webnovel

Chap 49: Có Cách Khác Hay Hơn

Cố Tĩnh Trạch mau chóng trở về nhà.

Tần Hạo đã sớm chờ ở cửa, vừa thấy Cố Tĩnh Trạch trở lại thì thấp giọng nói: "Thiếu gia, chuyện này là từ bài đăng trên weibo của tam thiếu, tuy tam thiếu không nói rõ ràng, nhưng theo báo chí suy đoán thì đều nói tam thiếu đang muốn... muốn..."

Cố Tĩnh Trạch quay đầu nhìn: "Muốn cái gì?"

"Muốn thổ lộ với thiếu phu nhân.."

Đùa sao? Quá hoang đường mà!

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch quả nhiên tối sầm, chân mày cau lại, từng nếp nhăn hình thành cực kỳ khó chịu. Anh lấy di động mở weibo ra xem, có thể thấy được rất nhiều người bình luận phía dưới bài đăng của Cố Tĩnh Dư.

"Tôi thấy hai người cũng rất xứng đôi đó, vậy thì công khai luôn đi!"

"Lâm Triệt này nhìn cũng thật xinh xắn, ít nhất không giống như các cô gái hay thích son phấn như bây giờ, không tệ chút nào!"

"Chỉ cần Tĩnh Dư thích, chúng tôi đều ủng hộ, chúc hai người hạnh phúc bên nhau!"

...

Cố Tĩnh Trạch tắt màn hình di động, ngẩng đầu lên thì mây đen đã giăng đầy trời, làm người ta cảm thấy sợ hãi không dám nhìn thẳng mặt anh.

"Thiếu gia..." Tần Hạo thấp giọng run sợ.

"Không phải đã dặn dò các người dẹp yên các tin đồn của tam thiếu rồi sao?!" Cố Tĩnh Trạch lãnh đạm hỏi.

Tần Hạo toát mồ hôi lạnh: "Thiếu gia, dẹp thì đã dẹp, chỉ vì đây là lần đầu tam thiếu công bố tình yêu, nên các nhà báo lại lôi tin này lên!"

"Tình yêu?" Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch lần nữa u ám.

Tần Hạo biết mình đã nói sai, vội sửa lời: "Phóng viên đương nhiên không biết đây là tam thiếu đang đùa giỡn!"

Cố Tĩnh Trạch vung tay lên ý bảo đối phương câm miệng lại. Anh lấy tay nhéo nhéo ấn đường của mình, vẻ mặt mệt mỏi đi vào nhà.

Lâm Triệt hiển nhiên không biết những việc này. Lúc cô trở về từ đoàn phim thì cả người đã rã rời vì mệt mỏi, liền bước vào bếp nấu ngay một tô mì nóng hối để xoa dịu cả thể xác và tâm hồn của mình.

Mì vừa nấu xong đã nghe tiếng cửa chính đóng lại.

Cố Tĩnh Trạch đã trở lại.

Anh bước vào nhìn thấy Lâm Triệt đang bưng một tô mì lớn, cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt trong veo mang theo ý cười, trên người đeo một tạp dề màu vàng nhạt có điểm hoạ tiết hoa, thoạt nhìn rất đáng yêu. Ánh nắng chiều chiếu rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn, lan toả hơi ấm dào dạt.

"Cố Tĩnh Trạch, anh về rồi à?" Cô đặt tô mì xuống, vì ngón tay nóng quá nên đã dùng tay bóp bóp vành tai cho bớt cảm giác nóng.

Cố Tĩnh Trạch nhìn lướt qua tay của cô, rồi nói: "Tôi cũng thấy đói bụng."

"Hả?" Lâm Triệt ngạc nhiên, nói: "Vậy tôi làm cho anh một tô nhé?"

"Ừ, được." Anh trả lời, đạm nhiên đặt áo khoác một bên rồi ngồi xuống.

Lâm Triệt bĩu môi, người đâu mà không biết làm bộ khách khí gì cả. Cô quay lại vào bếp, cầm lấy dao cắt hành ngò, xắt rau, hâm lại chân giò và đánh trứng gà.

Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng thoăn thoắt của cô, bỗng nhiên lại cảm thấy thích bầu không khí như thế ấm áp mà bình dị, giống như một gia đình, này, chồng ngồi ở bàn ăn chờ, còn vợ thì ở trong bếp chuẩn bị bữa cơm.

Hương thơm nức mũi đã lan toả từ bếp, Lâm Triệt chuẩn bị xong thì lập tức mang ra để lên bàn cho anh, Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn rồi hỏi: "Vì sao tô của em lại nhiều hơn tô của tôi?"

"..." Lâm Triệt cười trừ, nói: "Đâu có nhiều hơn bao nhiều đầu..."

Cố Tĩnh Trạch không nói gì, trực tiếp đổi tô của hai người: "Tôi sẽ ăn tô của em."

"Này..." Lâm Triệt định duỗi tay ngăn cản thì anh đã lấy đũa múc một phần mì cho vào miệng ăn ngon lành.

Cô đành ngậm ngùi cúi đầu ngậm lấy ngón tay của mình: "Tô đó tôi đã ăn qua một ít rồi..."

"..." Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch trở nên sắc bén nhìn cô.

Lâm Triệt bị nhìn trừng trừng, liên buông tay ra nói: "Sao chứ? Đâu phải tôi kêu anh ăn? Là tại anh cứ so đo tính toán chi li thôi!"

Cố Tĩnh Trạch nâng tay lên, trực tiếp múc một phần mì trong tô của cô và há miệng ăn một ngụm.

