Hắn trở lại phòng bệnh, cùng Ngôn Ngọc nói: "Tiểu Yên hẹn chúng ta đi cưỡi ngựa, cậu cũng đi cùng đi."
Hoàn toàn không chú ý tới trên giường bệnh nam nhân kia vẻ mặt âm trầm, Ngôn Ngọc nhìn hơi thương hại.
"Được, dù sao Tuyệt ở nơi này cũng có người hầu hạ, ta đi với Tiểu Yên."
Hai người nói xong liền đi ra ngoài, người nào đó rốt cuộc nhịn không được.
"Chờ một chút, ta cũng đi."
Nghe giọng anh hạ rất thấp, có chút không tự tin. Lần đầu tiên thấy Tuyệt như vậy, hai người đều nhịn không được cười mỉm.
Lãnh Nhiên xoay người nhìn chân anh: "Tuyệt, cậu còn bị thương mà, đừng gây rối nữa."
Sao có thể để anh tới trại nuôi ngựa trong bộ dạng này, tuyệt đối không thể.
Ngôn Ngọc cũng khuyên nhủ: "Chờ chân hồi phục, cậu muốn đi nơi nào cũng được."
Gia hỏa này vừa nghe thấy Tiểu Yên cũng ở đấy, liền không bình thường, hắn là không thể cho anh đi tới đó.
Lệ Đình Tuyệt đã ấn chuông gọi bác sĩ.
"Ta có thể xuất viện chưa?"
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com