Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên thức rất sớm, mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt kia. Cô nâng tay vuốt đầu lông mày hắn.
Lệ Đình Tuyệt giật mình, sau đó tay Mạc Thanh Yên bị anh nắm trong tay. Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên mang theo giọng mũi lúc mới tỉnh.
"Tiểu Yên, em thức rồi à?"
Mạc Thanh Yên nhìn cặp mắt thâm đen của anh, cười nhẹ.
"Ngủ mà cau mày, không tốt."
Cô biết, anh khẳng định đang lo lắng cho hai đứa con nên rất đau lòng anh.
Lệ Đình Tuyệt ôm cô chặt hơn: "Tiểu Yên, nói cho em một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?"
Hai mắt Mạc Thanh Yên nhướng lên, tin tốt tin xấu?
Lòng của cô nhói một cái: "Tuyệt, có phải Băng Khối và Dương Quang xảy chuyện gì không?"
Nhìn vẻ mặt anh thần bí như vậy, có phải là muốn dời lực chú ý của cô đi, sợ cô thương tâm quá độ. Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng sợ.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com