"Này, Cố Tĩnh Trạch, anh..."

"Vợ chồng cũng phải nói chuyện công bằng mà, đúng không?" Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói chuyện đạo lý.

Lâm Triệt buồn bực nói: "Tôi không giống anh! Tôi đâu phải cố ý!"

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu, hừ một tiếng.

Đôi mắt tròn của Lâm Triệt lay động, cong cong ý cười, nói: "Vậy còn không phải là trao đổi nước miếng sao, thật ra cũng không sao, anh ăn tô của tôi, tôi ăn tô của anh, đúng không?"

"..." Gương mặt Cổ Tĩnh Trạch tối sầm, lời này nghe sao lại quá ái muội như vậy?

Lâm Triệt nói: "Hơn nữa nghe người ta nói trao đổi nước miếng có lợi cho sức khoẻ lắm, có thể chống các bệnh cảm cúm, lần sau cứ thử ăn vậy xem sao!"

Cố Tĩnh Trạch hừ lạnh một tiếng, nhìn Lâm Triệt: "Nếu nói vậy thì có cách khác hay hơn để trao đổi nước miếng, không cần phiền toái vậy đâu."

"Gì cơ?" Lâm Triệt mơ hồ nhìn anh.

Ánh mắt anh trở nên thâm ý, dừng trên đôi môi mềm mịn của cô, trong đáy mắt như phát sáng lên.

Lâm Triệt lập tức cảm nhận được, tự nhiên hiểu ý tứ của anh, tức thì khuôn mặt cô ửng đỏ lên, không nói được lời nào.

Cố Tĩnh Trạch thấy cô thở phì phò tức giận đứng đó, lại không nói được lời nào, anh liền cao hứng nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi môi của cô.

Lâm Triệt hừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Cố Tĩnh Trạch dừng ăn một chút rồi hỏi: "Lâm Triệt, em không có gì muốn nói với tôi?"

Nhìn cô vui vẻ, trong lòng anh ít nhiều cũng kiềm chế lại cơn giận.

Lâm Triệt hỏi: "Chuyện gì?"

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu: "Ví dụ như tai tiếng gì đó."

Lâm Triệt lập tức phản ứng lại: "À, ra nói chuyện đó, nhưng đó chỉ là tin đồn... Tôi cũng không biết làm sao bây giờ, anh có muốn nói cho Cố Tĩnh Dư biết quan hệ giữa chúng ta không? Vậy thì..."

"Tĩnh Dư có mâu thuẫn trong gia đình, nếu cậu ta biết thì có khi lại đi công bố với truyền thông, em công khai quan hệ của chúng ta với tất cả mọi người sao?"

"A... Đương nhiên không muốn!" Lâm Triệt vội vàng lắc đầu.

Cô đầu có bị điên mà công bố cuộc hôn nhân với Cố Tĩnh Trạch ngay lúc này, nếu tin tức bị lộ thì cô sao có thể tiếp tục theo đuổi nghiệp diễn viên được?

Cố Tĩnh Trạch thấy vẻ mặt cô ghét bỏ chuyện bị công khai quan hệ, trả lời không chút do dự, trong lòng anh lại bỗng dưng cảm thấy khó chịu: "Em thật sự không muốn người khác biết quan hệ giữa hai chúng ta?"

Lâm Triệt liền trả lời: "Đương nhiên không, sớm muộn gì chúng ta cũng ly hôn, đến lúc đó tôi sẽ có cuộc hôn nhân thật sự của mình. Huống hồ tôi còn phải làm diễn viên, công ty cũng đâu biết tôi đã kết hôn, trong hợp đồng ghi rõ trong vòng ba năm tôi không được kết hôn mà, nếu để lộ ra thì không phải tôi đã vi phạm hợp đồng sao?"

Cố Tĩnh Trạch nhìn nàng thật sâu, rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Anh nói: "Tuy quan hệ giữa hai chúng ta không thể công khai, nhưng tai tiếng của em và Cố Tĩnh Dư cũng nên có chừng mực thôi, đúng không?"

"Chuyện này... tôi thật sự không biết..." Cô cũng không biết vì sao Cố Tĩnh Dư lại lên cơn đăng tin quái quỷ như vậy trên weibo.

Cô chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Dư giống như một cậu nhóc ham vui, trước giờ chưa từng dính tai tiếng do bị công ty quản lý quá nghiêm khắc, nên giờ muốn đùa nghịch một chút.

"Là Cố Tĩnh Dư làm cả, không liên quan đến tôi!" Cô chỉ có thể nói như vậy.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Tính tình cậu ta bốc đồng, chuyện này tôi biết, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải người không hiểu chuyện. Nếu em nói rõ ràng là em không thích, thì cậu ta sẽ tôn trọng ý tứ của em!"

"Tôi đã nói rồi, nhưng anh ta không muốn xoá weibo!" Lâm Triệt quả thật đã cầu xin Cố Tĩnh Dư xoá bài đăng weibo, nhưng Cố Tĩnh Dư rõ ràng cố tình chọc ghẹo cô nên căn bản không quan tâm.

Cố Tĩnh Trạch nói: "Em nên thẳng thắn từ chối thì cậu ta sẽ không quấy rầy em. Nếu không thì tôi sẽ giúp em từ chối."

"Sao cơ?"

Anh nói tiếp: "Đưa di động cho tôi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu ta."

Gương mặt anh lãnh đạm, liền duỗi tay lấy di động của cô.

Siguiente capítulo