Anh ta nâng cốc uống hết, sau đó dơ tay quệt cằm.
"Hai người có nhìn thấy Tiểu Phó của tôi đâu không?"
Ông nội nói người đã đưa Tiểu Phó đi, nhưng anh đã tìm khắp mọi nơi mà không thấy cô ấy. Nếu nha đầu đó được thả tự do thì chắc chắn cô ấy sẽ liên lạc với Mạc Thanh Yên.
Mạc Thanh Yên đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, Nam Cung Ngạo, tôi có chuyện muốn nói với anh, Tình Tình mang thai con của anh."
Nam Cung Ngạo cười nhẹ: "Tôi đã biết, nhưng bây giờ tôi không tìm được cô ấy."
Lệ Đình Tuyệt vẫn ngắm nghía tay của Mạc Thanh Yên, lúc nghe đến đây liền hỏi ngay.
"Cô ấy mang thai liệu cơ thể có chịu được không?"
Căn bệnh đó nghiêm trọng như vậy, nếu sinh đứa nhỏ thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Điều đó đã nói trúng chỗ đau của Nam Cung Ngạo, ánh mắt anh ta hơi trầm xuống, vò đầu.
"Cô ấy sẽ chết, tôi phải tìm được cô ấy, lấy trái tim vốn dĩ của cô ấy trả lại cho cô ấy."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com