webnovel

chương 4

Bình thường tôi sẽ không hỏi ngu ngốc như vậy đâu. Ở cùng nhau gần cả năm, có lý nào cậu ấy lại không biết. Tuy nhiên tôi cần sự chắc chắn nên mới hỏi những câu không cần thiết để chuẩn bị sẵn tinh thần trước.Đối phương gật đầu thừa nhận, tôi nói tiếp."Em biết anh là con trai...là ma đúng không? Cho nên chúng ta không thể nào giống như những cặp đôi khác..."Nói đến đây tôi bắt đầu thấy bất an. Dù ban đầu giọng tôi có vẻ bình thản song càng về sau giọng càng nhỏ dần một cách khó hiểu. Nhưng cậu ấy vẫn gật đầu không chút do dự như lần đầu."...Hơn nữa anh còn cách Tun gần 20 tuổi. Dù thế nào anh cũng sẽ là người chết trước, đến lúc đó Tun sẽ phải ở một mình..." Tôi nói có phần hơi nhỏ song vẫn cố điều chỉnh cho giọng to hơn."Em có chắc l�� muốn ở bên anh không...?"Cuối cùng tôi cũng hỏi ra chuyện bản thân vẫn luôn vướng mắc.Tôi muốn chắc chắn rằng cậu ấy thích thôi không phải vì đam mê nhất thời, sự thương hại hay mối quan hệ khắng khít giữa cả hai nên mới lầm tưởng là sự yêu thích. Vì thế tôi mới hỏi kỹ lại một lần nữa.Kết quả là cậu ấy trả lời tôi một cách nhanh chóng không chút do dự."Vâng."Nghe xong câu đó tôi phát hiện cảm giác nặng lòng mà tôi dồn nén trong mấy năm qua đều biến mất trong nháy mắt như thể nó chưa từng tồn tại."Không do dự chút nào sao?""Chuyện anh là ma và lại là con trai em vốn đã suy nghĩ từ lâu rồi. Còn chuyện tuổi tác..." Tun nói trước khi ngừng lại một lát. "Anh còn ở một mình ở nghĩa địa được trong suốt gần 20 năm thế thì tại sao không có anh em l��i không thể sống được?"Tôi ngừng lại suy nghĩ một lúc, nhận ra một sự thật tôi chưa từng nghĩ đến trước đây. Nhưng sức chịu đựng của Tun thấp hơn tôi nhiều, vì thế cho nên không thể nào đem 2 cái ra so sánh.Nhưng nếu Tun đã quyết định như vậy thì tôi nghĩ cậu ấy cũng đã suy nghĩ kĩ rồi."Hóa ra bấy lâu nay anh lo lắng chuyện này." Tun nói sau khi thấy tôi im lặng một lúc lâu. "Em từng nói cuộc đời chỉ sống một lần. Muốn làm gì em sẽ làm cho bằng hết. Ít ra sau này sẽ không phải hối hận vì đã không làm như vậy.""Cảm ơn em." Sau khi im lặng một lúc lâu, tôi cất tiếng. Trông thì có vẻ như là những lời nói ra lúc cao hứng song nghĩ kỹ thì cậu ấy lại khuyến khích tôi dũng cảm làm những điều bản thân chưa bao giờ dám quyết định đến mức này. "Vậy thì..."Tôi ngừng lại một lúc trước khi vội nói tiếp."Kể từ giờ chúng ta hãy sống cùng nhau nhé."Việc nói ra từ "yêu" hay "thích" có vẻ kì quặc, không giống với con người tôi nên tôi không dám nói. Nghĩ đi nghĩ lại thì từ này là thích hợp nhất rồi.Với cả từ "yêu" hay "thích" cảm giác dường như có hơi không chắc chắn lắm. Tôi muốn cái gì đó rõ ràng và có mục tiêu hơn thế.Dẫu đó có thể chẳng giống như một lời thổ lộ nhưng Tun vẫn bắt kịp suy nghĩ của tôi như thể đọc thấu tâm can."Cách tỏ tình đúng là phong cách của anh luôn."Tôi không hỏi tiếp xem câu nói ấy có ý nghĩa gì nhưng nhìn cậu ấy mỉm cười một cách hài lòng tôi cũng mỉm cười theo.Dù thế nào thì mối quan hệ này cũng không kết thúc theo kiểu đẹp đẽ và hoàn hảo lắm vì đến cuối cùng chúng tôi vẫn không ở bên nhau suốt đời được, hơn nữa còn vô cùng khác biệt nhau như vậy.Song tôi nghĩ đó đã là cái kết hạnh phúc nhất có thể rồi.-----------------------------------------------------[Hết]

