Lâm Sơ Tâm nhíu mày, thằng nhóc này mỗi ngày lại có một chiêu.
Lâm Quân đột nhiên hét lớn một tiếng: "Lâm Sơ Tâm, em trai mày còn nhỏ, mày đánh nó làm gì?"
Cô quay đầu về phía phòng ngủ chính, nghe tiếng ông gầm lên cũng chẳng nói gì mà cất bước đi vào.
"Ba, chú Trần không về cùng à?"
Lâm Quân nửa nằm trên giường, người gầy đi rất nhiều, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều so với hôm trước cô đến thăm.
Tiền Duyệt vừa mới quay về, cô vẫn nhịn một chút, chỉ cần ba khỏe mạnh, cái gì cô cũng có thể nhịn.
"Có Tiểu Duyệt chăm sóc tao, chú Trần không cần về đây nữa, tuổi chú cũng lớn rồi, mày tổng kết lương cho chú đi."
Mắt ông cũng không nhìn thẳng vào mặt Lâm Sơ Tâm, vì khuôn mặt kia rất giống người phụ nữ đó, nhìn một cái là ông lại thấy ghê tởm, không nhìn thì tốt hơn.
"Được, con sẽ tổng kết tiền lương cho chú ấy."
Thực ra có chú Trần ở lại thì cô sẽ yên tâm hơn, ít nhất chú Trần không hại ba.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com