webnovel

Phần 1.2 - Bảy tộc

Xà tộc, sảnh lớn đón khách.

Phong cách trang trí của Xà tộc không huy hoàng lộng lẫy như Hổ tộc Lang tộc, không nhã nhặn lịch sự như Hồ tộc Điểu tộc, cũng không chứa đầy san hô ngọc trai như Nhân Ngư tộc, vương cung của Xà tộc trang trí bằng màu đỏ và đen xen kẽ, tạo cảm giác lạnh lẽo tối tăm. Nơi đón khách cũng như vậy, ghế ngồi của vua được lót bằng lớp lông gấu đen mượt, đặt trên bậc thang cao nhất trong sảnh, xung quanh ghế trải một lớp thảm đỏ thẫm, khiến người ngồi trên đó càng trở nên xa cách.

Hiện tại người đang ngồi trên vương vị hai mắt nhắm nghiền, nghiêng người dựa vào tay vịn, y phục đen tuyền mặc trên cơ thể cân xứng thon dài, phần cổ không cài nút hơi hở ra, thấy rõ vùng xương quai xanh hấp dẫn, bên trái là lớp lông vũ đen sậm bao bọc cả vùng vai, tôn lên khí chất uy nghiêm của người đứng đầu một tộc.

Xà Vương Tiêu Chiến, người nắm giữ danh hiệu đẹp nhất Thú tộc, vượt qua cả trăm ngàn con dân Hồ tộc vốn nổi tiếng với sắc đẹp mỹ miều đa dạng của mình.

Gương mặt tinh xảo từ mi mắt đến khoé môi, từ vầng trán trắng mịn đến cánh mũi cao thẳng, lông mi đen dài rũ xuống che đi cặp mắt hút lấy hồn người, nụ cười như có như không mang theo vẻ tà mị đến tận cùng, khuyên tai hình rắn đỏ tươi như máu chạy dọc theo vành tai, càng thêm ma mị, cũng càng thêm nguy hiểm.

Người nam nhân này chỉ cần xuất hiện trước mặt người khác đã là thứ vũ khí không thể đánh bại, đẹp đến như vậy lại tà đến như vậy, chỉ cần hắn nhếch môi cười khẽ có chuyện gì mà người ta đành lòng từ chối, chỉ cầu có được một cái liếc nhìn từ hắn đã có thể mãn nguyện hiến dâng tất cả rồi.

Sảnh đón khách rộng lớn mênh mông bây giờ không một bóng người, chỉ có một mình Tiêu Chiến ngồi trên ngai vàng, hai mắt nhắm nghiền im lặng nghỉ ngơi. Bản tính của rắn vốn rất lười biếng, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ cuộn mình ngủ say mặc kệ sự đời, nhưng nếu thật sự khiến giống loài này tức giận.

Vậy thì nọc độc đã đợi sẵn, dù có chết cũng phải kéo kẻ thù chết cùng.

Bỗng nhiên Tiêu Chiến mở mắt ra, đôi mắt đào hoa đen láy hơn cả ngọc trai đen ngàn năm của Nhân Ngư tộc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói "Có khách đến."

Vừa mới dứt lời trong sảnh đã xuất hiện bóng dáng bốn người, đồng loạt cúi đầu hành lễ với Tiêu Chiến "Vương, hiện bên ngoài có sấm chớp bão tố rất lớn, nghi là có người lạ xâm nhập Xà tộc."

"Ta biết" Tiêu Chiến nghiêng người, lấy tay chống má "Có thể gây ra thời tiết biến đổi như thế này trên đời chỉ có một người."

Vị vua đứng đầu muôn loài, Long Vương Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến rũ mắt nhìn bốn cận vệ của mình, Tiêu Thanh, Tiêu Lam, Tiêu Hoàng, Tiêu Hồng, ba nam một nữ, cả bốn đều mang vẻ mặt không mấy bận tâm, giống như người đến là ai cũng được họ không để trong lòng, đúng là chủ nào tớ nấy. Tiêu Chiến cười khẽ, khuyên tai đỏ như máu ánh lên vẻ tà mị tận cùng "Các ngươi không phải đối thủ của hắn, lui ra đi."

"Dạ, Vương." Bốn người chắp tay hành lễ, sau đó lập tức biến mất không tung tích, bọn họ không lo lắng Tiêu Chiến có đối phó được với vị Long Vương nghe nói rất mạnh kia hay không, họ tin Xà Vương của họ, niềm tin này đã trở thành tín ngưỡng từ rất lâu rồi.