"Hôm nay em đi ăn tiệc, có lẽ sẽ về hơi muộn ạ."Câu nói đó khiến tôi ngước mặt lên khỏi cuốn sách đang đọc rồi chậm rãi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu trước khi lên tiếng hỏi: "Đi tiệc ở đâu thế?"Hỏi đến đây Tun im lặng một lúc như thể đang lưỡng lự có nên trả lời hay không, song cuối cùng cậu ấy vẫn nói. "Ở quán rượu ạ.""Ồ." Nghe vậy tôi liền không bận tâm đến nữa rồi cầm cuốn sách đang đặt trên bàn lên đọc tiếp. "Đi đi, nhưng đừng uống nhiều rượu nhé không là khỏi lái xe về được luôn."Ngay khi vừa nói xong câu đ��, tôi cảm nhận được Tun trầm ngâm một lúc lâu chẳng chịu đi đâu, như thể đang bận suy nghĩ điều gì đó chưa ra. "Anh...không lo lắng cho em chút nào sao?"Tôi dừng việc đọc sách lại rồi nhìn khuôn mặt đối phương với vẻ khó hiểu. "Thì ban nãy anh vừa nói rồi đó."Vì ghét phải nhắc lại câu nói ban nãy nên thay vào đó tôi nói như vậy, nhưng hình như sắc mặt Tun có vẻ kỳ lạ hơn trước. Tôi nghĩ mãi không biết có phải mình đã nói gì sai hay không nhưng nghĩ kỹ thì chẳng thấy lạ chỗ nào."Anh muốn đi cùng không?""Có nên không?" Thay vì trả lời câu hỏi, tôi lại hỏi ngược lại cậu ấy.Tôi hỏi như vậy không phải vì tôi ngại cậu ấy mà việc Tun đưa tôi đi dự tiệc cùng với những người khác cũng đồng nghĩa với việc Tun không thể quay sang nói chuyện với tôi.Sau lần Tun đưa tôi đến trường đại học, cậu ấy cố hạn chế không đưa tôi ra ngoài cùng đám bạn của cậu ấy nữa, một phần có lẽ vì sợ tôi không thoải mái khi phải ngồi một chỗ nhìn.Song biển hiện của cậu ấy hôm nay trông rất lạ, không biết có phải vì thật sự muốn tôi đi cùng không nữa. Cậu ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Quyết định mất một lúc, tôi đứng dậy rồi nói. "Tùy vậy. Anh đi cũng được."Bình thường tôi không phải người thích ra khỏi nhà nếu không có lý do bắt buộc. Nhưng cậu ấy đã muốn tôi đi như vậy thì ra ngoài chơi cũng không phải chuyện thiệt thòi gì, hơn nữa đã lâu rồi tôi cũng chưa được đi quán rượu rồi.Sau khi quyết định như vậy, tâm trạng Tun có vẻ tốt lên ngay lập tức. Tôi thở dài với bộ dạng của cậu ấy trước khi ra khỏi nhà, không quên trao một nụ hôn cho nhau........................................Sau khi Tun đến bữa tiệc, tôi vội tách ra tìm cho mình một chỗ yên ắng vì biết vào trong đó chỉ tổ khiến cả 2 bên thêm khó xử.Có đôi lần tôi nhấc ly rượu của người khác lên uống, uống được 2 ly thì ngừng vì trong người bắt đầu có cảm giác kỳ lạ.Tôi không phải người giỏi uống rượu, lý do thứ nhất là do không uống thường xuyên, lý do còn lại là do từng thấy người uống nhiều đến nỗi say không biết trời trăng mây đất gì luôn. Thế