Nhận được tin tức của Tiểu Hành, thủ hạ đã thông báo với anh, anh liền mang theo đội ngũ tới đây.
Tiểu Hành chạy qua: "Cha nuôi, thật ngầu nha! Nhiều đại gia hỏa như vậy."
Nam Cung Ngạo sau khi ôm cậu nhóc nhìn tòa nhà trước mặt này, không biết đã hại hết bao nhiêu người?
"Tuyệt, có thể dọn dẹp chỗ này không?"
Khóe miệng Lệ Đình Tuyệt lộ ra nụ cười xấu xa.
"OK!"
Bọn họ đều lên chiếc xe thiết giáp, anh dùng bộ đàm ra lệnh.
"San bằng chỗ này."
Sau đó bọn họ theo xe trở về, chỉ lưu lại người dọn dẹp.
Nam Cung Ngạo ôm Tiểu Hành, trong mắt đều là từ ái.
"Tiểu Hành, ba xin lỗi. Là ba đã không bảo vệ tốt cho con."
Tiểu Hành ở trong lòng anh, hiện tại cậu bé vô cùng mệt mỏi. Lúc trước không dám ngủ, bây giờ đang ở trong lòng bố, cậu có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Cậu lắc đầu: "Ba à, sau này Tiểu Hành sẽ nghe lời."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com