Bình thường lúc Nam Cung Ngạo phát bệnh, H phải phán đoán, tiếp nhận cách nghĩ của anh, Nam Cung Ngạo mới có thể buông xuống tất cả phòng bị, cũng mới có thể tin tưởng anh ta.
Nam Cung Ngạo nghe H và Lương Mộc Tình nói chuyện, vẻ mặt hòa hoãn không ít.
"Là anh bảo tài xế đưa chúng tôi đến đây?"
H khẽ gật đầu:
"Lương tiểu thư nói muốn nói chuyện với tôi, chúng ta lên lầu đi!"
Nam Cung Ngạo nhìn trong xe, anh mở cửa xe, vươn tay qua, giống như dắt một người khác, sau đó theo H đi đến thang máy.
An Lôi thấy Nam thiếu vẫn mặc một chiếc quần bơi, chân đi dép lê, nhưng lại không hề nhếch nhác, hơi thở vẫn mạnh mẽ như cũ.
Anh ta khẽ thở dài một tiếng:
"Thiếu gia, anh phải mau chóng khỏe lại."
Nghĩ đến mấy năm trước, thiếu gia ban ngày liều mạng làm việc, ban đêm sẽ phát bệnh, luôn luôn một mình nói chuyện với không khí, luôn gọi Tiểu Phó Tiểu Phó.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com