em nhỏ hơn bất kì ai.

Tôi kéo đầu MangKorn tựa gục xuống vai mình. Người em ấy hơi cứng nhắc nhưng cũng không hề kháng cự lại.

"Muốn khóc thì cứ khóc đi nhé... Anh ở ngay đây." Ngay khi vừa dứt lời, cơ thể của người luôn cứng nhắc từ nãy tới giờ cũng chịu gục hẳn xuống vai tôi. Hơi ấm ươn ướt trên áo khiến cho tôi nhận ra đối phương đang khóc, áo suit ngoài của tôi bị em ấy nắm chặt, tiếng nức nở từ từ lớn dần đến mức những đứa trẻ còn lại cũng bắt đầu khóc theo lần nữa.

Thì cỡ như "anh" MangKorn, người tài giỏi trong lòng mấy em nhỏ vẫn khóc luôn đây này...

Để mọi người có thể ngừng khóc phải mất một lúc lâu. Tôi lặng lẽ ngồi nhìn mấy em ấy nói chuyện với nhau. Mặc dù, mắt ai nấy đều sưng và đỏ đến đáng thương nhưng cũng tốt rồi vì mọi người đã có thể mỉm cười.

"Rồi mấy em biết tin từ đâu?" Tôi quay sang hỏi khi thấy mấy em ấy bắt đầu im lặng.

"Tụi em đều biết tin từ cô Nit ạ." Neung quay qua trả lời câu hỏi của tôi.

Không lạ lắm... Bình thường thì cô Nit sẽ là người liên lạc với những người nhận nuôi. Khi mà cô nhi viện phải đóng cửa, mẹ nuôi đã cố gắng làm mọi cách để mấy em nhỏ ai cũng có nơi ăn chốn ở. Nhưng dù vậy bà cũng không bỏ bê việc kiểm tra và thăm hỏi. Mọi gia đình đều hợp tác rất tốt. Thậm chí, lúc mấy em ấy đã được nhận đi rồi thì bà vẫn thường xuyên gọi điện nói về những thói quen sinh hoạt của mấy em ấy cho gia đình nhận nuôi được biết. Không lạ khi mà họ quen biết và liên lạc với cô Nit được. Khing nói với tôi là mẹ em ấy thường ghé thăm cô Nit lắm.

"Cô Nit không được khỏe ạ, con gái cô ấy nhờ em gửi lời chia buồn và cầu cho mẹ nuôi được yên nghỉ. Hôm qua, Khing với mẹ đã đến gặp bà ấy ạ."

"Vậy mọi người đến cùng nhau hết sao?" Tôi hỏi trong ngạc nhiên bởi vì từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa trông thấy người giám hộ của bất kỳ ai cả. Còn nói là đến cùng nhau thì cũng không đúng, bởi vì thông qua bộ đồng phục đang mặc trên người của mấy em thì có vẻ như mọi người đã vội vàng đến đây.

"Prik với Khing đến cùng với mẹ Khing ạ. Lúc nãy, anh không thấy mẹ là bởi vì bà ấy đã đi ra ngoài nói chuyện điện thoại rồi ạ."

"Neung với Song đi cùng với quản gia ạ."

"Korn đến đây một mình, bố cho phép rồi, nhưng ông bận công việc không thể đến cùng được."

Tôi gật đầu, để cho các em ấy nói chuyện tiếp với nhau còn mình thì chỉ ngồi lắng nghe. Việc được gặp lại gia đình của mình sau nhiều năm xa cách như thế này khiến cho tôi cảm thấy đỡ hơn được phần nào... Nhưng ngay khi nhìn thấy bộ trang phục trên người và bầu không khí xung quanh thì cảm giác ban đầu lại tràn về.

Cảm giác trống rỗng...

Có vẻ như mấy em ấy cũng để ý thấy tình trạng của tôi nên đã cố gắng bắt chuyện. Cứ hỏi này hỏi kia không ngừng, tôi chỉ có thể trả lời một số câu, nhưng vẫn mỉm cười để không làm cho mấy đứa lo lắng... Mặc dù, trái tim tôi chẳng thể cười nổi.

"Cậu Gui... đến giờ rồi ạ."

Sắc mặt tươi tắn của mọi người bỗng chốc chuyển sang buồn bã ngay khi anh Jay đến gọi chúng tôi. Tôi bước đến an ủi Prik vì trông em ấy như muốn khóc thêm lần nữa, em ấy nhìn tôi rồi hít thở thật sâu trước khi trao lại tôi một nụ cười.

"Giỏi lắm!"

Chúng tôi quay trở lại chỗ cũ, tôi không thể làm gì ngoại trừ việc đi theo trong lúc đang di chuyển quan tài xung quanh lò hỏa táng. Thậm chí tôi không biết là chúng tôi đã đi được mấy vòng rồi. Anh Jay vỗ vai tôi nhiều lần như muốn an ủi trong khi những người khác cũng gửi lời động viên đến tôi. Tôi chỉ có thể mỉm cười đáp lại họ như điều mà mình vẫn làm cả ngày nay.

Tôi cảm thấy biết ơn họ... Nhưng thật tâm tôi muốn nói rằng ánh mắt hay những lời nói đó nó cũng chẳng thể giúp ích được gì cho tôi cả. Tôi không cần sự thương hại, sự cảm thông hay lo lắng, nhưng bản thân tôi cũng không thể trả lời được là mình cần gì. Chỉ có thể để ngoài tai những lời nói ấy và gửi một nụ cười biết ơn.

Tôi nhìn mọi người bước lên cầu thang rồi đặt những bông hoa xuống trong vô thức. Prik bước đến đỡ Khing lên cầu thang. Mẹ của em ấy cũng đang đi theo phía sau. Hongtae thì giúp Jakkapad đi lên với sự hỗ trợ của Pramuk. Dân làng trên núi thì đang lau nước mắt. Còn anh Jay thì đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi từ từ bước lên bên trên. Nhưng mỗi bước chân lại nặng trịch như thể có tảng đá nặng cột vào chân. Có lẽ không khác gì trái tim đang quặn thắt theo từng bước chân của tôi. Giây phút tôi đứng bên trên và đặt bông hoa xuống, tôi cảm thấy bản thân mình như muốn ngã quỵ. Cơn đau đầu chất chứa bấy lâu nay như xộc thẳng đến khiến cho tôi cảm thấy choáng váng, tôi cố gắng giữ chặt bước chân mình trên sàn nhà và kìm nén nỗi đau đó lại trong khoảnh khắc đưa hai mắt nhìn về phía trước.

