webnovel

Thí luyện vẫn dễ

Ma Kim dùng mười đầu ngón tay, nhẹ nhàng gãi đầu Hồ Mẫn, khẽ hỏi:

- Bữa khóc lóc nài nỉ anh cho thực hiện một nguyện vọng, em đã nghĩ ra chưa?

Hai mắt Hồ Mẫn tròn xoe, đồng tử không biết từ khi nào đã dần chuyển sang hồng, hệt như một con thỏ trắng. Nàng ấy vẫn luôn thích cảm giác cơ thể nhỏ bé này được người thương ôm trọn, rất an toàn và ấm áp, ngứa răng lúc nào liền cho thể tùy ý cắn vài cái.

Hồ Mẫn chớp chớp mắt, tập trung suy nghĩ, vẫn hệt như cách đó vài ngày trước khi nàng vừa thăng lên trung kỳ.

.

Lúc đó nàng háo hức chạy đến khoe với Ma Kim. Hắn ta khá là ngạc nhiên khi người không thể hấp thụ huyết tinh thể như nàng lại có thể thăng tiến nhanh đến vậy.

Hồ Mẫn còn chưa để hắn mở miệng khen thì nàng đã chủ động chống nạnh, ưởn ngực, ngẩng đầu, lên giọng đòi được thưởng:

- Em lên được trung kỳ rồi, anh phải thưởng cho em!

Ma Kim xoa đầu nàng và vui vẻ đáp:

- Nàng muốn ta thưởng gì?

- Anh đồng ý trước đi đã.

- Đéo.

Ma Kim đâu phải là một đứa con nít ngây ngô dễ dụ, hắn liền bắt nàng nói ra yêu cầu trước rồi mới quyết định, thế là ma nữ này đây bèn nhanh trí dời lịch lại với lí do tạm thời chưa nghĩ ra được bản thân muốn gì, thực chất thì nàng muốn kiếm dịp nào để gài hắn, như bây giờ chẳng hạn.

.

Trước mặt mọi người, Hồ Mẫn thẳng thừng yêu cầu:

- Em muốn anh cưới em!

Điều này khiến các nữ nhân của Kim gia vô cùng bất ngờ, họ sực nhớ đúng họ là đã ở bên cạnh Ma Kim, từ ân ái cho tới vào sinh ra tử cùng hắn, ngủ chung giấc thức chung giờ, thậm chí còn có mấy đứa con nuôi gọi cha gọi mẹ. Trước bàn dân thiên hạ, bốn phu nhân mặc định là những bà chủ của Kim gia, còn các nô lệ đặc biệt cũng chỉ kém hơn một tí mà thôi. Điểm chung của tất cả bọn họ chính là cho tới giờ vẫn chưa được làm lễ thành thân cùng Kim gia chủ, người mà thi thoảng họ vẫn hay đùa gọi là tướng công, phu quân.

Đáp lại câu hỏi đó, Ma Kim cười lớn rồi nói:

- Anh còn một người vợ cả chưa cưới. Đợi anh cưới xong tỷ ấy rồi thì anh sẽ cưới các em.

Hồ Mẫn bĩu môi:

- Là cái cô nương tên Tử Nguyệt gì ấy à?

- Đúng rồi đó.

-Người đó ở tận Thượng giới. Đợi anh cưới người đó thì khéo bọn em chết sạch cả rồi.

- Ơ, sao lại nghĩ thế, phải có niềm tin chứ. Với cả, nếu anh không thể mang các em tới Thượng giới, thì chúng ta cưới nhau có nghĩa lý gì?

- Hừm... nhưng mà em muốn cưới! Muốn động phòng hoa trúc.

- Động phòng với nhau sập mấy cái giường rồi còn đâu.

- Không chịu! Em muốn làm lễ bái đường!

- Không là không, kiếm yêu cầu khác đi. Nhắc mới nhớ, thân thế thực sự của em còn chưa tìm ra đấy. Tính kêu Hồ gia ra đại diện sao? Bên anh thì còn vài tiền bối trong gia tộc lận.

- Nếu anh không chịu kết hôn thì em muốn hai ta ân ái với nhau trước mặt các tỷ muội khác và các con!

- Hể?

- Sao. Ý kiến gì. Làm như trong đám này có ai chưa từng thấy chúng ta ân ái vậy đó.

- Nhưng mà... người lớn thì được, trẻ em thì không, đừng có mà quá đáng, anh đã dặn bao lần rồi. Bộ muốn bị chặt đứt tứ chi rồi đóng đinh lên tường à?

- Anh không thương em, em đã nhọc lòng, tốn sức để tăng tiến tu vi, không phụ kì vọng của anh, vậy mà anh nỡ từ chối... Anh là đồ phụ bạc!

