Thân cao chân dài, anh chậm rãi bước ra, trên mặt có đeo khẩu trang đen, lộ ra cặp mắt chim ưng sắc bén, khiến anh càng thêm quý phái, thần bí lạ lùng.
Ánh mắt không liếc qua Mạc Thanh Yên dù chỉ một lần, hồi trước, nếu cô ở nơi đây, ánh nhìn này chỉ thuộc về riêng cô. Anh đã từng nói, cho dù cô có bị đám cả đông bao phủ, anh cũng có thể liếc mắt một lần là tìm ra thân ảnh của cô.
Nhưng hôm nay mặc dù cô đứng trước mặt anh, anh lại nhìn không thấy cô tồn tại. Mạc Thanh Yên đau xót, lệ che kín khóe mi, chực chờ rơi xuống.
Ánh mắt cô vẫn luôn dừng ở thân ảnh kia, hy vọng anh có thể liếc qua dù chỉ một chút. Liếc nhìn cô cùng bọn nhỏ, chẳng sợ anh không giải thích. Cô cũng sẽ không trách anh, không trách anh lạnh lùng với cô suốt cả tháng này.
Anh rảo bước tới bên cạnh Bắc Chinh, liếc Lệ Dạ Kiêu.
Sau đó giơ tay, luật sư phía Lệ Đình Tuyệt bước lên phía trước, hắn đem một phần tư liệu đưa cho cảnh sát.
Apoya a tus autores y traductores favoritos en webnovel.com