Tiêu Chiến hơi khép mắt, lẳng lặng ngồi nghiêng trên vương vị, từng phút từng giây trôi qua, sét đánh càng lúc càng lớn, bão cuốn càng lúc càng mạnh, nhưng hắn vẫn chẳng có động tác nào, chỉ ngồi im như vậy như đang chờ đợi điều gì đó.

Chờ chưa đến bao lâu, người cần chờ đã tới.

Không gian giữa sảnh lớn trở nên méo mó vặn vẹo, bỗng chốc một khe nứt bất chợt xuất hiện, có hai tay cầm hai bên khe nứt, từ từ xé nó ra lớn hơn, cho đến khi lớn bằng cỡ một người trưởng thành mới ngừng lại, một lúc lâu sau đó từ bên kia khe nứt vang lên giọng nói trầm thấp, đánh vỡ không gian im ắng vắng lặng tràn đầy áp lực này.

"Biết bổn toạ đến mà không ai tiếp đón, Xà tộc quá vô lễ."

Dứt lời, bóng dáng trắng thuần đột ngột xuất hiện ngay giữa sảnh, khe nứt từ từ khép lại rồi biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Người nam nhân chúa tể muôn loài mang theo vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, ngẩng đầu nhìn người đang có tư thế ngồi không nghiêm túc trên vương vị, hai mắt hơi nheo lại.

Tiêu Chiến cũng rũ mắt nhìn khách không mời mà đến, nụ cười nhếch mép như có như không, vừa tà mị vừa khiêu khích tột cùng.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, bỗng nhiên một tay nâng lên, pháp lực xuất hiện, một quả cầu trắng như tuyết mang theo năng lượng cực lớn đánh mạnh về phía Tiêu Chiến, không cho đối phương một phút một giây để chuẩn bị, muốn đánh liền đánh, đúng là Long Vương cao ngạo nổi danh thiên hạ.

Tiêu Chiến mỉm cười, hai mắt ngước nhìn quả cầu bay về phía mình, mang theo sức mạnh xé nát không gian, hút đi lượng lớn không khí, nếu để quả cầu này dính vào người e rằng chẳng còn hồn phách tiếp tục sống ở thế gian.

Người nam nhân tà mị đến tận cùng ấy nghiêng mắt nhìn Vương Nhất Bác, thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng tuyết kia đang quan sát mình, hắn chậm rãi nâng tay đánh ra một chưởng đáp trả, quả cầu lập tức dừng lại rồi tan biến ngay giữa không trung như chưa từng xuất hiện.

Rất mạnh.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nheo mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được người đang đứng đối diện mình là người không thể đánh bại đơn giản như vậy.

Không hổ danh là Long Vương, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhếch môi.

Xà Vương bấy lâu nay che giấu thật kĩ, Vương Nhất Bác rũ mắt trầm ngâm.

Quả cầu vừa rồi Vương Nhất Bác đã dùng năm phần sức mạnh của mình.

Cho dù chỉ là năm phần nhưng quả cầu ấy mang theo năng lượng cực kì khủng bố, nếu dùng ở Nhân tộc có thể san bằng một nửa lãnh thổ, khiến đất đai cây cối động thực vật bị đốt trụi. Trên thế gian có rất ít người đỡ được đòn này của Vương Nhất Bác, hắn cũng xác thực chưa gặp ai có khả năng đó, nhưng hôm nay hắn đã gặp được.

Lại còn đỡ hết sức thản nhiên, vô cùng bình tĩnh, như thể không tốn bao nhiêu sức lực.

Vương Nhất Bác một lần nữa ngẩng đầu lên, nói với Tiêu Chiến "Ra ngoài, bổn toạ muốn đấu với ngươi."

"Nhưng bản vương thì không" Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu, mỉm cười đáp "Bản vương muốn ngủ, không muốn cử động."

Vương Nhất Bác nhướn mày, lần đầu tiên gặp người từ chối yêu cầu của mình như thế, hắn không vui cảnh cáo "Bổn toạ có thể gọi bão đến phá nát Xà tộc của ngươi."

"Bản vương cũng có thể nhấn chìm Long tộc của ngài" Tiêu Chiến chậm rãi đáp, hai mắt nheo lại "Có muốn thử không?"

"Ngươi dám?" Vương Nhất Bác trầm giọng hỏi, cho dù người này rất mạnh, nhưng hắn không cho phép Long tộc bị uy hiếp.

"Ngài thử xem" Tiêu Chiến dùng tay dụi mắt, vẻ mặt lười biếng "Từ trước đến nay chưa có gì bản vương không dám."

Vương Nhất Bác cau mày, hắn nhìn chằm chằm gương mặt đẹp như tranh vẽ lại tràn ngập mị hoặc của Tiêu Chiến, bước một bước chân, lập tức xuất hiện ngay trước vương vị, chỉ cách Tiêu Chiến một sải tay. Tiêu Chiến ngước mắt nhìn, nâng tay đỡ lấy chiêu thức Vương Nhất Bác định đánh ra.

