Lương Mộc Tình cảm thấy mình sắp điên rồi, không anh đã bắt đầu trở nên dịu dàng sao?
Tại sao hôm nay anh lại đáng sợ giống như trước kia vậy? Giọng nói lạnh như băng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi không chịu được.
Cô không muốn nhìn, không muốn nhìn.
"Có nghe thấy không?"
Lương Mộc Tình nổi giận chu cái miệng nhỏ nhắn, chỉ có thể dời tầm mắt về phía anh. Mới liếc một cái, Lương Mộc Tình đã muốn phun máu mũi. Dáng người anh quả thực hoàn mỹ đến mức không thể soi mói được.
Cô vốn tưởng rằng Long Thiên Mặc đã rất đẹp rồi, nhưng mà so sánh với anh, dường như anh còn đẹp hơn.
Hai người cũng không nói chuyện, Lương Mộc Tình thấy bầu không khí ngày càng kỳ lạ. Cô đột nhiên đứng lên, mắt nhìn về phía cửa.
"Em còn phải đi cùng bạn nữa. Thiếu gia, anh từ từ hưởng thụ một mình đi."
Dứt lời cô liền trèo ra. Nam Cung Ngạo nhướng mi, cô gái này hình như càng ngày càng giỏi chạy trốn.
Cớ gì cũng tìm ra được.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com