"Ra đi thanh thản nha mẹ nuôi..."

Gui sẽ không làm cho mẹ nuôi lo lắng... Con sẽ mạnh mẽ ạ.

Tôi không nói gì nhiều hơn thế. Chỉ có thể lựa chọn việc quay lưng và nhìn xuống bên dưới, nơi mà biết bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi như muốn nhắc nhở và biết bao điều kì vọng của mọi người đang đặt trên người mình. Việc có thể gặp lại mấy em nhỏ khiến cho tôi phải tự nhủ với chính mình rằng tuyệt đối không được yếu đuối vào lúc này, phải mạnh mẽ, phải là chỗ dựa cho mọi người.

"Bác sẽ giải quyết những chuyện còn lại cho. Ngồi nghỉ ngơi đi con." Mẹ của Khing bước đến nắm tay tôi.

"Con cảm ơn bác nhiều ạ." Tôi đưa tay vái bà ấy. Lời cảm ơn từ tận đáy lòng vì bác ấy đã đến và cảm ơn vì đã nhận chăm sóc tro cốt của mẹ nuôi.

Có lẽ bà ấy biết rằng giờ đây đến cả sức lực để đứng vững tôi cũng không còn nữa rồi...

"Cậu Gui đến ngồi ở chòi nghỉ ngơi chút đi ạ." Anh Jay bước đến rồi trả lại điện thoại mà tôi đã bỏ quên trên xe.

Tôi nhận lại điện thoại rồi gật đầu cảm ơn anh ấy và không nói gì. Cảm giác tảng đá nặng buộc ở chân vẫn còn đó, trái lại, dường như nó càng lúc càng nặng trĩu hơn. Bây giờ, thậm chí đến ngay cả sức lực để nói chuyện cũng chẳng còn.

Tôi ngồi ở cái chòi mà lúc nãy đã dẫn mấy em nhỏ đến. Đưa ánh mắt nhìn xa xăm, vì nghĩ rằng có thể sẽ khiến cho tâm trạng của mình tốt lên. Nhưng có vẻ như vẫn không thể...

Krrrr... Krrr...

'Solo.'

Bỗng dưng, cảm thấy khóe mắt cay cay khi cuối xuống nhìn điện thoại và thấy cái tên đang xuất hiện trên màn hình. Tôi hít thật sâu, cố kìm nén mọi cảm xúc vào trong lòng rồi mỉm cười với chính mình trước khi nhấn nghe.

"Chào em."

[Sao rồi ạ?]

Tôi nhắm mắt lại khi cố dằn lòng để không phải bất giác bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào ở trên khuôn mặt mình. Bởi chỉ cần nghe giọng nói của em... thì những thứ mà tôi cố gắng che giấu có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức.

"Mọi thứ ổn thỏa rồi."

[Guitar...]

"Có mấy em nhỏ từ cô nhi viện đến tang lễ nữa. Anh vui lắm, đã không được gặp họ lâu lắm rồi. Gần như không nhớ luôn." Tôi giả vờ bật cười mặc dù giọng nói đang run rẩy.

[Guitar...]

"Mấy em ấy khóc nhiều lắm luôn, khiến cho anh không biết làm gì, tội mấy em ấy ghê..."

[Đủ rồi...]

"Vậy So sao rồi? Tập tành đến đâu rồi? Ngày mai thi rồi đó." Tôi ngước mặt lên trong khi mắt vẫn nhắm chặt. Cố chôn chặt những cảm xúc đang chực chờ dâng trào sâu tận đáy lòng.

[...]

"So có ăn cơm đủ bữa không đó...?"

[... Vậy Guitar thì sao, có ăn đủ bữa không?]

"Có chứ, anh ăn cơm mọi bữa luôn nha."

[Nói dối!]

"Không có nói dối mà..."

[Chuyện anh nói vui khi gặp lại mấy "em" trong cô nhi viện cũng là nói dối.]

"Không có..."

[Chuyện anh nói là mình không sao cũng là nói dối.]

"..."

[Chuyện anh nói là mình đã có thể chấp nhận sự ra đi của mẹ nuôi rồi cũng là nói dối.]

"So..."

Đừng nói nữa... Anh không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Muốn mạnh mẽ không nổi nữa rồi.

[Guitar...]

"..."

[Còn nhớ là em đã nói gì trước khi anh đi không?]

Lời nói... trước khi đi.

[Nếu như anh chịu đựng không nổi nữa...]

'Nếu Guitar cần... Xin hãy nói với em nhé!'

'Bất kể là em đang làm gì...'

'Em sẽ chạy đến ôm lấy Guitar.'

"So..."

[Dạ.]

"Hãy đến đây với anh..."

[...]

Tôi gục mặt ôm lấy đầu gối mình, nói những điều mà bấy lâu nay mình luôn cất giấu trong lòng với em cùng với giọng nói đau khổ.

"Đến bên anh nhé!"

[...]

"Anh không chịu nổi nữa rồi..."

Tôi cắn chặt môi mình để ngăn tiếng khóc không phát ra thành lời.

Chỉ như thế cũng đã đủ ích kỉ lắm rồi...

So vẫn còn phải thi... Tôi không thể ích kỉ hơn thế nữa.

Tôi hít thật sâu nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lên. Cố gắng nở một nụ cười giả tạo và nói với giọng như đang cười, mặc dù thậm chí chẳng hề vui gì.

"Anh nói giỡn thôi..."

"Guitar!"

Không phải giọng nói phát ra từ điện thoại...

Tôi đứng dậy rồi quay lại nhìn phía sau, không còn để tâm đến chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay hay cảm giác đau đầu nhiều hơn mỗi lúc nữa.

Giây phút nhìn thấy gương mặt thân thuộc, tôi đã buông cho giọt nước mắt đầu tiên tuôn rơi xuống mà không có ý định kìm nén lại, đôi chân không tự chủ bước đến bên người mà tôi vẫn hằng mong chờ... Tôi không dám chớp mắt vì sợ là đó chỉ là một giấc mơ, sợ rằng chỉ chưa đến một giây khi nhắm mắt lại thì em sẽ biến mất.

"So..."

