Lương Mộc Tình biết thứ này rất quan trọng, vì thế nói với Tiểu Hành:
"Nhất định phải giữ cho kỹ, tuyệt đối không được làm mất."
Lương Tử Hành gật gật đầu:
"Con thích cô ấy."
Tên nhóc này rất giỏi thổ lộ, là đứa thích thì nói thích, không thích thì nói không thích.
Lương Mộc Tình vuốt đầu nó:
"Con ngoan, sau này phải đối xử tốt với mẹ nuôi!"
-----------
Hai tiếng sau, Ngôn Ngọc đi vào phòng bệnh. Anh bắt đầu kiểm tra cho Tiểu Ảnh, ngạc nhiên phát hiện cơn sốt của cô đã hạ, hơn nữa chỗ da thối rữa không hề mưng mủ.
Long Thiên Mặc nhìn bộ dáng nhíu mày của anh, gấp gáp hỏi:
"Cô ấy thế nào?"
Ngôn Ngọc tháo khẩu trang, anh khẽ gật đầu:
"Đang chuyển biến tốt, máu của Tiểu Hành có tác dụng."
Trên mặt Long Thiên Mặc hiện lên tia kinh ngạc vui vẻ, sau đó nắm tay cô:
"Tiểu Ảnh, em nghe thấy không? Em có thể khỏe lại, em nhất định phải tỉnh lại."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com