"Chưa nói một lời đã ra tay, Long Vương của Long tộc là đây sao?" Tiêu Chiến nhướn mày, tư thế hiện tại của hai người rất gần nhau, từng đường nét trên gương mặt của đối phương đều hiện ra trong mắt, đồng tử xanh biếc đối diện với nụ cười mị hoặc đa tình, lần đầu tiên cảm thấy thế gian này có người mang gương mặt dễ xem như vậy.

Vương Nhất Bác không nói, tay lại đổi tư thế tiếp tục ra đủ mọi chiêu thức khác nhau, Tiêu Chiến bình thản đáp trả. Không ai nhường ai cũng không ai thua ai, từng chiêu hiểm hóc mạnh mẽ như muốn lấy mạng của đối phương, Vương Nhất Bác đã thử dùng pháp lực, hiện tại lại thử đến thế võ, nhưng tất cả đều không thể hạ gục được người này.

Xà Vương Tiêu Chiến, quả nhiên là đối tượng không thể khinh thường.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đánh nhau lớn đến mức vỡ tung cả sảnh đón khách, hai người đồng thời bay lên trời đứng cách xa nhìn nhau. Tiêu Chiến khoanh tay liếc nhìn vùng hoang tàn dưới chân, mái tóc đen dài tung bay trong gió, chậm rãi nói "Đền cho bản vương."

"Được" Vương Nhất Bác gật đầu "Tiếp tục." Lại nâng tay, một quả cầu lớn hơn nữa bay đến.

"Ngài không chán sao?" Tiêu Chiến cười khẽ, khuyên tai đỏ tươi dưới đêm trăng tô điểm nụ cười mị hoặc đến tận cùng.

Một tay thong thả quét qua, quả cầu lại biến mất giữa không trung.

Đã là sáu phần, Vương Nhất Bác nheo mắt, đồng tử xanh biếc gợn sóng hứng thú, đã rất lâu rồi hắn chưa có được cảm giác này.

Kì phùng địch thủ, Vương Nhất Bác ngước nhìn Tiêu Chiến, nhận ra Tiêu Chiến cũng đang có cùng cảm giác với hắn.

"Nếu như bổn toạ sử dụng mười phần" Vương Nhất Bác trầm giọng nói, áo khoác màu bạc ngũ sắc lấp lánh dưới ánh trăng "Ngươi có đỡ được không?"

"Ngài dùng mười phần, Xà tộc ta sợ rằng không còn nguyên vẹn" Tiêu Chiến khoanh tay trả lời "Có thể."

"Rốt cuộc huyết thống của ngươi là gì?" Vương Nhất Bác mặc cho gió đêm tung bay toàn bộ y phục trên người mình, hai mắt nhìn chăm chú người trước mặt.

"Là rắn, đơn giản như vậy." Tiêu Chiến không mấy bận tâm, đưa tay vén lại mái tóc dài qua một bên, để lộ vùng xương quai xanh cân xứng gọi mời.

"Cha ngươi đã là đại xà tám đầu cũng không mạnh như ngươi" Vương Nhất Bác không hài lòng với sự thờ ơ của Tiêu Chiến, gằn giọng ra lệnh "Nhìn bổn toạ."

"Câu hỏi này của ngài bản vương sẽ không trả lời" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đôi mắt xanh biếc của Vương Nhất Bác, khẽ mỉm cười "Tổn thất hôm nay Long Vương đã hứa sẽ đền bù, mong ngài đừng quên, hôm khác gặp lại." Dứt lời lập tức biến mất, Vương Nhất Bác trong một giây đến gần cũng không kéo lại kịp.

Đồng tử xanh như màu biển cả luôn lạnh nhạt thờ ơ hiện tại tràn ngập hứng thú, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn đống hoang tàn dưới chân, chỉ có vùng đất quanh vương vị của Tiêu Chiến là không bị tổn hại gì, có thể thấy trong lúc đánh nhau Tiêu Chiến còn rút ra được thời gian tinh thần bảo vệ nơi đó, không bị Vương Nhất Bác lấn áp mất bình tĩnh, đây quả thật là điều không tưởng.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác gặp được người có thể đánh ngang tay với mình.

Hai tay chắp sau lưng mặc cho gió đêm lồng lộng lướt qua cơ thể, Vương Nhất Bác nhìn về phía ánh trăng đêm nay, vừa tròn vừa sáng, chiếu rọi khắp nhân gian.

Xà Vương Tiêu Chiến, dù là công hay tư chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau, sớm thôi.

---

Siguiente capítulo