Tôi thốt lên như muốn khẳng định với chính mình đây không phải là mộng tưởng. Solo dang rộng vòng tay, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Xin lỗi vì đã để anh chờ ạ."

Mọi vỏ bọc mạnh mẽ mà tôi đã cố tạo dựng lập tức sụp đổ ngay khi em dứt lời. Tôi lao vào vòng tay đang dang rộng chờ đón tôi một cách nhanh chóng. Vỏ bọc của mạnh mẽ giờ đây đã vụn vỡ không còn một mảnh.

"So... hức... Anh đau... Anh đau lắm!" Tôi vùi mặt mình vào lồng ngực em. Khóc thật to mà không phải e ngại với bất kì ai nữa cả. Nỗi đau mà bản thân đã cố chịu đựng suốt những ngày vừa qua giờ đây như được vỡ oà.

"Em ở đây... Ở ngay đây!" Em cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy và ôm tôi chặt hơn, nhưng điều ấy dường như cũng chẳng thể làm cho tôi ngừng khóc được, ngược lại nó càng khiến cho tôi khóc nhiều hơn lúc đầu.

Nụ hôn an ủi nơi vầng trán càng khiến cho tôi ôm em chặt hơn. Cảm giác đau đầu càng lúc càng nhiều hơn khi tôi khóc và trút bỏ sự mạnh mẽ của bản thân.

Solo đỡ tôi ngồi xuống, trong khi chúng tôi vẫn ôm nhau không rời. Tôi khóc lớn hơn lúc đầu khi cảm nhận được Solo đang ân cần dịu dàng xoa đầu và lưng mình. Em không nói hay hỏi bất cứ điều gì ngoại trừ việc lặp lại câu "em ở ngay đây rồi" như thể muốn khắc sâu nó vào tim tôi... và nó thật sự đã mang lại hiệu quả hơn mong đợi.

"Guitar... Người anh nóng quá. Quay về cùng em nha." Solo đặt tay lên trán tôi. Em nhích người ra nhưng tôi không chịu buông tay. Vẫn muốn vùi mặt tìm đến vòng tay ấm áp đó như vậy, như thể đó là chỗ dựa duy nhất của mình.

"Không..." Tôi nức nở, mặc dù không nhiều như lúc đầu nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Solo cứ để tôi khóc cho đến khi bản thân cảm thấy nguôi ngoai. Em chỉ ở bên cạnh an ủi mà không nói lời nào. Nhưng chỉ cần sự ấm áp mà tôi đang nhận được từ nơi em ấy cũng đã quá đủ rồi.

"Em đã nói chuyện với mấy em của Guitar trước khi đến gặp anh đó." Solo chậm rãi cất lời khi thấy tôi đã ngừng nức nở. Tôi chịu rời ra bởi cái đẩy của em nhưng chưa chịu buông hẳn mà vẫn nắm chặt lấy áo em. Solo cũng không đẩy tôi ra, chỉ để cho khoảng cách của chúng tôi vừa đủ để nhìn thấy mặt đối phương: "Họ nói là Guitar mạnh mẽ..."

"..."

"Jay nói là Guitar trông suy sụp lắm!" Bàn tay em dịu dàng áp vào mặt tôi khiến cho những giọt nước mắt vẫn chưa khô hẳn kia lại tiếp tục tuôn rơi lần nữa.

"..."

"Mọi người lo lắng cho Guitar. Nhưng vì Guitar lại tỏ ra mạnh mẽ, nên họ không biết là nên làm sao?" Em vừa nói vừa dịu dàng lau đi dòng nước mắt cho tôi.

"..."

"Đủ rồi... Guitar không phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, không cần phải là chỗ dựa cho ai nữa cả. Họ có gia đình dịu dàng, có người yêu thương nhiều hơn bất kì ai rồi. Bây giờ, đã đến lúc Guitar phải tìm chỗ dựa cho chính mình rồi."

"So..."

"Chính là em."

"..."

"Hãy để em là người có thể thấy sự yếu đuối của Guitar."

"So..."

"Cho em là người chăm sóc Guitar."

"..."

"Nha anh?"

Tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay đang áp trên má mình của em, nhìn chằm chằm vào người đang xin chăm sóc cho tôi với ánh mắt mơ màng. Em cũng nhìn lại tôi như thể đang chờ đợi câu trả lời.

Tôi đã chấp nhận rồi.

Tất cả mọi thứ.

Điều mà tôi cần nhất trong lúc này đang hiện diện ngay trước mặt tôi đây...

"Ừ."

Guitar có thể yếu đuối khi có người này ở bên cạnh phải không ạ, mẹ nuôi?

Tôi tỉnh dậy với cảm giác đau đầu đến mức gần như không thể chịu đựng nổi. Cảm giác lành lạnh trên trán giúp cho tôi thấy khá hơn nhưng cũng không bao nhiêu. Sau khi chớp mắt nhiều lần thì đã lấy lại tỉnh táo và biết được thứ ở trên trán mình chính là tấm dán hạ sốt.

Tôi quét mắt nhìn quanh, mới nhận ra nơi đây là một căn phòng nghỉ rộng rãi. Nhưng nó không phải căn phòng mà tôi từng ở.

Sự trống trải của căn phòng khiến cho cảm giác lạnh lẽo bất chợt ập đến nhiều hơn, trong khi bản thân tôi cũng không rõ lý do tại sao lại như vậy. Tôi cố gượng người đứng dậy mặc dù cơ thể cứ loạng choạng, cảm giác đau đầu đang hiện hữu khiến tôi phải nhắm mắt lại để trấn tỉnh bản thân một lần nữa. Sau đó, gượng ép bản thân đi ra khỏi phòng ngủ và thứ đập vào mắt mình chính là gian phòng khách rộng rãi, quan sát các logo trong phòng mới nhận ra chỗ này là cùng một khách sạn mà trước giờ tôi vẫn ở. Tôi bước đến mở cửa phòng tắm, cửa ban công nhưng cũng không thấy bóng dáng của người tôi đang kiếm tìm.

Cảm giác chơi vơi bỗng chợt chiếm lấy tâm trí, cảm tưởng như bản thân muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể khóc được, bởi vì nước mắt tôi đã cạn khô từ ngày hôm qua mất rồi. Tôi muốn hét lên nhưng cổ họng lại khô khan không có bất cứ âm thanh nào lọt ra ngoài được cả, thậm chí là một chút. Nhịp tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn trong khi đó sức lực của bản thân gần như đã dần cạn kiệt.