cho nên tôi không mấy thích những thứ đồ có alcohol (chất cồn).Vì đã nhìn thấy bộ dạng của người say là như thế nào nên tôi tự thề với lòng sẽ ngừng lại khi đầu bắt đầu váng vất, tuyệt đối sẽ không uống đến mức mất tỉnh táo như vậy.Nhưng đã uống 2 ly rồi tôi vẫn chưa thấy choáng váng đầu một chút nào....Hay là ma không say rượu được nhỉ...Thật ra tôi cũng chẳng biết là ma thì có những giới hạn gì hay khác biệt như thế nào với con người, chẳng hạn như chuyện nhấc đồ vật hay chuyện đụng chạm thân thể người khác. Nhiều lúc tôi còn không chắc suy đoán của mình có đúng hay không nữa.Thấy mình uống mãi mà không say nên tôi không uống nữa rồi ngồi đại xuống cái ghế nào đó gần chỗ Tun. Bấy giờ tôi nghe thấy tiếng nói chuyện qua lại một cách rõ ràng."Ờ, cơ mà sau khi hủy hôn mà đã tìm được bạn gái mới chưa?""Tìm được rồi."

Thấy cuộc đối thoại có vẻ không hấp dẫn nên tôi không chú ý nữa rồi vơ đại ly nước của ai đó để giảm đi vị đắng còn vương trên đầu lưỡi."Tính tình thế nào? Rảnh thì đưa tới cho bạn bè làm quen coi.""Chắc là không được. Người đó hay mắc cỡ, không thích nói chuyện với người lạ."Tôi ngẩng đầu lên ngay khi nghe câu trả lời đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Tôi mà hay mắc cỡ ấy hả...? Có nhớ nhầm người không vậy. Sau đó tôi liền im lặng một lúc lâu.Tun đang nhìn chằm chằm về phía tôi.Tôi không biết mình bị cậu ấy nhìn chằm chằm trong bao lâu, nhưng thấy cậu ấy nhìn tôi không chớp mắt như vậy có hơi khó chịu một chút nên tôi vội quay người lại tiếp tục uống nước lọc."Mày đổi khẩu vị rồi hả?""Không. Chỉ là dễ thương dễ ghẹo nên thích."Khục!Tôi đang uống nước cũng phải phát sặc, đỡ không kịp với câu nói đó. Nếu không phải tôi kè kè bên cậu ấy suốt tôi còn tưởng đâu Tun có thêm 1 người bạn gái nữa chứ không phải nói về tôi.Tôi không biết Tun dùng trí tưởng tượng ở đâu mà nhìn ra tôi dễ thương dễ ghẹo. Đến bản thân tôi là người nghe còn thấy sốc."Muốn nhìn mặt ghê. Có hình không cho tao xem với.""Tao không có chụp."Nói đến đây bạn của Tun chuyển chủ đề sang nói chuyện khác. Tôi cũng thôi không để ý nữa.Lúc nghe Tun nói mấy câu không lịch sự, cũng có vài lần tôi thấy hơi lạ lẫm một chút. Có thể vì trước đây tôi chưa khi nào nghe cậu ấy nói như vậy.Đang mải suy nghĩ vu vơ thì Tun đã bước tới gần chỗ tôi rồi ngồi xuống. Tôi quay sang nhìn liếc nhìn cậu ấy một cái trước khi cất giọng hỏi. "Anh dễ ghẹo thế nào?""Có lẽ vì anh thuộc tuýp người không thích biểu hiện qua nét mặt chăng? Cho nên em mới muốn trêu." Tun đáp lời tôi bằng chất giọng êm tai, tay mân mê ly rượu trống không rồi đặt nó trên bàn. "Chẳng hạn như lúc anh mắc cỡ. Nếu chọc anh xấu hổ được thì em cảm thấy cũng đáng để nhìn lắm chứ ạ?"Tôi câm nín với câu nói ấy một lúc, sau khi ngước mặt lên tôi nói một câu ngắn gọn. "Sao lại muốn nhìn thấy anh mắc cỡ?""Chúng ta là người yêu của nhau. Em muốn hiểu thêm về anh thì có gì lạ đâu."Tôi mỉm cười với câu nói đó