Nghe anh giải thích như vậy, Lệ Đình Tuyệt mới hiểu.
"Tiểu Yên bị viêm phổi, phải truyền dịch nhưng vẫn chưa hạ sốt. Tình huống này của cô ấy có nguy hiểm không? Tôi có thể đưa cô ấy về không?"
Thật ra anh còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng sợ một mạch nói nhiều như vậy, sợ Ngôn Ngọc không trả lời kịp.
Ngôn Ngọc nhịn không được cười một tiếng: "Yên tâm, truyền mấy ngày dịch hạ sốt thì tốt rồi, không cần sốt ruột."
Lệ Đình Tuyệt thấy Mạc Thanh Yên vẫn mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại nói mơ mấy câu.
"Bây giờ cô ấy vẫn chưa hạ sốt, còn nói mê, tôi sợ thân thể cô ấy không chịu nổi."
Từ khi cô ngất xỉu vẫn luôn không ngừng nói mê, anh cũng không nghe rõ cô rốt cuộc nói gì. Nhìn cô như vậy anh thật sự rất lo lắng, lông mày vẫn nhíu chặt không thả lỏng.
"Nếu không, cậu đến Thủy thành một chuyến xem."
Ngôn Ngọc bất đắc dĩ nói: "Tôi cam đoan, cô ấy nhất định không có chuyện gì."
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com