- Anh đã kỳ vọng vào em khi nào đâu. Với cả việc em lén chôm yêu thạch để hấp thụ rồi thăng bậc khi căn cơ còn chưa vững. Anh không phạt em là may rồi.

.

Thường thì đối với những nguyên liệu nhất giai giàu nồng độ như linh thạch và ma thạch, nếu nhị giai tu chân giả hấp thu trực tiếp thì một phần năng lượng sẽ bị phản phệ, gây tình trạng rỗng linh khí, tức khả năng nén linh khí trong đan điền bị suy giảm, dẫn đến tích trữ lượng linh khí trong người kém hơn đồng giai, linh lực phát động cũng yếu đi vài phần.

Nếu muốn tiêu trừ khuyết điểm đó thì phải đem những nguyên liệu đó đi luyện chế. Đối với tu tiên giả thì cần đan dược từ linh thạch kết hợp tuyệt linh thảo, tu ma giả thì cần huyết tinh thể luyện từ máu và ma thạch, tu yêu giả thì có thể hấp thụ cả hai loại một cách ổn thỏa.

Trong trường hợp người tu tiên hấp thụ huyết tinh thể, họ sẽ hấp thụ luôn cả sát khí vào cơ thể, dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Còn nếu người tu ma muốn hấp thu đan dược thì cũng được, tuy nhiên khả năng hấp thụ rất kém, đại đa phần bị dục khí trong người triệt tiêu, trừ khi đó là loại đan dược đặc biệt, gọi là ma đan.

.

Hồ Mẫn biết cãi không lại, bèn òa khóc, vùng vằng giãy đành đạch như cá mắc cạn, thật là chẳng chừa cho bản thân một tí sỉ diện nào. Ma Kim chỉ đành ôm chặt nàng, chịu nhường nhịn một tí để mấy nữ nhân còn lại có động lực tu luyện, hắn bèn gợi ý:

- Hay là, anh sẽ cho em tận hưởng tuần trăng mật.

- Nó là gì? Có sướng không?

- À thì chỉ là một nghi thức ở Đông Lục Địa. Theo đó, sau khi kết hôn, đôi phu thê sẽ đi chơi riêng với nhau trong một tuần.

- Là chỉ em với anh thôi phải hơm?

- Ừa, anh sẽ cố sắp lịch, ý em thế nào?

Hồ Mẫn vui mừng nhảy cẫng lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, la lớn:

- Em đồng ý, em yêu anh.

Thiên Khả liền thắc mắc:

- Nếu thiếp cũng lên trung kỳ thì hai ta cũng tận hưởng tuần trăng mật à?

Ma Kim nhẹ nhàng đáp lời:

- Nếu như nàng muốn.

- Hừm, để ta suy nghĩ lại đã, một tuần hơi ngắn.

Hồ Mẫn lúc này khựng nhịp hưng phấn, cúi mặt kê sát lại Ma Kim, lườm mắt, bọng má chu mỏ nói bằng cái giọng chảnh chọe:

- Đúng vậy, hơi ít rồi đó!

Ma Kim vừa dùng tay véo má Hồ Mẫn, vừa trả lời:

- Một tuần là quá nhiều rồi. Còn nếu như em muốn trong lúc hưởng trăng mật mà anh phải sao nhãng bởi việc khác thì...

- Một tuần thì một tuần. Nhưng anh phải hứa là không được để bất cứ điều gì làm phiền chúng ta nhé!

Ma Kim xoa đầu nô lệ nhỏ bé, nhẹ nhàng nói:

- Anh không chắc nhưng anh sẽ cố.

.

Vài ngày cuối cùng ở Trung Tâm, không rõ vì sao gần Cổng Trong không có một mống yêu thú nào cả. Có thể là do bọn chúng thấy điều bất thường nên từ bỏ việc đào tẩu ở cái cánh cổng đáng sợ này mà chuồn qua chỗ khác.

Dẫu sao, chỉ có những cá thể yếu đuối mới lũ lượt kéo nhau chui vào Cổng Trong nhằm thoát khỏi khu vực Trung Tâm nguy hiểm trập trùng, chứ mấy con quái vật khủng bố khéo còn coi nơi đây là một thiên đường đầy ắp thức ăn. Hiếm lắm mới có vài yêu quái mạnh mẽ muốn trở thành yêu nhân, còn đâu đám còn lại thì coi nhân tộc là sinh vật hạ đẳng.

Tương truyền rằng, một số tu chân giả thí luyện không chỉ một tháng ít ỏi mà ở lại Trung Tâm suốt nhiều năm liền thậm chí hàng chục, hàng trăm năm, những kẻ chăm chỉ như vậy mà sống sót trở ra thì không ai là nhân vật tầm thường cả.

