"Ừ, anh ở đây chờ em, nếu có chuyện gì xảy ra? Hãy lớn tiếng gọi anh."
Dứt lời, Nam Cung Ngạo lùi lại phía sau từng bước để cô đi vào.
Lương Mộc Tình đi vào nhà vệ sinh, chạy vào bồn cầu, rồi cứ thế mà ói vào bồn cầu.
Sau khi ói được một lúc, nước mắt đều tuôn ra, cô khó chịu bám tay lên tường. Nhắm mắt lại, đáy lòng thầm nói.
"Cục cưng, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con."
Cô dừng lại một hồi lâu, mới cảm thấy dễ chịu một chút, sau đó đi ra, dùng nước lạnh dội lên mặt, cảm giác mới thoải mái hơn một tí.
Lương Mộc Tình đi ra khỏi phòng vệ sinh, Nam Cung Ngạo đang ở đó hút thuốc, thấy cô đi ra, anh chạy thật nhanh tới.
"Nếu em không ra sớm, anh định sẽ vào đó."
Dù sao hiện tại Nam Cung Ngạo đều đem tất cả sự chú ý của anh vào cô, chính là muốn cô ở bên anh thật lâu về sau.
Lương Mộc Tình nở nụ cười, cầm lấy cánh tay của hắn.
"Em không sao, nếu có chuyện gì, em nhất định sẽ gọi anh."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com