Ngôn Ngọc khẽ gật đầu, ý vị thâm trường liếc anh một cái, bọn họ đều có được thứ mà mình muốn.
Mà Tuyệt có được càng nhiều thứ, cha mẹ đoàn tụ, ân oán trước kia đều được hóa giải.
Lệ Đình Phàm đi vào phòng, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đã ở trong, anh mỉm cười.
"Anh trai, anh đã đến rồi."
Anh có tình cảm rất sâu với Lệ Đình Tuyệt, bởi vì từ nhỏ hai người đã tách ra, lúc đó hai người vẫn còn chưa thân nhưng anh vẫn khát vọng tình cảm anh em này.
Năm đó trong lúc anh bị độc tái phát, là Lệ Đình Tuyệt tìm được bác sĩ chữa khỏi cho anh, cả đời anh cũng không quên. Anh giống như thiên thần tỏa sáng, chiếu sáng thế giới của anh từng chút một.
Lệ Đình Tuyệt nhìn Lệ Đình Phàm: "Tiểu Phàm, ngày mai em phụ trách đưa mẹ qua chỗ cha."
* kiểu như Lệ Đình Phàm dắt Lam Vũ Điệp vào hội trường như cha đưa con gái cho chú rể
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com