Ma Kim nếu không vướng bận mấy nữ tử thì hắn sớm đã dùng cách này để tu luyện, dù gì với thiên phú hồi sinh, hắn chẳng hề sợ cái chết.

Tuy nhiên, ở cùng các mỹ nhân cũng giúp Ma Kim tận dụng triệt để cái thiên phú trải nghiệm, so ra thì chẳng kém là bao, lại còn giúp giữ gìn nhân tính, thứ mà hắn sợ đánh mất nhất trong hành trình quay trở về Thượng giới gặp lại mẫu thân.

.

Vào lúc thu dọn tàn cuộc, nhìn những cái bẫy chằng chịt bỏ phí, Hồ Mẫn chỉ có thể thở dài than vãn:

- Biết trước vậy đã không làm. Thật là lãng phí thời gian mà!

Thiên Khả nhắc nhở:

- Chuẩn bị chưa bao giờ là lãng phí cả!

Ái Như cũng nhẹ nhàng động viên:

- Nhờ có đống công cụ phòng vệ này mà mấy ngày nay chúng ta có thể ngủ yên giấc đấy.

Hồ Mẫn quay người bỏ đi:

- Xùy xùy, mấy tỷ bắt đầu triết lý giống ảnh rồi đấy.

Kế đó nàng vuốt ve vũ hồn và nói:

- Chỉ tội nghiệp cho đứa con mũm mĩm của mẹ, phải chi con tiến hóa khả năng ăn lại tơ thì tốt nhỉ, tiết kiệm được biết bao tài nguyên.

Ngoại trừ bốn nữ hồ làm nhiệm vụ cảnh giới tứ phía thì toàn bộ nhân lực đang tập trung tổng vệ sinh trước khi ra về.

Khi dọn tới gần sát Cổng Trong, Ma Kim bỗng nảy ra ý tưởng, hắn liền kêu đám giáo đồ khoan phá bỏ mấy cái bẫy, thay vào đó là chỉnh sửa đôi chút về cơ chế hoạt động. Đại loại là xây dựng một lớp hàng rào cho Cổng Trong, có vài cơ quan ẩn dưới lớp sình lầy khóa chặt mục tiêu chạm vào, nếu kẻ tiến vào Trung Tâm ngu ngơ không biết đường thì sẽ bị chặn đứng ngay tức khắc.

"Ta có lo xa quá không nhỉ? Chẳng nhẽ có thế lực nào khiến ta từ bỏ khu vực này sao? Lỡ như những cái bẫy này giết chết người vô tội thì sao nhỉ? À thôi, người vô tội thì sẽ không tùy tiện đột nhập vào địa bàn của ta." Ma Kim thầm nghĩ.

Cho tới những giây phút cuối cùng thì vẫn chưa có bóng dáng yêu thú nào cả. Ma Kim ra lệnh cho Tam Nô, Nhị Nô và Tứ Nô rời khỏi sau cùng đốt vài chục đóa U Hương Tỏa để cho năm sau tới đây thì bán kính vài trăm dặm quanh Cổng Trong trù phú trở lại.

.

Từng tốp người từng người nhảy ra từ Cổng Ngoài. Trước đó một ngày thì Ma Kim đã cho một tiểu đội rời đi trước để thông báo tình hình với bên ngoài. Hắn còn cẩn thận cho Đại Nô đi đầu tiên để đề phòng bên ngoài có kẻ nào mai phục.

Lúc Ma Kim vác theo ba tiểu chu vừa bước ra thì đập ngay vào mắt họ là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Có người cầm kèn, có đứa cầm hoa, có kẻ gảy đàn, có tên thổi sáo,... thì ra đám giáo đồ ra trước rảnh rỗi chẳng có gì làm nên bày ta trò giúp chủ nhân tiêu khiển sau khi kết thúc thí luyện.

Ma Kim trong chiếc mặt nạ hình gấu con giả vờ bật cười để không phụ lòng đám nô lệ kia.

Các phu nhân sau khi trở ra, điều đầu tiên họ làm cũng chính là nở nụ cười tươi tắn. Xem ra cái tiết mục này cũng có lợi ích của nó, Ma Kim nhìn thấy vậy cũng vui lây.

Đại Nô đi tới gần chủ nhân, ghé sát tai báo cáo về tình hình bên phía Trương Định Hùng:

- Mọi sự ổn thỏa. Có tiếp tục kế hoạch không ạ?

Ma Kim quay sang dùng tay bóp gáy nữ hồ cưỡng hôn, đồng thời ngụ ý chấp thuận.

Đại Nô sau đó liền hí hửng dẫn theo vài tên giáo đồ đi làm nhiệm vụ.

Siguiente capítulo