Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như búp bê có điểm chờ đợi, cô bình thường rất nhát gan, cũng hay nghĩ nhiều, cũng không dễ dàng thân thiết với một người nào đó.
"Được rồi, tôi sẽ giúp cô lần này, nhưng lần sau thì đừng có viện cái cớ này nữa."
Nam Cung Di vẫn luôn xem cô như người hầu, nhưng một thời gian lâu sau đó, cũng xem cô là bạn, nhìn đến bộ dạng khó xử của cô, cũng có chút mềm lòng.
"Anh, Tiểu Phó nói muốn về nhà ở, anh có đồng ý không?"
Âm thanh của Nam Cung Di vang lên, nâng tay để chỉnh lại mái tóc.
Kỳ thật Lương Mộc Tình cũng không thích ở bệnh viện, càng sợ việc cô mang thai sẽ bị bác sĩ phát hiện, cho nên rời bệnh viện chính là lựa chọn tốt nhất.
Cũng may hôm nay có Tiểu Yên đến, nên tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn, cô mới dám để Nam Cung Di giúp.
Nam Cung Ngạo bước nhanh tới, ánh mắt nhìn Lương Mộc Tình.
"Không được, hiện tại thân thể em không được tốt, chỉ có thể ở bệnh viện mà thôi."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com