"So... Em đi đâu rồi...?"

Người tôi đang tìm kiếm đã mở cửa bước vào cùng với khay cơm trên tay như thay cho câu trả lời, gương mặt trầm tĩnh thoáng vẻ giật mình khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau, chỉ một giây sau đó em đã đặt vội khay cơm xuống, bước đến bên cạnh để đỡ lấy tôi.

"Sao anh lại ra đây?" Giọng nói đầy lo lắng làm cho chút sức lực ít ỏi còn sát lại của tôi gần như bay biến mất hết. Tôi thả người tựa mình vào trong vòng tay rộng lớn của đối phương, con tim đang run rẩy như thể đã tìm được liều thuốc chữa lành khiến nó dần dần "thổn thức" bình thường lại.

Solo đưa tôi quay trở lại giường, còn em thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tình trạng đau đầu khi nãy cũng dịu xuống đi rất nhiều khi tôi được ngồi tựa người vào đầu giường, chỉ còn lại cảm giác nằng nặng đầu đến nỗi tôi chỉ muốn ngã lưng nằm hẳn xuống giường.

"Ăn cơm, uống thuốc trước đã nhé!"

Tôi gật đầu nghe theo mặc dù không có cảm giác thèm ăn và chỉ nhìn chằm chằm vào người đang đút cơm cho mình như thể sợ là em sẽ biến mất.

Ký ức cuối cùng của ngày hôm qua là khi tôi ở trong vòng tay của Solo trong lúc đang bản thân đang bị cảm. Tôi nhớ là mình cảm thấy mệt lắm, đến mức hai mắt gần như nhắm tịt lại, và nghe được giọng nói của người bên cạnh bảo là hãy nghỉ ngơi đi rồi cảm nhận cả người như được nhấc bổng lên khỏi sàn. Từ đó mọi hình ảnh đều biến mất theo.

"Ăn thêm chút nữa đi Guitar." Solo năn nỉ cho đến khi tôi chịu mở miệng ăn thêm hai muỗng nữa rồi cũng lắc đầu.

"Ăn không nổi nữa."

Em gật đầu, đặt khay cơm xuống bên cạnh, đưa thuốc cho tôi uống, sau đó nhích người đứng dậy khi thấy tôi uống xong thuốc.

"Guitar?" Solo nhìn tôi một cách ngạc nhiên, trước khi liếc mắt nhìn sang bên phía trái của áo em, tôi nhìn theo và cũng giật mình không kém khi thấy tay mình đang nắm chặt áo em.

"Anh xin lỗi!" Tôi nói với giọng run rẩy, mặc dù tay mình đã buông ra khỏi áo em rồi nhưng vẫn còn run run. Tôi chỉ có thể cúi mặt, thầm trách bản thân thật ngớ ngẩn. Sau đó không lâu thì nghe được tiếng khẽ thở dài trước khi cảm nhận được phần nệm bên cạnh lõm xuống.

"Nào, để em xem một chút, xem Guitar giỏi giang của em bị bệnh gì..." Solo giữ lấy cằm tôi quay sang nhìn em, rồi tựa trán của chúng tôi vào nhau như muốn kiểm tra xem tôi còn sốt hay không: "Ừm... Biết bị bệnh gì rồi."

"Bệnh gì hả?"

"Là bệnh không thể thiếu em."

Tôi khẽ bật cười với lời mà em nói, Solo cũng cười theo, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi rồi đỡ tôi nằm xuống, trước khi ngã người nằm theo.

"Ngủ được rồi ạ... Em không đi đâu đâu!" Người nói kéo tôi ôm chặt vào lòng. Cảm giác ấm áp từ vòng tay đó đang dần dần lan tỏa đến trái tim tôi.

Không biết tảng đá đè nặng trong lòng đã dần dần tan biến đi tự khi nào... Đôi khi có thể là từ lúc tôi được nhìn thấy gương mặt của người này.

"Anh thật ngớ ngẩn phải không?" Tôi rúc người vào trong lòng Solo nhiều hơn, muốn nói cho em biết rằng dù câu trả lời của em có là ngớ ngẩn đi chăng nữa thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không rời ra đâu.

"Ngớ ngẩn chỗ nào? Em rất vui khi mà Guitar tỏ ra yếu đuối..." Em nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Và càng vui hơn khi em là người duy nhất có thể thấy điều đó."

"Cảm ơn em!"

"Guitar đã chăm sóc em nhiều rồi. Lần này đến lượt em." Solo mỉm cười dịu dàng, đẩy đầu tôi rời ra một chút để nhìn thẳng vào mắt em: "Giờ thì ngủ được rồi ạ!"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu đồng ý rồi nhắm mắt lại mà không quên giữ chặt áo đối phương. Tôi cảm thấy bàn tay mình như bị ai đó gỡ ra ngay tại thời khắc bản thân dần mất đi ý thức, khi đó tôi gần như muốn mở mắt ra nhìn, nhưng bỗng nhiên một cảm giác ấm áp rất đỗi quen thuộc của người nào đó đã nắm lấy bàn tay tôi trước khi tôi kịp làm gì đó. Điều này quả thật khiến cho tôi có cảm giác tốt hơn hẳn việc giữ chặt áo đối phương như ban nãy.

Lạnh...

Lạnh... Lấy ra đi.

"Guitar... Dậy ăn cơm, uống thuốc trước nha!"

"Ư..."

"Không thức là em cắn đó nha!"

"Thức rồi!" Tôi cằn nhằn, giọng nói thì ồm ồm, bản thân cũng chẳng nhớ được là mình đã nói gì. Cố gắng mở mắt ra trong một lúc lâu nhưng vẫn chẳng thể mở lên nổi. Ý thức của tôi dường như mất đi lần nữa khi chiếc khăn ẩm được lấy ra khỏi trán mình, cho đến khi...

"So!" Tôi bật dậy khỏi giường ngay lập tức, quên hẳn đi cơn buồn ngủ trong người. Sau đó, tức tốc đưa tay sờ lên mũi và nhìn chằm chằm vào chú cún hâm đang ra sức cắn lấy mũi mình.

"Dạ!" Đối phương đưa mặt tới gần chờ đợi và nở nụ cười với tâm trạng rất tốt, gương mặt cuốn hút làm cho mọi cảm xúc bực bội trong người tôi dường như đã tiêu biến đi hết theo một cách không rõ nguyên do.