trước khi đáp lại. "Khó đấy.""Anh là người vô cảm hay sao mà chưa bao giờ xấu hổ?" Lần này cậu ấy quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói thẳng ra làm tôi không chắc đó là câu đả kích hay câu hỏi nữa."Không..."Cũng không hẳn là tôi chưa bao giờ mắc cỡ. Chỉ có duy nhất lần đầu tiên thôi, còn những lần sau đó tôi cảm thấy bình thường. Nh�� lúc nghe cậu ấy nói những lời đường mật hay khi trao nhau nụ hôn đầu tiên, có hơi xấu hổ một chút nhưng lần thứ 2 thì không cảm thấy gì nữa."Vậy anh mắc cỡ hay xấu hổ cái gì?"Tôi im lặng suy nghĩ về câu nói của cậu ấy, cảm giác cuộc nói chuyện này có phần lạ lùng, giống như tên trộm hỏi chủ nhà giấu của cải ở đâu để đi tới vơ vét sạch."Câu hỏi khó đấy." Tôi nói trước khi trả lời một cách chung chung. "Chắc là cái gì đó đem lại cảm giác vui vẻ mà chưa bao giờ anh được làm?" "Vậy anh có muốn làm thử không?""Làm gì cơ?""Thì sex đó ạ." Tun nói với vẻ mặt thản nhiên không hề biến sắc, như thể đang bàn chuyện thời tiết ngày hôm nay."Hả..." Sau khi im lặng một lúc tôi thật sự chỉ nặn ra được mấy chữ như vậy thôi."Anh chẳng bảo là cái gì đó đem lại cảm giác vui vẻ mà chưa bao giờ anh được làm còn gì? Giữa chúng ta chỉ còn lại chuyện này là chưa làm không phải sao ạ?"Tôi nhìn khuôn mặt bình thản của Tun, cảm giác như bản thân không nói nên lời một lúc lâu. Trong đầu còn đang nghĩ tại sao cuộc nói chuyện lại hướng sang chủ đề này. "Phải chơi lớn như vậy luôn sao...?""Nếu là chuyện của anh thì em sẵn sàng đánh đổi tất cả."Tôi nghe xong câu đó rồi chẳng trả lời gì thêm.Nếu là trước khi xảy ra tất cả mọi chuyện, có lẽ tôi sẽ nghĩ đối phương nói đùa. Nhưng sau khi cậu ấy chơi lớn đến mức huỷ cả hôn lễ, lập lên biết bao kế hoạch thì tôi nghĩ cậu ấy nói thật, không phải trêu chọc. Sau khi quan sát nét mặt cậu ấy một lúc tôi liền lảng tránh ánh mắt nhìn về hướng khác."Anh mắc cỡ rồi."Không biết tại sao mà dù không nhìn thấy sắc mặt của đối phương lúc này song tôi vẫn cảm nhận được là Tun đang cười."Đừng có đùa nữa." Tôi nói trong khi mặt vẫn chưa hết ửng đỏ trước khi quay lại nhìn vào mắt cậu ấy. "Thấy anh mắc cỡ rồi đó. Hài lòng chưa?""Thấy anh mắc cỡ thì hài lòng rồi ạ. Dù tiếc một điều là em không thể ôm anh ngay tại đây được." Tun nói trước khi nhích mặt lại gần rồi thì thầm vào tai tôi. "À, chuyện ban nãy em không có nói đùa.""..."Câu nói ban nãy có ý gì tôi hoàn toàn biết rõ. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi trở về trạng thái bình thường, không còn mắc cỡ nữa rồi trêu lại. "Ai là người làm?""Anh muốn làm hay muốn bị làm?"Không biết Tun có biết mắc cỡ hay xấu hổ như người ta không mà lại có thể hỏi huỵch toẹt chuyện này ra trong khi mặt không hề biến sắc lấy một chút. Tôi quan sát vẻ mặt của người đang làm giống như là tranh luận trong cuộc họp chuyên môn dù là đang bàn chuyện giường chiếu khiến tôi lập tức cảm giác hoang mang không nói nên lời. Nhưng bị hỏi như vậy tôi cũng không nhịn nổi mà nghĩ theo.Nếu lỡ tôi là người làm thì chắc là khó coi lắm vì lúc nào cũng phải nhắm mắt, hơn nữa phải làm những tư thế gì tôi thật sự vẫn chưa nghĩ ra.