Chỉ thấy anh thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, khiến cô rất bực bội, liền cắn một miếng xuống vai của anh.
Người nào đó bị đau, phải kêu lên vì đau đớn.
"Em tuổi con chó à?"
Mạc Thanh Yên cắn xong, tất cả nỗi oán hận đều tiêu tan, nên không thèm so đo với anh nữa.
Cô quay lại chỗ ghế sô pha, cầm lấy một đôi giày nhỏ, màu hồng nhạt, vô cùng đáng yêu, để xuống bàn làm việc của anh, cô cười híp mắt.
"Rất đáng yêu phải không?"
Lệ Đình Tuyệt cũng bị thứ nhỏ nhỏ này hấp dẫn, nhỏ xiu xíu như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh thấy, trước giờ chưa từng chú tâm đến đồ dành cho trẻ con.
Anh nâng tay phải xoa nhẹ vai trái mình, đó là nơi cô đã cắn.
Hai mắt hơi động đậy một chút, quả thật có cảm giác động lòng, nhưng anh vẫn lạnh lùng như cũ, coi như không quan tâm.
Mạc Thanh Yên hoàn toàn nhìn được tâm ý của anh, vì thế vươn tay ra phủ lên lông mi của anh.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com