"Em cắn... anh."

"Đau hả?"

"Ừ, đau chứ!"Tôi nhăn mặt, cố gắng phớt lờ ánh mắt lấp lánh đang nhìn chằm chằm mình ở cự ly rất gần, muốn lui ra nhưng cơ thể lại cứng đơ đến nỗi không thể nhúc nhích được nữa.

"Vậy..." Người đang hành động như chú cún hôn nhẹ lên chóp mũi tôi rồi rời ra: "Hết đau chưa?"

"..." Tôi há hốc miệng trước hành động của đối phương, vẫn chưa kịp trả lời câu gì thì chú cún to xác ấy lại hôn xuống thêm một lần nữa.

"Vẫn chưa hết đau sao?"

"Hả... Hết..." Tôi cảm thấy gương mặt mình đã nóng bừng lên trong tức thì, nhưng vẫn chưa kịp nói hết câu thì người trước mặt lại đặt nhẹ nụ hôn nơi chóp mũi của tôi trước rồi.

"Ăn cơm trước nha anh!" Cái người gian manh ấy nói với giọng điệu dịu dàng, đặt môi hôn lên trán tôi rồi cứ để vậy không chịu dứt ra, khiến tôi chẳng biết làm sao, chỉ có thể để yên như vậy, sự tiếp xúc dịu dàng ấy khiến trái tim tôi rung động mãnh liệt.

Có cảm giác như sức lực của mình đã quay trở lại...

"Còn đau đầu không ạ?" Solo rời ra, khi thấy tôi lắc đầu thì em nhíu mày lại tỏ vẻ không tin.

Thật sự thì đã không còn đau nữa...

"Anh chỉ đau những lúc bản thân căng thẳng thôi... Còn lúc bị sốt hay không khỏe hiếm khi đau đầu lắm!" Tôi trả lời một cách thành thật. Bình thường tôi là người rất ít khi bị bệnh, nếu bị bệnh thì cũng không nặng, nhiều lắm cũng chỉ sốt nhẹ hoặc cảm thấy hơi nặng đầu một chút.

Đây là lần đầu tiên mà tôi bị nặng như vậy đó. Mặc dù bản thân vẫn còn uể oải và mệt mỏi nhưng cũng không thấy đau đớn như ngày hôm qua hay lúc sáng nữa.

"Jay đã mách với em là Guitar không chịu ăn uống gì hết." Solo trách móc, miệng thì đang nói trong khi tay thì đang đút cháo cho tôi.

"Thật tình là anh ăn không nổi mà."

Vừa căng thẳng vừa khó chịu trong lòng, nên dù có cố ép bản thân ăn cỡ nào thì cũng sẽ nôn ra hết.

"Nhưng bây giờ ăn nổi rồi này."

Tôi đơ người ra trước câu nói ấy, ngẩng mặt lên thì thấy nụ cười dịu dàng chân thành của Solo trao cho mình. Đúng như những gì em nói... Bây giờ tôi có thể ăn được rồi, mặc dù ăn không hết nhưng xem ra còn nhiều hơn hai, ba ngày trước cộng lại ấy chứ.

"Bởi vì có So ở đây với anh."

Bởi vì, có So ở đây với anh... Mọi thứ đều trở nên ổn hơn.

"Vậy có nghĩa là nếu em muốn Guitar ăn cơm..." Solo kéo dài giọng nói, đặt tô cháo xuống khi tôi lắc đầu nói là ăn không nổi nữa: "Em phải luôn luôn ở đây với anh sao?"

"..."

"Sao hả?"

Tôi lặng nhìn người đang hỏi mình không ngớt lời, chẳng biết phải trả lời như thế nào. Nhưng cuối cùng, tôi đã mỉm cười và gật đầu đáp lại khi bị đối phương lấy ngón tay khều vào bàn tay giống như muốn nhắc nhở rằng em đang chờ đợi câu trả lời từ mình:

"Ừ... Ở đây mãi nhé!

Người nghe cười tươi, không đáp lại bất cứ lời nào, nhưng thay vào đó chỉ đưa thuốc cho tôi uống. Tôi mỉm cười khi thấy đối phương quay mặt trốn sang hướng khác với đôi tai ửng đỏ.

Chú cún ngại ngùng... Đáng yêu quá đi.

"Ngủ đi ạ!"

"Không chịu đâu!"

"Người bệnh cần phải ngủ nhiều ạ."

"Anh không có mê ngủ như So đâu, nên không cần ngủ nhiều." Tôi bật cười khi đầu mình bị đối phương đẩy sang hướng khác, còn người bị trêu chọc thì cau mày, vẻ mặt nhăn nhó như không hài lòng nhưng cũng không nói gì.

Tôi vừa mới biết việc được người khác chăm sóc lại tuyệt vời đến như thế này. Tôi không cần phải đi đâu cả, mọi thứ mình cần đều có ở ngay trước mặt. Mặc dù, tôi nói là mình đã ổn rồi, nhưng Solo vẫn không cho tôi đi đâu hay làm gì hết, em luôn túc trực bên tôi trong khoảng thời gian đó. Em lau người, mang thức ăn đến và làm tất cả mọi thứ cho tôi.

Tôi biết rõ là So không muốn để tôi ở một mình, thế nên em cứ kiếm chuyện này đến hết chuyện kia để nói cùng tôi và điều đó thật sự đã giúp tôi không phải suy nghĩ gì nhiều nữa. Bất kể là việc em cố tình trêu chọc khiến tôi ngại ngùng hay giận dỗi, mọi thứ em làm đều vì tôi cả. Vì vậy, tôi đã cố gắng không nhớ đến chuyện của mẹ nuôi, không phải là tôi không nhớ bà, nhưng bởi vì bây giờ tôi vẫn còn quá đỗi yếu đuối. Điều tôi có thể làm ngay lúc này làm quen với việc quên đi mọi thứ và chỉ quan tâm đến hiện tại của mình... Để những người xung quanh không phải lo lắng cho tôi thêm nữa.

"Anh muốn ăn kem." Tôi đưa màn hình điện thoại đã bị vỡ cho chú cún xem. Hôm qua khi tôi buông tay, nó đã bị rơi xuống va vào đá, thật may lúc đó anh Jay đã nhặt lên rồi đem cất giúp tôi, may hơn nữa là nó vẫn còn sử dụng được.