Đương lúc suy nghĩ Tun quay sang gọi thêm rượu như thể không thúc ép. Sau khi suy nghĩ một lúc tôi nhỏ giọng nói."Có làm được hay không còn chưa biết." Tôi nói bằng giọng thỏ thẻ, trong đầu vẫn không tưởng tưởng ra người với ma thì làm kiểu gì. Thậm chí tôi còn chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề này. "Nhưng nếu làm được thật thì anh ở dưới cũng được."Nhưng đó là tôi giả dụ làm được thật thôi nhé."Anh nói rồi không được rút lời đâu nhé." Tun vội tuôn liền một hơi như thể cậu ấy sợ tôi đổi ý giữa chừng. "Nhớ đến sự thật anh là ai em lại càng giận người đã bỏ mặc cho anh chết."Dù nói là giận song đối phương vẫn khá bình thản giống như chẳng có cảm xúc gì như lúc nói.Tuy bên ngoài trông có vẻ không có cảm xúc gì nhưng vì ở cùng nhau lâu rồi nên tôi biết bộ dạng bình thản này mới là đáng sợ nhất.Lúc hủy hôn mà đối phương còn có thể cười được, giống như là vui mừng khi được kết hôn vậy. Nếu Tun không lớn tiếng tuyên bố trên micro rồi đi một mạch xuống sân khấu, lúc đó tôi còn tưởng mình nghe nhầm."Nhưng nếu anh không chết thì chúng ta đã không thể gặp nhau." Tun vừa nói xong cũng là lúc bartender đặt ly rượu xuống bàn. Cậu ấy không nói nữa, tay cầm ly rượu đưa lên uống, đợi đến khi bartender không còn ở đây nữa mới nói tiếp. "Mỗi lần nghĩ như vậy em lại không biết nên cảm thấy thế nào."

"Ừm, nhưng bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng được ở bên nhau rồi, như thế không tốt sao?" Tôi hỏi lại rồi buông lời nhắc nhở khi thấy cậu ấy toan gọi thêm rượu. "Đừng uống nhiều. Lát không lái xe về được thì khổ.""Không say đâu ạ. Em biết giới hạn mà. Với lại về nhà em còn có nhiều chuyện phải làm lắm."Nghe vậy tôi thôi không cản cậu ấy nữa. Dù sao cũng lớn cả rồi, tôi không muốn bắt ép cậu ấy giống như con nít nữa.Lúc đó tôi còn chưa hiểu ra Tun về nhà để làm gì. Mãi cho đến khi về tới nhà đó, ai mà biết được Tun ngay lập tức thực hành luôn cái chuyện mà tôi đã đồng ý làm hôm đó.Khốn nạn nhất chính là cái việc "làm thử" kia lại làm được thật mới đau.Tôi không muốn giải thích chi tiết quá trình này nhưng cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh dậy chỉ là cảm giác đau nhức. Vừa đau hông lại còn đau đằng sau gáy, chưa kể còn đau ở vùng quanh mắt. Càng nhìn dấu răng in đầy sau gáy và cơn đau đầu như châm chích khiến tôi càng phải chạy đi tìm thuốc để bôi và thuốc trị đau đầu để uống.Ban đầu tôi không nghĩ sẽ làm được thật nên chẳng chuẩn bị gì cả. Hơn nữa dù có từng nghe nói rằng lần đầu sẽ đau thật đấy nhưng không nghĩ sẽ đau đến vậy. Đêm đó tôi khóc mất mấy lần.Tun thấy tôi khổ sở cũng chạy bôi thuốc rồi n��u ăn cho, sau đó nói bằng giọng vui vẻ. "Tối qua em thấy anh xấu hổ mấy lần rồi nhé. Tối nay chúng ta lại làm nữa được không anh?""....."

