Hai người nói chuyện với nhau rất đơn giản, Lăng Tử Mạt khẽ gật đầu.
"Em trở về xem anh ấy một chút, anh có muốn ở lại không?"
Cô cười, so với lúc ở cạnh Dục thì cô khẩn trương hơn nhiều, không dám thể hiện cảm xúc thật của mình.
Bên trong xe, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào hai người, thấy bộ dáng khẩn trương của Đường Đường, Dục có hơi đau lòng.
Vậy mà cô lại có một mặt như vậy, có lẽ trước mặt người mình thích đều sẽ dựng lên lớp vỏ bọc cho mình, để người mình thích thấy mặt tốt nhất của mình.
Thường sẽ nghĩ như vậy, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
"Không, muộn rồi, anh phải về."
Lệ Cảnh Hàn đi đến chỗ xe của mình, sau đó xe rời đi. Lăng Tử Mạt vẫn nhìn theo bóng xe, đến khi tia sáng cuối cùng biến mất cô vẫn nhìn.
Dục gửi tin nhắn cho cô: [Vợ à, em cứ nhìn chằm chằm người đàn ông khác như vậy anh sẽ ghen đấy.]
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com