Nam Cung lão gia hai mắt nhìn chằm chằm Lương Mộc Tình. Cô ta đúng là mạng lớn, rõ ràng trái tim bị bệnh của Ngạo nhi không thể khiến cho cô ta sống tới tận bây giờ, có phải là cô ta đã tìm được trái tim khác?
Ngay lúc ông đang nghi hoặc thì Lương Mộc Tình cũng cảm giác được có ánh mắt đang nhìn, cô đột nhiên mở mắt.
Lương Mộc Tình thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội bật dậy đồng thời động tác này cũng khiến Nam Cung Ngạo tỉnh theo. Anh thấy bộ dáng khẩn trương của Tiểu Phó mới đem ánh mắt nhìn về phía đối diện.
Lương Mộc Tình bị anh ôm hông cho nên chỉ có thể ngồi trên đùi anh, đầu hơi cúi xuống.
"Cháu chào ông ạ."
Nam Cung Ngạo cũng không có ý định buông cô ra, lạnh lùng nói.
"Ông nội, sao ông còn chưa quay về Ngọc thành?"
Anh vốn tưởng rằng tối hôm qua anh đã đủ tuyệt tình, để cho ông hiểu được ý của anh, hơn nữa Long gia cũng là cố ý từ hôn, anh chẳng có lý do gì để níu lại.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com