Tôi không đáp lời, chỉ muốn đạp cậu ấy một phát văng ra khỏi tòa nhà cho bõ ghét. Nhưng vì hiện thực không làm được nên tôi đành lựa chọn im lặng."Biết vậy lúc đó để uống luôn khỏi cản."Trong lúc để Tun bôi thuốc cho, tôi hơi nhíu mày vì đau rồi nói vu vơ một mình như vậy.Nhưng không nghĩ tới Tun sẽ đáp lại câu nói ấy."Em uống nhiều đến mức biết rõ tửu lượng của mình mà. Biết với loại rượu nào uống mấy ly sẽ say. Cho dù anh không ngăn thì em cũng không say được đâu."Tóm lại là ngay từ đầu đã có ý định làm rồi chứ gì...Tôi ầm thầm quay lưng lại không gây ra tiếng động. Tun bất ngờ với hành động của tôi đến mức ngừng tay rồi ngẩng đầu lền. Thấy đối phương ngước mặt lên tôi liền nhắm mắt lại rồi ịn một nụ hôn lên bờ môi của cậu ấy, sau đó mới chầm chậm thu người về trước khi thỏ thẻ nói."Lần sau nhẹ tay một chút nhé."Tôi đã chiêm nghiệm qua tất cả mọi thứ trên đời. Nếu bắt cậu ấy không được làm nữa thì có vẻ hơn tàn nhẫn. Hơn nữa lúc làm cũng có vài khoảnh khắc sung sướng dù màn dạo đầu đau đến mức chảy cả nước mắt.Một lý do nữa chính là tôi rất thích cậu ấy. Nếu không tôi đã không chịu đựng như vậy. Nếu là người khác thì có lẽ tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi. Chỉ là không phải một mình tôi chịu đựng tất cả, dù sao đôi khi cũng phải có giới hạn."Nếu anh đau nhiều như thế, lần tới em sẽ nhẹ tay hơn vậy." Tun nói trước khi d���ng tay rồi cất thuốc vào hộp. "Xong rồi ạ. Anh thấy đỡ hơn chưa?"Tôi chầm chậm gật đầu trước khi nhắm mắt lại rồi dựa vào người đối phương. Đến khi ngửi thấy mùi nước hoa và cảm nhận được hơi ấm truyền từ cơ thể của cậu ấy, tôi liền lẩm bẩm. "Ừm, để như vậy một lúc nhé."Tun không có phản ứng gì với hành động của tôi, thậm chí còn để mặc cho tôi dựa vào. Thấy vậy tôi không còn ngại ngùng gì nữa mà dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cậu ấy. Không lâu sau tôi thiếp đi.Khi đó tôi mơ.Tôi mơ thấy Tun hôn vào trán tôi, nói yêu tôi nhưng hình ảnh đó lại mờ ảo đến mức tôi không dám chắc liệu đó có phải là thật hay chỉ là mơ.Lúc tỉnh dậy tôi bóng gió hỏi cậu ấy xem có lén sàm sỡ tôi lúc ngủ hay không. Kết quả là Tun lại chỉ trả lời ng��n gọn rằng hôn tôi lúc ngủ hay lúc thức có gì khác nhau.Tôi còn chưa kịp nhắc đến từ "hôn" nào mà Tun đã biết là tôi bị hôn nên câu nói đó chẳng khác nào câu trả lời gián tiếp. Nghĩ đến đây tôi lại nảy sinh thêm một sự nghi ngờ.Rốt cuộc lúc ngủ trên sofa là mơ hay là thật vậy nhỉ?Từ việc từng nghĩ đó chỉ là giấc mơ, bây giờ tôi bắt đầu không còn dám chắc nữa.---------------------------------------------------------NEXT PROJECT: DARK BLUE KISS!!!