Kao Ashira: So nói là anh không khỏe, mua kem ăn đi ạ, nó sẽ khiến anh khỏe lên đó ạ.

Đó chính là tin nhắn Kao đã gửi cho tôi, kèm theo hình ảnh ly kem trông vô cùng bắt mắt. Thật ra những thứ này chẳng khiến cho tôi cảm thấy đói hay thèm ăn đâu, nhưng việc đưa cho cái người hay lo lắng kia xem là bởi vì muốn nhìn thấy phản ứng thú vị của em như thế nào thôi.

"Kao..." Solo cau mày, giật lấy cái điện thoại từ tay tôi rồi quăng lên sofa: "Không được... Anh đang bệnh thì làm sao mà ăn kem được?"

"Anh hết bệnh rồi mà." Thật sự, tôi đã có thể đứng dậy đi lại, hơn nữa nói không chừng ngày mai tôi còn có thể chạy được mấy vòng luôn rồi đó.

"Em nói không được là không được." Solo nhăn nhó mặt mày tỏ vẻ không hài lòng

"Không ăn thì không ăn." Tôi nói rồi cười cho đến khi bị chú cún phát hiện ra. Khi ấy, có lẽ em đã biết rằng mình đang bị tôi trêu ghẹo nên liền trưng ra bộ dạng không hài lòng, sau đó thì đưa tay vò đầu tóc tai tôi đến mức rối bù xù hết cả lên rồi mới thôi.

"Không thích!"

"Nè, anh lớn hơn em đó nha!" Tôi cũng chỉ phàn nàn cho có lệ vậy thôi, rồi đưa tay vuốt tóc mình cho gọn gàng lại.

"Không biết đâu... Thì lúc trước em đã xin phép rồi mà."

Ưm...Hình như tôi cũng ngờ ngợ ra rồi.

"À mà sao So đến đây được? Không phải là em vẫn chưa thi xong sao?" Tôi tựa lưng vào giường và hỏi Solo. Ngày hôm qua khi chúng tôi gặp lại nhau, ngoại trừ cảm giác chịu đựng và vỏ bọc mãnh mẽ đều được "gột bỏ" đi hết thì tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu để thắc mắc hay nghĩ đến điều gì nữa cả.

Chỉ biết là em đang ở trước mặt tôi rồi... Cho dù có bất cứ chuyện gì cũng chẳng sao nữa.

"Em đã đến xin giảng viên cho em thi trước ạ."

"Làm như vậy cũng được luôn hả?"

"Nó chỉ là phần thi thực hành thôi, nên thi lúc nào cũng như nhau thôi ạ. Chuyện là lúc em gọi thì giảng viên đang ở ngoại thành, thế nên em không kịp đến "bên anh" trong ngày đầu tiên "mẹ nuôi mất", hôm qua lúc giảng viên trở về thì em đã đến gặp để xin thi luôn ạ... Thầy ấy nói là thầy không quá khắt khe vấn đề này, thật ra đúng với lịch trình là thầy ấy sẽ quay về vào ngày hôm qua như lịch thi đã sắp xếp từ đầu nhưng bởi vì có việc khẩn cấp nên đã trở về sớm hơn để không làm ảnh hưởng đến việc thi cử."

Tôi gật đầu như đã hiểu, ngả người nằm xuống theo lực đẩy của đối phương nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại.

Vẫn muốn nói chuyện tiếp với em.

"Vậy em thi sao rồi?"

Solo nheo mắt nhìn tôi vờ như quở trách. Nhưng khi thấy tôi mỉm cười thì em đã đứng lên khỏi ghế bước đến nằm bên cạnh, rồi đưa tay chống cằm nhìn tôi.

"Còn biết cười làm nũng nữa hả?" Nói rồi đưa tay véo nhẹ má tôi, để cho tôi nhìn em trong sự khó hiểu bởi vì không biết mình đã cười làm nũng với em khi nào chứ ... Thật sự là không biết chút gì luôn.

"Anh không có làm nũng nha!"

"Ừm... Có lẽ vì đôi mắt sưng tấy với đôi môi đỏ này chăng?" Solo khẽ cười, tay lướt nhẹ qua những bộ phận mà em đang nói đến trên gương mặt tôi: "Với lại, anh không muốn ngủ không phải sao?... Cho nên, anh đã mỉm cười làm nũng trong khi bản thân không nhận ra đó."

Tôi gật đầu lia lịa và có lẽ lý do thứ hai nghe hợp lý hơn.

"Anh không muốn ngủ, muốn nói chuyện với So."

Việc nói chuyện với Solo thật sự thoải mái và mang lại cảm giác tốt hơn nhiều so với việc cứ phải im lặng hay là đi ngủ.

"Vậy mà còn dám nói với em là anh không làm nũng nữa hả?" Solo nhéo nhẹ mũi tôi, sau đó trưng ra vẻ mặt nhăn nhó: "Chuyện thi cử... chắc là đủ điểm đậu rồi ạ, nhưng cũng không tốt cho lắm, thật sự em không giỏi về âm nhạc Thái, nó khó quá trời!"

"Đây là môn bắt buộc hả?"

"Đúng rồi ạ... Cũng may là chỉ học vào năm nhất thôi, bây giờ thì xong hết rồi."

Tôi nằm nói chuyện với Solo một cách thoải mái, em kể cho tôi nghe những chuyện mà em đã làm trong khoảng thời gian phải ở một mình, hơn nữa còn mách là mình bị Kao đạp cho té ghế trong lúc luyện tập nữa.

"Thì do em không chịu tập trung tập tành chứ gì!"

"Cũng tại ai đó không chịu bắt điện thoại lúc em gọi tới chứ bộ!"

Tôi nhỏ giọng xin lỗi, chú cún cau mày tỏ vẻ giận dỗi nhưng chỉ một chút rồi thôi, thay vào đó em quay sang phàn nàn tiếp chuyện của Kao cho tôi nghe, chủ đề chính của buổi phàn nàn không ngoài chuyện thằng nhóc đó ăn quá nhiều thì cũng là chuyện bắt em phải tập nhạc trong khi bản thân thì trốn đi chơi game. Có lẽ em biết là tôi sẽ luôn cười mỗi lần nhắc đến chuyện của Kao, thế nên em cứ nhằm vào đó mà kể miết.

