Mạc Thanh Tuyết nổi giận đùng đùng, tiêu sái đi đến trước mặt bà, hai tay bắt chéo trước ngực.
"Mẹ, người khóc cái gì? Hiện tại khóc còn có ích sao?"
Nghĩ đến hai người ở Mạc gia không có ai để dựa vào, phụ thân nhất định sẽ không tha thứ. Mà cô không phải con của Mạc gia, bọn họ lại càng sẽ không yêu thương cô, cho nên cô không cho phép mình còn vấn vương.
Phải đem năm nghìn vạn trả hết, nhưng lại phải sống tốt hơn bây giờ mới được.
Bạch Mạn Cầm che eo: "Thắt lưng mẹ bị thương, không cứu con được, hơn nữa ba sai người giam mẹ lại, mẹ chỉ có thể khóc, biện pháp khác cũng không có."
Bà một đêm không ngủ, không nghĩ tới con gái còn dám nghi ngờ bà.
Bạch Mạn Cầm thực thương tâm, cho nên nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Mạc Thanh Tuyết thấy bà như vậy, lại càng phiền lòng.
"Mẹ, người biết không? Tối hôm qua Vương Triều Sinh nợ người ta năm nghìn vạn, gán cho con, nếu con trả không được, chỉ còn đường chết."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com