Mạc Thanh Yên trước tiên xuất viện về nhà bởi cô sinh tự nhiên, hồi phục khá nhanh.
Mà Lam Vũ Điệp lớn tuổi nên hồi phục chậm, hơn nữa bà phải sinh mổ cho nên phải nằm viện vài ngày.
Lệ gia hiện tại rất náo nhiệt, hai tên nhóc kia đứa này còn khóc to hơn đứa kia.
Mạc Thanh Yên nhìn con trai đang được bảo mẫu ôm mà vẫn quấy khóc, cô dựa vào lòng Lệ Đình Tuyệt nhướng mày:
"Sao nó lại cứ khóc như thế hả?"
Trước kia, Băng Khối và Dương Quang cũng không thích khóc, nhóc con này lại hay khóc như thế, có hơi giống Angela.
Lệ Đình Tuyệt xoa xoa làn da ngày càng trắng nõn của cô:
"Nghe giọng tên nhóc này to như vậy, nó là đứa có sức sống nhất đấy."
Dường như Lệ đại tổng tài càng ngày càng vừa mắt đứa con trai nhỏ của mình, ngay cả tiếng khóc của nó cũng yêu thích đến vậy.
Sau khi ở cữ, Mạc Thanh Yên đã lấy lại được vóc dáng trước khi mang thai. Cô đứng trước gương, nhìn cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy khôi phục cũng không tệ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com