"Có lẽ Kao được sinh ra để tạo niềm vui cho mọi người đó nha!" Tôi bật cười, tôi thật sự chỉ nói theo những gì mình nghĩ. Mặc dù, có vẻ như em ấy không có chủ đích như vậy, nhưng không biết tại sao Kao làm gì trông cũng buồn cười cả.

"Em thấy nó sinh ra để tạo thảm họa thì đúng hơn." Solo bĩu môi, trong khi mặt mũi thì thể hiện rõ những điều mình vừa nói hoàn toàn là sự thật.

Chúng tôi cứ trò chuyện với nhau như thế được một lúc, rồi cũng chìm vào yên lặng. Tôi đoán được chúng tôi sẽ nói tiếp chuyện gì với nhau, chỉ bằng việc quan sát nét mặt nghiêm túc và thoáng chút căng thẳng của chú cún thì đã có thể biết rồi. Nhưng thật lạ vì tôi không hề cảm thấy bức bối hay cảm thấy tồi tệ như trước đây nữa khi bản thân biết phải đề cập đến vấn đề đó.

"Guitar có muốn đi không?"

"Đi???"

Tôi mỉm cười nhìn người đang nhấp nhổm tỏ vẻ không thoải mái giống như không biết là có nên nói hay không. Thật ra, tôi hiểu được ý em đang nói đến chuyện gì. Nhưng bản thân lại cảm thấy tâm trạng tốt lên một cách kỳ lạ khi thấy dáng vẻ không biết nên làm gì đó của đối phương.

"Thì... Nơi mà mẹ nuôi đã từng nói đó."

"Thì..."

Tôi khựng lại, khi bị người nằm cạnh bên giữ lấy cằm rồi quay mặt sang nhìn vào mắt em. Solo tỏ vẻ lo lắng, đôi lông mày rậm nhíu lại giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Nếu anh không muốn đi thì cứ nói với em nha, đừng có làm vẻ mặt đau khổ như vậy mà."

"Thật sự anh rất muốn đi."

"Bởi vì em đã hứa với mẹ nuôi phải không?"

"Anh phải cảm ơn So, vì em đã thay anh hứa với mẹ nuôi." Chỉ cần nhớ đến hình ảnh của mẹ nuôi khi ấy, tôi cũng cảm thấy đau lòng rồi. Nếu lúc đó Solo không thay tôi hứa với mẹ nuôi, tôi có lẽ sẽ phải ân hận và đau lòng suốt quãng đời còn lại chỉ vì sự ương bướng không chịu làm theo những điều bà nói lúc ấy.

Lúc đó, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được việc bà sẽ phải ra đi, đến mức tự dối lừa bản thân mọi chuyện chỉ để cố níu giữ bà ở lại với mình.

"Vậy chờ cho Guitar khỏi bệnh trước nha... Em đã nói chuyện với dân làng nơi mẹ nuôi ở rồi, họ bảo là sẽ chờ để dẫn chúng ta lên đó." Solo mỉm cười, đưa tay vén những sợi tóc rủ xuống mặt tôi.

"Hôm nay chúng ta đi luôn, không được hả?"

Tôi muốn đến nơi đó càng sớm càng tốt, muốn biết nơi mẹ nuôi yêu quý trông như thế nào?

"Chờ cho anh khỏi bệnh trước đã."

"Nhưng..."

"Guitar." Solo gằn giọng khiển trách đến mức khiến tôi có chút ngỡ ngàng, bản thân muốn cãi tiếp nhưng vẫn không thể cãi được. Em khẽ thở dài và nói khi thấy tôi im lặng: "Ngày mai... được không?"

"Sáng sớm ngày mai luôn nha?" Tôi tiếp tục nài nỉ, làm cho người bên cạnh phải nheo mắt nhìn mình. Nhưng cuối cùng em cũng chịu gật đầu đồng ý.

"Dạ!"

"Cảm ơn em nha!" Tôi mỉm cười đến nỗi hai má đều căng phồng lên, cái người đang nhìn tôi cũng bật cười theo rồi đưa tay đến véo má mình.

"Cười được là tốt rồi ạ."

"Bởi vì So đó... Cảm ơn em nha!"

"Nè, anh cảm ơn em mấy lần rồi hả?"

"Nhiều lắm!" Nghĩ kĩ lại thì quả thật tôi đã cảm ơn Solo nhiều lần lắm rồi. Nhưng lần nào nói ra lời cảm ơn ấy cũng đều xuất phát từ con tim của tôi chứ không phải chỉ là lời nói suông.

"Anh cảm thấy đỡ hơn chưa ạ?"

Tôi lặng người đi một chút trước câu hỏi của em, biết rõ bản thân dù sao cũng không thể nói dối em được nên lựa chọn tốt nhất là nói ra sự thật về tình trạng sức khoẻ của bản thân tại ngay lúc này cho em biết.

"Ừ, cũng đỡ rồi... Nhưng có lẽ chưa khỏe hẳn."

"Em hiểu mà." Solo gật đầu và nói: "Nó cần có thời gian ạ, Guitar có thể nhớ mẹ nuôi... Nhưng đừng chấp niệm."

"Chấp niệm?"

"Chấp niệm với nỗi đau khi mất đi mẹ nuôi... Em đã từng trải qua cảm giác đó rồi, nên em biết rõ nó như thế nào." Đôi mắt em thoáng chút run rẩy khi nhìn tôi nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường: "Khi đó, em cũng giữ mãi chấp niệm với nỗi đau ấy. Lúc đầu có Jay ở cùng thì anh ấy còn khuyên bảo em nên buông bỏ đừng mãi cố chấp giữ lấy nỗi đau ấy, nhưng khi Jay rời bỏ, em đã trở thành đứa trẻ ngỗ nghịch, ương ngạnh."

"Ý của em là..."

"Ừm... Ý của em muốn nói đến lúc mẹ em mất đó ạ." Solo mỉm cười với tôi như muốn cho tôi biết là em không sao đâu, khi thấy tôi nắm lấy tay em trong lo lắng: "Em đã dùng khoảng thời gian trong suốt bốn năm để suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện, để hiểu được chuyện gì nên làm chuyện gì không nên và rồi cũng phải buông bỏ chấp niệm ấy, tiếp tục sống, khi nhớ mẹ thì sẽ xem lại những thứ mà mẹ đã để lại cho em. Khoảng thời gian đó khó khăn lắm nhưng em cũng có thể vượt qua được rồi..."

"..."

"Nhưng đối với Guitar thì không khó đâu ạ... Vì em ở ngay đây rồi."

