Lương Mộc Hạo say đến mất hết tỉnh táo, sau khi lên xe, đành dựa nửa người trên ghế. Nam Cung Ngạo ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng đảo mắt liếc anh ta một cái. Nhìn thấy anh ta ngủ thật sự trầm, khóe miệng của anh liền hơi hơi giơ lên, bộ dáng có vẻ tâm tình tốt lắm.
An Lôi từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy anh cười, cảm giác toàn thân đều nổi da gà, thiếu gia thật sự coi trọng Lương tổng?
Ai, đáng tiếc.
Biết bao nhiêu là nữ nhân thích anh, lại có biết bao nhiêu là nữ nhân muốn gả cho anh, thật sự là đáng tiếc.
Anh không thể tưởng tượng, hình ảnh thiếu gia và Lương tổng cùng một chỗ. Anh ngẫm lại còn có chút mặt đỏ tim đập, nhưng lại có chút ghê tởm, anh nhanh chóng hoàn hồn, không thèm nghĩ đến cái loại hình ảnh đáng sợ này nữa.
Bởi vì anh cũng uống không ít, không dám lại nghĩ tới nữa, tưởng tượng chỉ sợ sẽ ói ra mất.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com