Tôi mỉm cười trước lời em nói bởi chẳng thể phủ nhận. Tôi biết rõ điều em nói chân thành đến nhường nào, có lẽ tôi vẫn còn đau lòng bởi vì chuyện chỉ vừa mới xảy ra, nhưng con người ta cũng không thể cứ mãi đắm chìm trong nỗi buồn. Thế nên, điều mà tôi nên làm không phải là mãi cố chấp sống với nỗi đau, thay vào đó phải dùng cuộc sống mà mẹ nuôi đã cho mình tốt nhất có thể... Với người bên cạnh mình.

Người mà tôi đã lựa chọn và em cũng đã chọn tôi.

Mặc dù, khoảng thời gian này không hề dễ dàng gì, nhưng khi em nói sẽ không khó khăn gì với tôi bởi vì có em ở cạnh bên, tôi cũng nguyện tin tưởng vào điều ấy.

"Anh sẽ cố gắng... So giúp anh nhé!"

Mặc dù bây giờ, tôi vẫn chưa thể nở nụ cười thật tươi như trước kia, chỉ có thể khóc nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn bởi vì đã có Solo ở bên cạnh. Nếu em vẫn ở ngay đây, tôi tin rằng "một ngày nào đó" mình có thể mỉm cười lại như ngày trước.

"Tuân lệnh ạ!" Solo mỉm cười ở khoé môi. Đưa tay kéo chăn đắp đến ngực cho tôi: "Đến lúc ngủ rồi ạ."

"Nhưng anh chưa buồn ngủ." Tôi cãi lại rồi cố gắng kéo chăn ra khỏi người nhưng với sức mình thì cũng không thể thắng nổi đối phương. Bình thường khi không đổ bệnh thì tôi đã đấu không lại em rồi, đừng nói chi đến bây giờ bản thân đang trong tình trạng gần như không có chút sức lực nào như thế này.

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ ạ, kẻo ngày mai anh không có sức để đi đâu nha!"

"Nhưng... ư!" Tôi nhíu mày khi bị chú cún áp tay lên hai bên má đến nỗi môi chúm chím lại, Solo cứ để như vậy rồi nhìn chằm chằm vào tôi mà chẳng chịu buông ra.

"Aaaa ch...!" Chú cún!

"Anh đang nói gì ạ?" Rõ ràng là em đang cố tình không nghe mà, đã thế còn cười hehe nữa chứ, mặc dù tôi không nhìn thấy mặt mình lúc này nhưng vẫn có thể biết là nó trông buồn cười đến cỡ nào.

"Aa oh!" Chú cún So!

"Tại sao cậu nhóc Guitar bướng bỉnh quá vậy... Không ngủ là em hôn đó nha!"

Bóp miệng người ta như vậy rồi còn kêu đi ngủ nữa, chú cún này...

"Còn chưa chịu nhắm mắt nữa sao...?"

"Ư!" Tôi mở to mắt nhìn người đang chớp lấy "cơ hội" để cúi người xuống hôn tôi trong khi tay vẫn còn bóp hai bên má mình, nhanh đến mức tôi chẳng kịp phản ứng được gì.

"Có chịu ngủ chưa ạ?"

Tôi vội gật đầu lia lịa, ngay lập tức xoay người về phía bên kia và kéo chăn trùm kín đầu khi người vừa hù doạ mình đã chịu buông tay ra.

Xấu hổ chết đi được... Thật sự ghét những lúc bản thân không có chút sức lực nào như thế này ghê ấy.

Chú cún hâm...

"Lát nữa không thở được đó." Người nói kéo nhẹ phần chăn ở phía sau lưng tôi, ám chỉ muốn tôi đừng trùm chăn kín đầu như vậy nữa, một lúc sau tôi cũng chịu ló mặt ra khỏi chăn nhưng vẫn không quay lại.

"Anh muốn ngủ rồi." Tôi muốn ngủ không phải để trốn tránh trạng thái ngại ngùng đâu nha, mà bởi vì thuốc đã bắt đầu có ngấm vào người rồi nên khiến tôi bất chợt cảm thấy rất buồn ngủ. Khoảnh khắc khi tôi nhắm mắt lại, bản thân cảm nhận như có ai đó đang kéo mình lại ôm thật chặt từ phía sau, cái ôm ấm áp ấy càng khiến cho tôi không thể kháng cự lại cơn buồn ngủ.

.

.

Tôi có cảm giác như mình đang lạc vào cơn ác mộng... Xung quanh tôi giờ đây chẳng có bất cứ thứ gì cả ngoài những khoảng không vô định và cũng chính vì lẽ đó nên càng khiến cho giấc mơ của tôi trở nên vô cùng đáng sợ. Đó không phải giấc mơ về mẹ nuôi. Nhưng chính điều này càng nhắc nhở cho tôi biết rằng tôi đang ở một mình tại nơi này, không có ánh đèn cũng không có thứ gì có thể dẫn lối và thậm chí tôi còn chẳng nhìn thấy chính bản thân mình nữa.

Khi mà nỗi tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm khắp tâm hồn mình, tôi đã nghe được giọng nói của một ai đó...

"Đừng khóc nha!"

Khi tôi nhận thức được, mở mắt thoát ra khỏi hư vô và quay về với thực tại thì đã nhìn thấy có một người đang ở ngay bên cạnh, em đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt xót xa.

"Em ở ngay đây..." Em thì thầm bên tai tôi.

Tôi nhắm mắt lại, áp sát mặt vào lồng ngực vững chãi của em, lúc này đây tôi có thể cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của chính mình và của cả người bên cạnh.

Của cả hai chúng ta...

Tôi biết khoảng không trống rỗng mình nhìn thấy trong cơn ác mộng đó chính là gì.

Là vì tôi không có mục tiêu trong cuộc sống, thậm chí chẳng có lấy một ước mơ, khi mọi thứ ở thực tại biến mất, vì lẽ đó nên tôi chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

Mẹ nuôi từng là tất cả đối với tôi.

Vì thế, khi bà ra đi tất cả mọi thứ tôi từng có được cũng tan biến theo đó.

Nhưng bây giờ tôi đã tìm thấy điều quan trọng và vô cùng đáng giá không khác gì những điều mà mẹ nuôi từng cho tôi.

Đó chính là có một chú cún husky đang ở ngay đây với tôi!

Siguiente capítulo